Nghịch Long

Chương 7: Cố sự



Sau khi nghe câu nói của đối phương thì một điều thắc mắc nhỏ nhoi cuối cùng cũng được giải đáp

- Thì ra mọi việc là như vậy! vậy thật sự ngươi là ai? - hắn dường như đã đoán ra được sự thật, nhưng cũng có rất nhiều nghi vấn phía sau kèm theo tính tò mò của mình hắn tiếp tục hỏi vì hắn biết chắc chắn đối phương sẽ nói rõ cho hắn biết

- Khá khen cho tiểu tử ngươi! khả năng phán đoán cũng như sự bình tĩnh quả là hiếm thấy ; đúng là một nhân tài thực sự - lại một lời khen tặng nữa được thốt lên kèm theo sự thưởng thức, hắn nhìn về phía võ tam một cách đầy khen ngợi cũng như tiếc nuối

- Nếu mà là trước đây nói không chừng ta sẽ nhận ngươi làm đệ tử cũng nên nhưng bây giờ thì không thể rồi - con cá nhỏ lẩm bẩm một câu như chỉ nói cho mình hắn nghe vậy, đúng vậy nếu là trước kia thì đúng là hắn sẵn lòng bỏ qua việc chủng tộc khác nhau mà thu nhận tên này làm đệ tử ; tên này thiên phú có thừa, tâm tính thực tốt đúng là một tên đệ tử cầu mà chẳng được chỉ là hiện tại không thể, vì hắn cần tính mạng của đối phương

Khi nghe những lời như vậy hắn cũng chẳng mấy vui mừng ngược lại hắn càng cảm thấy tuyệt vọng, vì tuyệt vọng nên hắn cũng chẳng muốn đáp lời. Hắn im lặng chờ đợi câu trả lời của đối phương, vì hắn biết chắc chắn sẽ trả lời cho hắn và hơn nữa hắn sẽ trả lời mọi thứ mà không hề dấu diếm, vì võ tam đã chẳng khác nào cá nằm trên thớt chỉ đợi đối phương làm thịt

- Nếu đã vậy thì nói cho ngươi cũng chẳng sao! ít nhất thì ngươi cũng được thanh thản mà ra đi - khi thấy võ tam hoàn toàn im lặng, vẻ mặt tuyệt vọng kèm theo một chút hiếu kỳ thì hắn cũng có chút kiêu ngạo mà giải đáp

- Ta là ai chắc ngươi cũng đoán ta! đúng ta chính là một con rồng, một hoàng kim long thực thụ, được thừa hưởng nguồn sức mạnh vô biên của long tộc, được rèn dũa bởi những trận chiến kinh thiên động địa. bởi ta là một con rồng ta là hoàng kim long chí tôn - con cá nhỏ bắt đầu kể, nó nhìn về phía xa xăm nơi hoàng hôn lặn xuống rồi nhớ lại quá khứ của mình, một quá khứ hào hùng mà chính hắn đã từng trải qua

Hắn vẫn im lặng, không gian như ngừng lại chỉ còn những lời thủ thỉ của con cá nhỏ

- Long tộc ta cũng như những chủng tộc thần thú khác, vốn được thiên địa linh khí thai nghén mà thành, là con cưng của trời đất. Mang trong mình những sức mạnh vô biên, nắm giữ vận mệnh của thiên hạ ; người đời vẫn tôn sùng, kính trọng, cũng như sợ hãi trước bọn ta

- Long tộc ta cũng như những loài thánh thú khác vốn chẳng cần tu luyện, chúng ta chỉ cần ăn và ngủ thì cũng tự động lên lever ; chỉ cần đến tuổi thì tu vi cũng đạt đến mức quy định không cần cố gắng tu luyện, cũng chẳng cần chiến đấu tranh dành tài nguyên với kẻ khác - thực là một kết cục đẹp cho tất cả, đó chính là tất cả những việc mà long tộc ta cần làm và sẽ làm ngươi có hiểu không,- nói xong hắn nhìn về phía võ tam một cái rồi nói tiếp

- Nhưng ta thì khác, ta không giống như đồng tộc, ta vốn là một con rồng sinh ra để chiến đấu, lấy ánh dương làm bạn lấy những cuộc chiến để tôi luyện bản thân nên ta không thích ngủ, ta muốn hưởng những tia sáng tinh tuý nhất của đất trời, ta muốn mạnh mẽ hơn không như những đồng tộc kia nằm chờ chết - đối với ta cuộc sống như vậy thì có ý nghĩa gì, chẳng thà chết quách đi còn hơn. nên từ nhỏ ta đã xông pha chiến trường, ta đã tôi luyện bản thân

- Lần đầu tiên ta rời khỏi quê hương, vốn mang một sức mạnh khủng bố, cùng với thiên phú của mình, ta những tưởng mình sẽ vô địch trong giới đồng cấp ; nhưng ta đã nhầm! nhầm to! nhầm một cách tệ hại xuýt nữa thì mang cái mạng sống của mình vứt đi. đứng trước một sinh vật nhỏ bé như nhân tộc, ta hoàn toàn bị động, ta bị dồn vào chân tường bởi sức mạnh của hắn ; những đám mây của hắn điều khiển chúng như muốn bóp chết ta, chúng không còn là những đám mây hiền lành để cho long tộc ta vui đùa bay lượn nữa ; may thay tên kia vốn chẳng muốn lấy mạng ta, cũng như ta thấy hắn chẳng có lấy một chút sát ý nào hắn chỉ xem ta như một vật để hắn tu luyện. Từ đó ta nhận ra mình chẳng phải vô địch gì, long tộc cũng chẳng phải cái đinh gì khi ra chiến trường

- Quá nhục nhã! quá thất vọng ta liều mình xông ra chiến trường, vứt bỏ cái danh hão huyền là long tộc ta tham gia mọi cuộc chiến lớn nhỏ khác nhau ; từ đó ta thấy được mình càng mạnh mẽ, ta thấy được mình càng yêu thích cuộc sống này

- Khi ta cảm thấy mình đủ mạnh mẽ! ta đi tìm tên kia để có một cuộc tái chiến nhưng khi ta nhận được tin tức thì tên kia không còn ở đây nữa, nói đúng hơn hắn đã vượt qua ta, vượt qua tất cả long tộc nơi đây bước sang thế giới mới - tiên giới

- Hụt hẫng! thất vọng đến cùng cực ta như con thiêu thân lao mình vào những cuộc chiến, từ đó tên tuổi của ta càng nổi danh ; nhưng điều đó cũng không thể thay đổi vận mệnh của mình. ta không bao giờ thắng được tên kia

- Sau khi bình tĩnh trở lại, ta dần chán gét cuộc sống máu tanh này nên ta quyết định trở về quê hương. Đồng tộc của ta vẫn như vậy vẫn không có chí tiến thủ, không có một động thái nào gọi là suy nghĩ cho tương lai của tộc đàn mình cả

- Chúng không suy nghĩ nhưng ta phải suy nghĩ, ta đã từng làm một cái giả thiết nếu như có một chủng tộc nào đó mạnh mẽ tấn công long tộc thì kết quả long tộc sẽ hoàn toàn diệt vong,không cần kẻ mạnh như tên kia chỉ cần những kẻ ngoài chiến trường mà ta đã từng gặp thì cũng đủ tàn sát long tộc rồi - cuối cùng ta quyết định phải cảnh tỉnh tộc nhân của mình, ta biết rằng lời nói sẽ không thể vì vậy ta đã mượn danh nghĩa của một chiến binh trên chiến trường, khiêu chiến toàn bộ long tộc

- Đúng như ta dự đoán, toàn bộ long tộc chẳng có kẻ nào chống lại được mình. ta bước lên trên với tư cách thủ lĩnh long tộc và bắt đầu khuyên giải họ

- Nhưng chúng vẫn không nghe lọt tai, chúng vẫn nghĩ là long tộc mạnh mẽ nhất vì bản thân hắn mang trong mình long thể nên bọn chúng bị thua là đúng, mọi chuyện vẫn tiếp diễn đâu lại vào đấy, chúng vẫn ngủ và chờ chết

- Quá tức giận! ngươi có hiểu cảm giác của ta không ; tức giận đến độ không nói nên lời vì vậy ta quyết định cho chúng một bài học, một bài học đắt giá - đồ sát

- Ta đồ sát long tộc vốn chỉ muốn cảnh tỉnh chúng nhưng không ngờ ta chính ta lại thiếu chút nữa tiêu diệt long tộc, ta ân hận muốn chết. Mọi việc sau đó đúng như ta dự đoán, chúng đã thức tỉnh, những con rồng ngủ sâu vạn năm cũng thức tỉnh, cuộc chiến huy hoàng kia giữa ta và long tộc làm chấn động bát phương. Và ta đã chết nhưng kết quả ta nhận lại được thì quá hoàn mỹ, long tộc đã thức tỉnh

- Ta thất bại! nhưng thất bại trong niềm vui, hạnh phúc ; ta đã chết một cách vui vẻ, nhưng ông trời hình như chẳng muốn ta chết đi chút nào, lúc ta chuẩn bị bước vào hoàng tuyền thì một điều kỳ lạ đã sảy ra, ta được trọng sinh và nhập linh hồn mình vào con cá nhỏ này

- Được trọng sinh thêm lần nữa, thêm vào đó là ước muốn trở lại quê hương đã thôi thúc ta tu luyện, ta tu luyện khắc khổ với kinh nghiệm một kiếp của mình ta lại bắt đầu hướng tới vinh quang

- Nhưng con cá nhỏ này thiên phú quá yếu kém nên ta phải tìn cách khác, khi ta đột phá kết đan kỳ thì giới hạn tu luyện cũng xuất hiện, dù ta cố gắng ra sao thì cũng chẳng thay đổi được thiên phú của nó. cho tới một ngày ta gặp ngươi, một nhân tộc giống như tên kia, tu luyện pháp quyết y chang nên ta quyết định đoạt xá ngươi trọng sinh lần nữa - ngươi hiểu chưa? - nói xong hắn nhìn về phía võ tam một cách tham lam

- Đại khái thì đã hiểu - hắn gật đầu đáp lời

- Vậy bộ công pháp kia thì sao? - sau khi nghe xong câu chuyện của tên kia thì hắn cũng có chút đồng cảm, một long tộc được xem là một loài tháng thú mà sức chiến đấu bằng không thì đúng là sỉ nhục với toàn thể yêu tộc

- Bộ công pháp kia hoàn toàn không có vấn đề, hơn nữa nó rất hoàn mỹ. nhưng cái tên của nó phải đúng hơn là hoá linh quyết - sau khi thấy đối phương gật đầu thì con cá nhỏ như truý được gánh nặng, hắn chuẩn bị động thủ thì đối phương lại nêu thêm một câu hỏi, nhưng hắn hoàn toàn thoải mái mà trả lời

- Cám ơn ngươi đã giải đáp mọi thắc mắc của ta! giờ không có vấn đề gì để hỏi nữa, chiến thôi - khi nhận được đáp án của mình, khí thế của võ tam đã biến đổi. hắn không còn là kẻ mất hồn cùng tuyệt vọng nữa mà thay vào đó là một ý chí chiến đấu được toát ra

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.