Nghịch Lửa

Chương 14



Đáy mắt Bạch Thuật Bắc thay đổi trong nháy mắt, âm trầm nhìn lom lom vào động tác chuẩn bị mở cửa xe của cô. Trong mắt anh, Lâm Vãn Thu vĩnh viễn là kẻ hèn mọn, vì tiền luôn cam chịu mọi sự sắp đặt của anh, vậy mà hôm nay cô lại từ chối.

Cô khước từ khiến anh phát cáu.

"Lại chơi trò lạt mềm buộc chặt? Lâm Vãn Thu, trò hề đó không xi nhê với tôi đâu. Đã bán lần thứ nhất thì chắc chắn có lần hai. Lâm Vãn Thu à, đừng ra vẻ thanh cao thuần khiết, cô không xứng."

Bàn tay đang nắm cửa xe của Lâm Vãn Thu run bần bật, lời nói của Bạch Thuật Bắc kịch liệt đâm vào màng nhĩ của cô. Người đàn ông này đã thay đổi, hoàn toàn kém xa chàng trai sâu lắng trong trí nhớ, thì ra nỗi hận của anh với cô lại sâu đậm đến vậy. . . . . .

Những ngón tay siết mạnh cửa xe, mỗi một dây thần kinh trong cơ thể đều căng cứng.

Bạch Thuật Bắc nheo mắt nhìn bóng lưng của cô, đùa cợt nói: "Hay là khẩu vị ngày càng nặng, muốn nâng cao giá? Chỉ là, cô cho mình đáng giá sao?"

Lâm Vãn Thu bỗng quay đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch như tờ giấy, cặp mắt đỏ ngầu lấp đầy tia máu. Cô dường như đang cố nhẫn nhịn, vào lúc Bạch Thuật Bắc cho là cô sẽ tức giận thì nụ cười nhạt nhanh nở trên môi cô: "Chẳng lẽ ngủ với nhau một đêm khiến Bạch tiên sinh phát sinh tình cảm với tôi? Nếu không tội gì cứ tìm cách bức bách tôi nhận lời anh."

Bạch Thuật Bắc nhíu chặt mi tâm, cười lạnh lên tiếng: "Nếu như không phải Manh Manh chỉ thích cô, cô cho là tôi không có cô thì không được?"

Trên mặt Lâm Vãn Thu vẫn giữ nguyên nụ cười bình tĩnh, nhưng trái tim lại từng trận nhói đau. Có thể bản thân cô thật hèn mọn khi cố chấp giữ một tình cảm đơn phương, hơn nữa còn yêu phải người đàn ông ở một đẳng cấp xa vời, nhưng không có nghĩa tình yêu ấy mù quáng, bất chấp cả tôn nghiêm tự trọng.

Tình yêu cũng có ranh giới của nó.

Đã từng một lần, cô bất đắc dĩ phải chọc thủng ranh giới ấy, nhưng lần này cô nhất định phải giữ vững.

"Nếu như không phải, Bạch tiên sinh cứ xem như “gặp dịp thì chơi”, không cần canh cánh trong lòng, tôi xin phép đi trước." Dứt lời cô liền thẳng người xuống xe, hai chân bọc trong đôi giày cao gót màu đen, bóng lưng vẫn mảnh khảnh gầy gò. Tuy nhiên phong thái khác với ngày xưa, bộ váy màu đen trên người, khiến cô tựa như con thiên nga đen ngông cuồng, ngạo mạn.

Bạch Thuật Bắc dõi theo từng bước chân xa dần, đến chỗ đường dốc, ánh sáng bên ngoài kéo dài chiếc bóng nhỏ của người phụ nữ, vẽ nên vài phần vắng lặng, tiêu điều.

Cho đến khi bóng dáng ấy khuất mất, anh mới thu tầm mắt.

Thật ra không có Lâm Vãn Thu cũng chẳng sao, Manh Manh chỉ là một đứa trẻ, nếu đơn thuần cần một bảo mẫu, không nhanh thì chậm sẽ tìm được người thích hợp .

Nhưng bị cô cự tuyệt thẳng thừng như thế, trong lòng anh cực kì khó chịu. Sâu dưới đáy lòng, có một thứ đang rục rịch ngóc đầu để anh hoang mang cùng xấu hổ.

Bạch Thuật Bắc dùng sức đập mạnh vào vô lăng, khởi động xe rời đi. Ở bên ngoài bãi đỗ, chiếc xe nghiêng mình lướt qua cô, anh thậm chí lười ném cho cô một cái liếc mắt.

Một đêm tình kiều diễm tựa như một giấc mộng xuân, một người khắc sâu vào tim, còn người kia chỉ xem như gió thoảng mây bay, lập tức sẽ quên ngay.

-

Bạch Thuật Bắc lái xe trở về Bạch gia, mang theo sắc mặt u ám vào nhà, vứt áo khoác vào trong ngực người giúp việc, mặt lạnh phân phó: "Ném đi, còn nữa…thay toàn bộ đệm trong xe cho tôi."

Cả đoạn đường lái xe, anh như ngồi trên đống lửa, khắp nơi đều vương mùi của người phụ nữ kia. Mở cửa sổ cho gió đêm lùa vào, vẫn không đánh tan được mùi ấy, suýt nữa làm anh chết ngộp.

Người giúp việc không khỏi trợn to mắt, nhưng vẫn há miệng lên tiếng: "Vâng"

Trong phòng khách, hiếm khi cha anh – Bạch Hữu Niên có ở nhà, tuy vận trang phục hưu nhàn nhã nhưng vẫn toát lên sinh lực dồi dào, tầm mắt từ tờ báo nâng lên, khẽ nhíu mày nghi ngờ: "Không phải hôm nay phải trở về đơn vị sao?"

Bạch Thuật Bắc ít khi trò chuyện cùng cha mình, từ sau khi mẹ anh qua đời, mấy anh em bọn anh ngày càng xa cách với cha. Anh cởi chiếc nút trên cổ áo, bước chân hướng lên lầu: "Manh Manh có chuyện nên trì hoãn."

Bạch Hữu Niên nghe vậy, lông mày vặn ngược lên, thả tờ báo xuống khay trà, nghiêm nghị nói: "Đứng lại, con đã nhắc đến Manh Manh thì ba cũng muốn nói chuyện nghiêm túc với con"

Bạch Thuật Bắc không cần nghĩ cũng biết những lời kế tiếp của ông, chân tạm dừng, giọng nói hơi trầm xuống: "Con tự biết chừng mực."

"Chừng mực?" Bạch Hữu Niên cười ôn hòa, nhưng đáy mắt không có nửa điểm ấm áp, hai chân ông bắt chéo, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ vào đầu gối, "Dong Thành nhiều phụ nữ như vậy, lại không có người lọt vào mắt xanh của ngài Thượng tá? Không kết hôn mà đã có con, nếu như chuyện Manh Manh bị người ta lấy làm nhược điểm ——"

"Nhiều phụ nữ như vậy? Nhưng đều phải trải qua cửa xét duyệt của ngài cục trưởng Bạch, đúng không." Bạch Thuật Bắc không thèm kiêng kị nói thẳng, trong tất cả mấy đứa con, chỉ duy nhất một mình anh không e ngại Bạch Hữu Niên.

Bạch Hữu Niên bị con trai chống đối trước mặt người làm, gương mặt vẫn giữ vẻ lãnh đạm, trầm tĩnh: "Con vẫn còn nhớ đến Cố An Ninh? Ba nói nhiều lần rồi, ba không thích."

Bạch Thuật Bắc phát ra tiếng cười trào phúng, vẽ theo đường hoa văn trên tay vịn cầu thang: "Thật có lỗi, những người do ba tìm, con cũng không thích."

Bạch Hữu Niên nhíu mày nhìn đứa con cả, trong mấy đứa con, thằng nhóc này là đứa…không giống ông nhất, luôn thích dùng sức mạnh cơ bắp để giải quyết vấn đề. Nói đến Cố An Ninh, ông đoan chắn Bạch Thuật Bắc không thích cô ta nhiều như nó nghĩ, có lẽ do sự phản đổi gay gắt từ ông nên con trai mới sinh ra phản nghịch, nhất quyết làm tới cùng.

Nghĩ đến đây, âm điệu trong giọng nói lập tức dịu đi: "Con không thích người ba tìm, vậy trong lòng đã có ý trung nhân?"

Bạch Thuật Bắc hơi khựng người, đôi mắt u tối sắc bén: "Chuyện của con ba đừng xen vào, về việc kết hôn, con tự có chủ ý."

Chủ ý? Hẳn là đã có người thích hợp ? Bạch Hữu Niên còn muốn thăm dò thêm, nhưng Bạch Thuật Bắc đã sải bước lên cầu thang.

-

Ngày thứ hai đi làm, Lâm Vãn Thu nhạy cảm phát hiện ánh mắt mọi người nhìn cô rất khác, hiển nhiên việc tối qua Ngô tổng bị Bạch Thuật Bắc đánh đã lan truyền khắp nơi. Cô nhắm mắt đi thẳng vào trong, những ánh mắt tò mò, “bát quái” ở phía sau, làm lưng cô mọc đầy gai.

Cô làm trong bộ phận tuyên truyền của công ty giải trí, phụ trách tuyên truyền cho những ngôi sao không nổi tiếng lắm. Cô ngồi vào chỗ của mình, mở máy tính, ép buộc đầu óc tỉnh táo lại.

Cô nàng Vịnh Nhi ngồi bên cạnh cầm ba lô lớn chuẩn bị ra ngoài, cố tranh thủ rỉ nhỏ vào tai cô: "Này, cô cẩn thận đấy, hôm nay Ngô tổng mang theo theo gương mặt đen kịt đi làm, chắc chắn ông ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô."

Cả đêm hôm qua Lâm Vãn Thu trằn trọc suy nghĩ, náo loạn đến như vậy, Ngô tổng cùng công ty chắc chắc mất hết thể diện, đương nhiên không thể nào tha thứ cho cô. Thế nhưng, công việc này cô đã theo nhiều năm, không cam lòng để mất đi.

"Tôi biết rồi." Lâm Vãn Thu thở dài, liếc nhìn cái ba lô thật lớn: "Ra nước ngoài?"

Cô nàng kia khẽ đưa mắt nhìn xung quanh, thầm thì nho nhỏ: "Chuyện tôi nói với cô lần trước ấy, công ty vốn điều cô phụ trách cho Thạch Duy Nhất, nhưng giờ xảy ra chuyện, lão già Ngô nhất định sẽ ghim cô. Đáng tiếc quá, Thạch Duy Nhất hiện giờ là cái cây rụng tiền đó."

Lâm Vãn Thu ngẩn người, sự nghiệp của Thạch Duy Nhất đang trong thời kì vàng son, nếu bỏ qua, đúng thật rất tiếc nuối, cô lặng lẽ cầm tư liệu lên xem, hai con ngươi đen nhánh của Vịnh Nhi đảo vòng vòng, tiếp tục nói: "Hay là, nhờ anh chàng đẹp trai tối hôm qua thay cô ra mặt, tạo áp lực với Ngô tổng? Tôi nghe mọi người bàn tán anh ta cũng không phải là người bình thường."

Anh chính xác không phải là người bình thường. . . . . .

Lâm Vãn Thu suy nghĩ một lát, lắc đầu: "Hai chúng tôi không phải là bạn bè, với lại chuyện của Ngô tổng, tôi vẫn có thể tự giải quyết."

"Ngay cả bạn bè cũng không phải? Vô lí, tôi nghe đồng nghiệp ở đó kể, lúc ấy hai mắt của anh ta đỏ ngầu." Vịnh Nhi trừng to mắt, lôi kéo khuỷu tay Lâm Vãn Thu, "Chẳng lẽ hai người có quan hệ mập mờ? Đàn ông có điều kiện tốt như vậy, cô nhất định phải quấn thật chặt, sau này khỏi sợ cực khổ."

Lâm Vãn Thu cười khổ, đẩy nhẹ cô nàng: "Đi nhanh đi, coi chừng trễ."

Vinh Nhi le lưỡi, vội chạy ra ngoài: "Chờ lúc về tôi sẽ tra khảo cô."

Lâm Vãn Thu chờ Vịnh Nhi đi khuất mới lộ ra biểu cảm mệt mỏi, hai bờ vai co rụt lại, không cách nào yên lòng chuyện liên quan đến Ngô tổng. Bạch Thuật Bắc đánh gã ta trước mặt nhiều người, không thể chỉ một câu xin lỗi là giải quyết được vấn đề. Nhưng Tri Hạ vừa tiếp nhận đợt trị liệu mới, còn ở trong việc an dưỡng đắt đỏ nhất thành phố, phí chữa trị của anh đòi hỏi cô phải có được một công việc tốt.

Đang thất thần, mặt bàn phía dưới phát lên tiếng, cô ngẩng đầu, liền thấy Lisa – thư kí của Ngô tổng. Cô ta khoanh tay, nhíu mày quan sát Lâm Vãn Thu, hồi lâu sau mới thông báo: "Ngô tổng ở văn phòng chờ cô."

Tim Lâm Vãn Thu đập mạnh, việc gì nên tới thì sẽ tới, có trốn cũng không thoát.

Đưa tay gõ cửa phòng làm việc, Lâm Vãn Thu cố hít thở thật sâu, nhận được lời đồng ý mới bình tĩnh bước vào, đứng trước bàn làm việc, hai tay đan chặt: "Ngô tổng, ngài tìm tôi."

Trên mặt gã ta không thấy có vết thương hay sẹo, chỉ là tư thế ngồi có chút xiêu vẹo. Lâm Vãn Thu suy đoán gã ta bị nội thương, loại người như Bạch Thuật Bắc khi ra tay đánh người cũng rất chuyên nghiệp.

"Tiểu Lâm à, ngồi đi."

Dáng vẻ khách khí của gã ta giống y như trước, nhưng nụ cười gian xảo của gã khiến da đầu Lâm Vãn Thu tê rát, cô đứng bất động tại chỗ: "Có chuyện gì ngài cứ nói thẳng."

Ngô tổng cũng không vòng vo nữa, trầm ngâm nâng cằm, hiện lên nét cười xấu bụng: "Yên tâm, tôi sẽ không truy cứu chuyện tối qua. Dù sao cũng do tôi không đúng, bị Bạch thiếu dạy dỗ cũng đáng."

Lâm Vãn Thu có chút kinh ngạc, nhưng vẫn dùng ánh mắt đề phòng nhìn gã ta, con sói khát máu vĩnh viễn sẽ không biến thành chú cừu dịu ngoan.

Quả nhiên Ngô tổng vừa nói xong, liền đứng dậy, chủ động đi về phía cô.

Thân thể Lâm Vãn Thu cương cứng, cố đè nén cơn buồn nôn trong dạ dày, nghe giọng nói truyền từ sau lưng: "Tôi đã suy nghĩ cả đêm qua, cảm nhận được mình toàn tâm toàn ý thích cô, hiểu được mình không nên hành động gấp gáp, chuyện gì cũng phải từ từ mới ngấm."

Lâm Vãn Thu nheo mắt không lên tiếng, trầm tĩnh xem tiếp trò diễn của gã.

"Nhưng tình cảm yêu thích không thể lẫn lộn với công việc được."

Sắc mặt Ngô tổng thay đổi trong khoảnh khắc, nét mặt có mấy phần khiêu khích, gã ta đi đến sau bàn làm việc lấy ra xấp tài liệu, giơ trên không trung: "Phần hợp đồng này là do cô phụ trách? Vì sao lúc trước không xác định kì hạn kí kết của người mẫu? Bây giờ công ty bị người ta kiện làm trái hợp đồng, tiền bồi thường lớn như vậy. Lâm Vãn Thu, cô có thể đề ra cách giải quyết không?"

Lâm Vãn Thu nghe gã nói xong, cũng không quá hoảng hốt hay khẩn trương, trong lòng chỉ cười thầm, thủ đoạn của gã Ngô tổng quá thấp kém rồi, lại dùng mánh khóe đê hèn này đối phó với cô.

Lâm Vãn Thu bình tĩnh đưa tay cầm bản hợp đồng, nhìn thật kĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.