Bệnh viện là nơi công cộng, An Tiệp nghĩ bụng, mình mà cứ vác cái bộ dạng này về thì rất có hại cho bộ mặt mỹ quan thành phố, vì thế y gọi điện bảo Túy Xà điều một chiếc xe đến đón. Y vừa leo lên xe thì đã cuộn người vào ghế phó lái bất động, dáng vẻ kiêu ngạo bệ vệ không còn sót lại chút gì, ngay đến nói cũng lười nói, cosplay một con chó chết.
Mạc Thông lẳng lặng ngồi xuống phía sau, cúi đầu, ánh mắt có chút mờ mịt giống như đang vất vả cân nhắc cái gì, lại cũng giống như đầu óc trống trơn, không dung nạp được chi hết.
Hắn vẽ lại từng nét từng nét người đàn ông cùng chung máu mủ trong trí nhớ, Mạc Yến Nam có bóng lưng hơi hơi còng xuống, luôn luôn cúi đầu, ánh mắt mặc dù không sáng nhưng vô cùng ôn nhuận. Đôi tay ông không lớn, vị trí cầm bút có vết chai thật dày, móng tay tỉa gọn. Ông ấy, vĩnh viễn mặc bộ quần áo kaki đã cũ, để lộ chiếc áo sơ mi sạch sẽ bên trong.
Mạc Thông nhớ rõ khi mình còn bé, ông ấy đạp cái xe 2-8 thật cao, mỗi đêm trở về từ đầu đường luôn kéo theo sau lưng cái bóng rất dài, bóng dáng kia có chút cố sức, bả vai khom khom, thân thể cúi về phía trước. Chiếc xe đạp bong ra từng mảng sơn để lộ những vết màu loang lổ cũ sờn, gắn chiếc chuông vì mòn gỉ mà không vang lên nữa. Hiện tại nhớ tới, thì ra đó là tư thế không chờ đợi nổi, muốn mau về nhà.
Mạc Thông nghĩ, thì ra đó mới là thứ quan tâm và bảo vệ vĩ đại nhất mà mình có được suốt từ nhỏ tới giờ.
Chân tướng, chính là thứ được che giấu bên dưới trùng trùng hung hiểm và mờ mịt, cũng là thứ có thể phút chốc đâm trúng tim người. Mà đằng đẵng hơn hai mươi năm thời gian trôi qua trong giả tạo và oán hận, sau đó…ba đã mất.
Thời gian trôi quá nhanh, mà lũ trẻ lớn lên quá chậm, hối tiếc sở dĩ gọi là hối tiếc, là bởi vì khi từ này nảy ra trong óc nghĩa là bất cứ chuyện gì cũng đã muộn rồi. Mạc Thông không biết cảm giác đang dâng lên trong nội tâm mình là gì, hắn mơ hồ đến mức thấy như ý thức của mình thoát ra ngoài cơ thể. Theo từng lời R?Lý nói, hai mươi năm trí nhớ ào ạt đổ về như thủy triều, chỉ trong khoảnh khắc đã vỡ òa trong đôi mắt của thanh niên trẻ.
An Tiệp liếc nhìn Mạc Thông qua kính chiếu hậu, thò tay mở radio trên xe, sau đó phối hợp nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Không biết trong cái xe rách này của Túy Xà còn nhét cái băng rởm từ đời nào, tiếng ca cổ điển thoát ra mê mải, tràn ngập không gian trong xe một khúc ca đã xưa rất xưa:
“Bóng thời gian xa xăm như thế, năm tháng xưa còn đọng trong lòng, trong biển người đi sáng về khuya, người ở phương xa đưa tay vẫy nhẹ, con đường nam bắc người cứ đi cứ đi, muôn lối chớ quay đầu……”
Là một đứa trẻ không hề có nơi chở che nâng đỡ, khi sóng gió trên đời nối gót ập tới khiến cho người ta luống cuống chân tay máu chảy đầm đìa, không ai có thể giúp được nó. Tất cả ngôn ngữ trên thế gian đều là do hai phiến môi nhẹ nhàng mấp máy nhả ra, quá khứ sai lầm cũng được, tương lai hung hiểm cũng thế, đều phải dựa vào đôi vai mình vất vả chèo chống, đây là chuyện mà một người đàn ông phải đối mặt. Nghĩ thông suốt là sẽ vượt qua, chẳng qua là có thêm một vết sẹo mà thôi ; luẩn quẩn trong lòng cũng chỉ có thể tự mình chịu lấy, khi trời kéo mây đổ mưa thường lôi ra đau đớn một hồi, nhưng không thể nói cho ai biết.
Thường nói đứng thẳng sẽ khiến cho cột sống của động vật chịu nhiều áp lực, là căn nguyên của rất nhiều bệnh tật, thậm chí là đoản thọ___Tuy nhiên trăm triệu năm trước, tổ tiên của con người rốt cuộc vẫn chọn đứng thẳng mà sống.
Túy Xà khoác bừa một cái áo khoác ra ngoài đồ ngủ rồi phi thẳng ra, nhìn thấy hai kẻ thê thảm lết về thì không còn biết nhận xét thế nào nữa. Gã hùng hùng hổ hổ kéo cánh tay An Tiệp, gọi Mạc Thông đang như thằng mộng du dìu y đi ra. Bấy giờ An Tiệp mới phát hiện mình gần như không còn chút sức lực, sức nặng cả người cơ hồ dựa hết lên hai người kia, y gian nan cười thành tiếng.
Túy Xà nói: “An Ẩm Hồ, cuối cùng chú cũng phát hiện ra sự thật là đầu óc mình cháy hỏng rồi đấy à?”
“Không phải,” An Tiệp thật vất vả thở dốc một hơi,“Tôi cuối cùng cũng tìm ra cơ sở vật lý học của câu tục ngữ dân gian ‘Bùn nhão không trát được tường’ rồi.”
Túy Xà tức mình quẳng y lên người Mạc Thông: “Cút mẹ chú đi!”
An Tiệp cười đến rút gân, lôi Túy Xà ra giải trí đúng là một cách để giải tỏa áp lực tâm lý mà. Cơ mà giây sau y không cười nổi nữa, Mạc Thông đột nhiên cúi xuống luồn tay qua chân y, nhấc bổng cả người y bế ngang lên. An Tiệp đời này đã chịu đãi ngộ như thế bao giờ đâu, y bị bế đến choáng váng, xanh cả mặt lườm Mạc Thông cháy mắt: “Cậu làm gì thế?!”
Mạc Thông nhíu mày, lúc này ngại Túy Xà còn ở đây, cho nên sắc mặt hắn tuy không còn hoảng hốt nhưng cũng chẳng dễ nhìn gì, có điều đôi mắt đã có thần trở lại. Hắn vừa đi theo Túy Xà vào bên trong, vừa vô tình nói với An Tiệp: “Nhìn thì không đến hai lạng thịt thế mà cũng không nhẹ, chẳng biết trong xương rót cái gì…anh đừng có lộn xộn, ngã là tôi mặc kệ đấy.”
An Tiệp một tay nắm chặt cánh tay Mạc Thông, chả hiểu sao thấy mặt đất cứ mỗi lúc một đong đưa, đong đưa đến mức y chóng hết cả mặt, sắc mặt xanh xao chuyển thành xám ngắt. Có câu nói phong thủy luân chuyển, lúc này đổi thành Túy Xà ở bên cạnh cười đến rút gân.
Chỉ đơn giản nhìn chỗ ở của Túy Xà là có thể thuyết minh một cách đầy đủ bộ mặt hủ hóa sa đọa của giai cấp tư sản. Một lão già độc thân như gã mà chiếm nguyên cả một cái biệt thự nhỏ, chẳng biết có phải hôm nay ngủ tầng trên ngày mai xuống tầng dưới hay không nữa. An Tiệp còn chưa kịp tỏ vẻ khinh bỉ đã thấy Túy Xà ngáp một cái rồi mở một gian phòng cho khách: “Đồ đạc có chút đơn giản, cơ mà dù sao thì trời cũng sắp sáng, hai người ở tạm một lúc đi ha.”
An Tiệp lập tức kháng nghị: “Nhiều phòng thế này ông giữ lại để trồng nấm à? Mở thêm một phòng nữa thì đã làm sao hả?”
Túy Xà liếc xéo y một cái rồi lúc la lúc lắc lên lầu: “Ngại chỗ nhỏ thì đừng có mà mò đến đây, ông đây có phải mở khách sạn đâu, giờ có ở không thì bảo ?”
An Tiệp bị gã làm cho tức trợn mắt, y đẩy ngực Mạc Thông, trở mình nhảy xuống khỏi cái tư thế mất mặt tít đến tận đại Tây Bắc kia mà to mồm quát một câu: “Chân ông không què.”
Nói tóm lại, Túy Xà vẫn là tương đối hiểu ý, đã sớm chuẩn bị thuốc cho y rồi, vứt một đống to tướng trên giường ấy. An Tiệp lau lau chính mình một tí rồi an vị ngồi xuống tu bổ lỗ hổng trên người. Cái khác chỉ là chuyện nhỏ, vấn đề chính là rất nhiều mảnh thủy tinh găm trên người đáng ghét vô cùng, khi thò nhíp vào lôi ra lại đụng đến những vết thương khác, có đôi khi tay không linh hoạt còn tống chúng nó vào sâu hơn. Y nhíu chặt mày, quẳng nhíp sang một bên, cầm dao nhỏ khoét từng mảnh ra một, quả nhiên đau dài không bằng đau ngắn.
Trên cánh tay máu chảy đầm đìa, An Tiệp mua vui trong cái khổ nảy ra vài ý nghĩ thiệt người thiệt mình, tôi xem ông làm thế nào mà giặt được ga giường.
Mạc Thông tắm xong đi ra, im lặng ngồi bên cạnh nhìn một lúc, không tiến tới hỗ trợ. Phương thức xử lý vết thương của An Tiệp rất sạch sẽ lưu loát, tuyệt đối không dây dưa lằng nhằng, hơn nữa còn tận lực tránh tạo ra nhiều tổn thương hơn. Thủ pháp thuần thục nhìn qua liền biết là kinh nghiệm của người từng sống trên lưỡi kiếm.
Cuối cùng cũng thu xếp xong cho chính mình, An Tiệp nhét hộp đồ dùng cấp cứu xuống gậm giường, nghiêng người nằm xuống. Phần chỗ y chiếm rất nhỏ, còn để lại hơn nửa cái giường đôi, không dùng chăn mà trực tiếp cởi cái áo khác rách trùm lên người: “Cậu cũng nằm xuống đi, hôm nay tôi……”
Chưa nói xong một câu, Mạc Thông đột nhiên từ phía sau ôm lấy y, An Tiệp cứng đờ người, lập tức xù lông, phản ứng đầu tiên chính là đạp thằng ôn con này sang một bên. Thế nhưng y chưa kịp biến động tác này thành hành động thực tế thì đã nghe thấy giọng nói mang âm mũi nghèn nghẹn Mạc Thông: “Đừng nhúc nhích…… cho tôi ôm anh một lúc, van anh đấy……”
An Tiệp cảm thấy hai cánh tay đang ôm mình càng ngày càng siết chặt, lại còn hơi hơi run run. Y nghiêng đầu đi, thấy Mạc Thông chôn mặt trên vai mình, phần áo chỗ đó rách ra, có chất lỏng thấm lên làn da, lặng yên không tiếng động.
An Tiệp trầm mặc một hồi, vỗ vỗ cánh tay Mạc Thông, nói nhỏ: “Đừng như vậy.”
Câu này đổi lấy sức lực càng lớn trên tay Mạc Thông. An Tiệp bắt đầu thấy đau, dù sao y cũng đã quen cô đơn chiếc bóng, rất ít khi thân mật ở chung với người khác, cũng không biết phải nói cái gì hơn nữa, đành yên lặng mặc cho hắn ôm.
“Một lần cuối cùng……” Y nghe thấy Mạc Thông nói một câu giữa những tiếng răng chạm vào nhau khe khẽ, không có nửa sau, là một lần cuối cùng cái gì ?
Có lẽ là một lần cuối cùng khóc, có lẽ là một lần cuối cùng tìm kiếm an ủi, có lẽ là một lần cuối cùng…… làm chuyện sai lầm, hoặc là, một lần cuối cùng phúng điếu ba của hắn.
An Tiệp thở dài, tận lực thả lỏng những cơ bắp mỏi nhừ của chính mình, như có như không vỗ về cánh tay Mạc Thông. Y nhớ lại khi còn nhỏ cũng có một người khác dịu dàng vỗ về chính mình, nói “Không sợ, không sợ……” Thế nhưng người kia là ai ? Ký ức hỗn loạn mê mang, An Tiệp có chút xuất thần.
Mãi nửa ngày sau, Mạc Thông mới an ổn xuống. Hắn dường như cực kì mệt mỏi, cứ thế mà ôm An Tiệp ngủ thật say. An Tiệp chậm rãi đẩy tay hắn ra, chậm rãi kéo chăn lên cho hắn. Lúc này tia nắng ban mai đã rọi vào qua khung cửa sổ không có rèm che, ngươi trẻ tuổi đầu tóc rối bời áp khuôn mặt tái nhợt bải hoải lên gối đầu. An Tiệp đột nhiên nhịn không được đặt ngón tay lên đầu lông mày khi ngủ cũng khó lòng giãn ra của hắn, nhẹ nhàng mà nhấn một cái, rồi lại dường như sợ hãi gì đó mà nhanh chóng rụt về.
Đã rất nhiều năm không có cảm giác được ai đó cần như thế, An Tiệp mơ hồ nghĩ. Y đột nhiên phát hiện tựa hồ mình rất tịch mịch, lật đi lật lại trong trí nhớ, thế mà không tìm nổi mấy người có thể xưng là người quen.
Ngẫm lại cả đời này… đã làm những gì nhỉ?
Hình như chẳng làm gì cả, nửa đời người đã đần độn trôi qua mất rồi.
Y lùi về vị trí mình vốn nằm lúc trước, giường hơi lõm xuống, Mạc Thông tự nhiên áp sát lại. Thân nhiệt người đàn ông bên cạnh thấp hơn bình thường một chút, thế nhưng dù sao cũng là cơ thể một người, An Tiệp bỗng nhiên có chút quyến luyến độ ấm ấy.
Giống như ở một nơi rất lạnh rất lạnh, hai thân thể buốt cứng dùng nhiệt độ chẳng hề đáng kể dựa sát vào nhau, sau đó vùng vẫy tiếp tục sinh tồn.
Mí mắt càng ngày càng nặng, kì thật có đôi khi, đối với một số người, không hề phòng bị mà ngủ được một giấc chính là một chuyện hạnh phúc.
Một giấc này An Tiệp ngủ rất sâu, khi tỉnh dậy đã là giữa trưa rồi, Mạc Thông trở dậy rời đi lúc nào y cũng không biết. Ánh mặt trời chói lóa khiến cho y xoay kiểu gì cũng không trốn được, mới chịu lật mình lười biếng rời giường. Cái giường này êm quá ngủ chả quen, y xoa xoa bả vai, chỉ cảm thấy đau nhức đến sắp bán thân bất toại.
Kì kèo trong phòng nửa ngày mới bò ra, An Tiệp vốn định chui vào bếp mò cái gì ăn, chẳng ngờ khi qua phòng khách thì không thấy Mạc Thông cũng không thấy Túy Xà, ngược lại thấy cái kẻ mà hiện tại y không muốn gặp nhất.
Tống Trường An bắt chéo hai chân ngồi trên ghế sa lon, nghe thấy động tĩnh thì ngẩng đầu lên, đôi mắt giấu sau cặp kính liếc nhìn sang y rõ là ra dáng dọa người. An Tiệp lập tức nảy ra ý tưởng đến từ đâu thì về ngay đó, cơ mà Tống Trường An đã dài giọng mở miệng mất rồi: “Yo, ai đây thế này nhở?”