Nghịch Long

Chương 37: Nhiệm Vụ



Lại nói đến võ tam từ khi hắn bước vào quảng trường lòng hắn vẫn nao nao không yên, con rồng trong linh hải hình như cảm ứng được thứ gì sắp đến nên nó không ngừng gào thét

- Chuyện gì sắp sảy ra đây - hắn lẩm bẩm một câu rồi quay mặt lại nhìn về phía hồ phỉ hỏi

- Tất nhiên là sắp khảo nghiệm rồi - tên này nhìn hắn một cái rồi làm một giọng khó hiểu nói

- Vậy trước đây khảo nghiệm như thế nào ngươi biết không? - hắn nghe xong câu trả lời thì vẫn hơi ngờ ngợ, khảo nghiệm sao? Tại sao sao nghiệm thì có thể làm con rồng trong linh hải đứng ngồi không yên vậy? Với lại mình cũng có cảm giác chẳng lành trong chuyện này? Nên hắn hỏi lại

- Tất nhiên là săn giết yêu thú - tên hồ phỉ này lại làm ra vẻ hiểu biết hắn nhìn võ tam một cái rồi nói tiếp - ta đã từng viết trong Ngọc giản, ngươi chưa từng xem qua sao?

- Lại là Ngọc giản - hắn thật sự bội phục tên này rồi, nói thật thừ khi nhận được cái Ngọc giản kia thì đây là lần thứ tư hắn bị tên kia làm nhục rồi ; hình như tất cả mọi thứ tên này biết đều ghi lại trong Ngọc giản thì phải vơi lại hắn nhận được cái Ngọc giản từ đó tới giờ chỉ mới qua hai canh giờ, hắn tự nhủ rằng sẽ đọc thuộc lòng nó nhưng mọi việc liên tiếp sảy ra khiến hắn không có thời gian đâu mà đọc và tìm hiểu cả. Lục lại cái Ngọc giản nhìn một lúc hắn thấy đúng là có một đoạn nói về vấn đề này “ khảo nghiệm của các lần trước chính là săn giết yêu thú, ai hoàn thành sẽ thành thành viên chính thức, tỉ lệ sống sót trong những lần trước là 50% ”

- Tỉ lệ sống sót là một nửa vậy trong đám tân sinh này phải có một nửa nằm lại chiến trường - nói xong hắn nhìn lại một lần đám thanh niên mới gia nhập này, tất cả có hơn trăm người mà tỉ lệ sống sót là 50% có nghĩa là chỉ có 50 người có thể thoát ra khỏi đó - tỉ lệ không tính là thấp - hắn suy nghĩ xong thì nhìn lại về phía quảng trường

Lúc này những vị phó đoàn trưởng không biết từ lúc nào đã đứng vòng quanh vây đoàn học viên mới vào giữa, còn vị đoàn trưởng thì nhảy lên đầu con sói rồi nhìn xuống bọn hắn

- Lần này khảo hạch có chút thay đổi - nói xong vị đoàn trưởng này vẩy tay một cái thì có vô số đoàn sáng bay về phía bọn hắn - mọi chi tiết đều có trên Ngọc giản - vị đoàn trưởng nói xong rồi im lặng

Lúc này từ một trong những tia sáng kia bay đến lòng bàn tay hắn, rồi không kịp xem xét túi trữ vật kia thì một đoàn sáng từ trên không trung lại bay tới đầu của hắn rồi biến mất trong thức hải

- Không cần vội xem xét nó, những thứ đó có thể xem xét sau ; tốt nhất là hiện tại các ngươi nên ổn định tâm lý cho một chuyến đi dài! Tạm biệt! - từ trong không trung giọng của phó đoàn trưởng huyết lang vang lên cùng lúc đó khí thế của các vị phó đoàn trưởng thay đổi, những luồng chân nguyên của họ bắt đầu chảy đến trận pháp dưới chân họ rồi một luồng ánh sáng chói mắt loé lên và đám thanh niên biến mất khỏi quảng trường

- Đây là đâu - đó là câu hỏi đầu tiên của hắn khi hắn bị vòng sáng kia cuốn lấy rồi đi tới nơi đây, phía trước mặt hắn giờ đây là một khu rừng hay nói đúng hơn là một khu nhà bỏ hoang lâu năm

- Chẳng lẽ mấy người kia bị truyền tống đi nơi khác - hắn đưa mắt nhìn xung quanh một chút thì hoàn toàn không thấy bóng dáng của một người nào, hắn cũng đã thử vận động thần thức nhưng trong vòng bán kính 1km hoàn toàn không có ai, chỉ trừ mấy con yêu thú không ngừng lởn vởn xung quanh khu vực này

- Xem chừng nơi này không an toàn chút nào- Suy nghĩ một chút hắn quyết định tạm thời tìm một chỗ ẩn nấp thích hợp để xem cái túi trữ vật kia cái đã, với lại tốt nhất là tụ tập mọi người lại một chỗ cho an toàn hơn

Suy đi nghĩ lại cuối cùng hắn đành tạo một cái lỗ ngay dưới chân hắn rồi chui xuống, sau một khoảng thời gian không tới một tách trà thì hắn cũng đã tạo được cho mình một cái động phủ nho nhỏ

- Có thổ thuộc tính đúng là tiện lợi, chỉ là mình không có cái trận bàn nào ở đây nếu không có thể làm một cái ảo trận nho nhỏ thì càng an toàn hơn - hắn ngồi trong cái động phủ, nói đúng hơn là một cái hang rộng gần hai mét vuông rồi thì thầm lẩm bẩm

Xong xuôi tất cả lúc này hắn mới đưa cái túi trữ vật ra xem xét một chút, về cái công dụng cũng như cách mở nó ra thì hắn đã biết từ lâu chỉ là lâu nay hắn không có mà dùng thôi

- là trận bàn - hắn vừa đưa thần thức vào trong túi trữ vật thì phát hiện ngay ra một bộ trận bàn cùng một miếng Ngọc giản

- Đúng là công đoàn lớn, ra tay đúng là hào phóng thật - hắn cầm bộ trận bàn lên yêu thích không muốn rời mắt, linh lực phát ra từ bộ trận bàn này hoàn toàn có thể so sánh với bộ trận bàn của trần thành chủ khiến hắn sung sướng không thôi

- Điên đảo ngũ hành trận - sau khi nhận được cái trận bàn này việc làm đầu tiên tất nhiên là tạo một cái trận pháp nho nhỏ cho động phủ rồi, đang suy tính không biết nên chọn cái nào thì một ta nghĩ chợt loé lên - trước nay ta luôn dùng nó, phải chăng nên dùng thêm lần nữa - nói xong hắn động thân một cái một cái trận pháp liền xuất hiện chỉ là linh lực của hắn tốn một lượng khá lớn

- Để xem cái Ngọc giản này viết cái gì đây - hắn đưa thần thức vào trong Ngọc giản rồi bắt đầu đọc, trong khi đọc thì hắn lộ những cảm xúc khó tả, đến khi đọc đến đoạn cuối thì hắn chợt mắng lớn một tiếng - bọn mất dạy

Trong Ngọc giản có ghi lại bản đồ khu vực này cùng với một số loài yêu thú trong khu vực bọn họ phải đối đầu hơn nữa nó vô cùng chi tiết khi đọc đến đây thì hắn khá là hài lòng nhưng khi đọc đến đoạn cuối thì hắn không thể không mắng tên đoàn trưởng kia được

- Ngươi phải cố gắng giết càng nhiều yêu thú càng tốt vì số lượng yêu thú ngươi giết càng nhiều thì ta càng vui vẻ ; mà quên nếu ngươi đoạt được hạng nhất thì ta lại càng vui hơn, cố lên nhé ta tạm cho ngươi mượn bộ trận bàn này mong rằng nhờ nó ngươi có thể làm cho ta thỏa mãn - đó là nguyên văn đoạn sau trong miếng Ngọc giản

- Mẹ nó ; nó giám lấy mình ra đánh cuộc - Một đời cường giả như hắn chưa bao giờ phải chịu khuất nhục như thế này, chưa bao giờ có kẻ dám lấy hắn ra làm một quân cờ cho người khác tiêu khiển

- Đã vậy ta chẳng thèm giết con yêu thú nào cho ngươi tức chết - hắn đứng dậy rồi thầm thề một câu, nhưng khi câu thề phát ra thì một trận đau nhói từ trên đầu hắn lan xuống

- Ngươi còn làm tới mức này - hắn phát hiện trong thức hải của mình có một thứ gì đó dị động, nó không phải thứ gì khác mà chính là một loại cổ trùng hiếm thấy - thực thần cổ trùng

Thực thần cổ trùng đã được ghi trong Ngọc giản là một loại cổ trùng hiếm thấy, nó sinh trưởng vô cùng khó khăn vì vậy số lượng chúng cực ít mà thức ăn của chúng chính là thần thức của người tu luyện hay yêu thú, nhưng nó có một điểm chí mạng chính là nếu nó thoát khỏi vật chủ thì nó sẽ chết

- Yên tâm đi! Nếu ngươi có thể thắng trong cuộc tỉ thí này ta sẽ lấy nó ra giúp ngươi và đừng dại mà lặp lại cái câu ta không thích nghe lúc nãy - từ trong trong thức hải của hắn một giọng nói vang lên, giọng nói này không ai khác chính là giọng của đoàn trưởng quân đoàn thần lang

- Ta hiểu rồi - hắn nói lại một câu rồi im lặng, cuối cùng hắn cũng đã hiểu vì sao hắn lại có cảm giác chẳng lành rồi không những vậy con rồng trong thức hải dường như cũng phát hiện được ra con cổ trùng này nên nó dị động không ngừng

Vậy là hắn giúp mình hay là hắn muốn tiêu diệt mình đây ; nếu mình đoạt được giải nhất thì có thể làm đoàn trưởng của quân đoàn mới và con cổ trùng này chính là thứ có thể đốc thúc mình hoàn thành nhiệm vụ nhưng phải biết rằng muốn đoạt được hạng nhất đâu phải dễ phải nhớ rằng trong đoàn người mới này không ít kẻ được rèn luyện từ trong môi trường của kỵ sỹ đoàn từ lâu, với lại tu vi cùng thiên phú của họ cũng cao hơn mình rất nhiều. Nếu là muốn tiêu diệt mình cũng không hợp lý hắn chẳng có lý do gì để giết mình ngoài việc mình có thăm dò tu vi của hắn một lần, không lẽ việc mình dò xét hắn khiến hắn muốn giết mình hay tại một lý do nào đó chăng - suy đi nghĩ lại chẳng có cái nào hợp lý cả cuối cùng hắn đành gác chuyện này lại trước tiên tập trung vào việc săn giết yêu thú rồi từ từ tìm cách tiêu diệt con ấu trùng này càng sớm càng tốt

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.