Sau khi bị ép buộc lên xe, Lâm Vãn Thu tức tối trừng mắt với Cố An Ninh. Cô không ngờ một cô gái có bề ngoài nhìn mảnh mai, nhu mì, mà trong nội tâm lại bá đạo đến thế. Đặc biệt, hôm nay biểu hiện của Cố An Ninh rất dạn dĩ, thẳng thắn, hoàn toàn bất đồng so với cô gái run cầm cập khi bị bắt cóc lần trước.
Cố An Ninh ngồi cạnh Lâm Vãn Thu, trên mặt có chút áy náy: "Tôi xin lỗi vì đã dùng cách thức này để ép buộc cô. Chẳng qua tôi chỉ muốn cô và Bạch Thuật Bắc có thể gỡ bỏ mối hiểu lầm, hoàn thuận trở lại như xưa"
Lâm Vãn Thu lười giải thích với Cố An Ninh về mối quan hệ thật sự của cô và Bạch Thuật Bắc. Cô đần độn để mặc anh ta biến mình thành một bảo mẫu suốt gần nửa năm. Bây giờ chẳng lẽ “vạch áo cho người xem lưng”, tự chuốc lấy nhục nhã. Hơn nữa, còn là trước mặt bạn gái cũ của anh ta.
Dù trái tim âm ĩ nhói đau nhưng Lâm Vãn Thu vẫn ung dung nhìn Cố An Ninh, tự nhiên hỏi: "Nếu tôi cùng anh ta hòa hợp trở lại, vậy cô thì sao?"
Cố An Ninh hơi bần thần, băn khoăn cắn môi.
Lâm Vãn Thu vừa nhìn thấy biểu lộ đó, thừa biết trong lòng Cố An Ninh vẫn còn có Bạch Thuật Bắc. Vậy thì còn gì để bàn cãi nữa, người ta là tình chàng ý thiếp một đôi, còn cô thì mãi đóng vai tên hề.
Trước kia cô không biết nguyên do khiến Bạch Thuật Bắc và Cố An Ninh phải chia lìa, nhưng giờ có biết cũng chẳng còn ý nghĩa, chỉ cần biết bọn họ yêu nhau thì đã đủ.
Bầu không khí trong xe rơi vào bế tắc, bề ngoài trầm mặc nhưng bên trong lại giằng co dữ dội, lúc này, người đàn ông ngồi phía trên bỗng nhiên mở miệng: "Ý tứ của tiểu thư nhà tôi chính là, mặc kệ quan hệ giữa cô và Bạch tiên sinh sẽ đi đến đâu, điều quan trọng là cô ấy không muốn Lâm tiểu thư vì cố ấy mà hờn trách Bạch tiên sinh."
Lâm Vãn Thu không khỏi liếc nhìn bóng lưng của người đàn ông đấy, từ kính chiếu hậu chỉ có thể nhìn thấy gương mặt tuấn tú hiện lên nét trầm ổn, thêm chút lõi đời. Có điều, ánh mắt của anh ta khi nhìn Cố An Ninh dường như hơi khác lạ.
Cố An Ninh nở nụ cười hiếm thấy, thở phào gật đầu: "Đúng vậy, vì tôi hơi ngốc, không biết cách ăn nói nên giải thích mãi không xong."
Lâm Vãn Thu trầm lặng, Cố An Ninh nói tiếp: "Ngay cả khi chuyện ở kho hàng không liên quan đến tôi, tôi vẫn muốn đem những khúc mắc trong quá khứ, nói rõ ràng một lần."
Lâm Vãn Thu chán chường, biết rõ không thể lay chuyển ý định của Cố An Ninh rồi. Hình như những người từng làm việc trong quân đội, đều có máu bá đạo ăn sâu vào tận xương tủy .
-
Xe vững vàng chạy một đường, dừng trước tòa nhà quen thuộc. Lâm Vãn Thu co tay thành nắm đấm cứng ngắc, ngồi yên không nhúc nhích. Bạch Thuật Bắc đang ở trên lầu, còn cô và Cố An Ninh lại cùng đến tìm anh ta, chuyện này càng nghĩ càng quỷ dị, vô cùng hoang đường, cô cảm thấy không được tự nhiên tẹo nào.
Cố An Ninh đứng bên cửa xe, khom lưng nhìn cô: "Nếu Lâm tiểu thư cứ chần chừ không xuống xe, vậy tôi nhờ Thiệu Đình bế cô xuống nhé."
NGười đàn ông đứng bên cạnh Cố An Ninh rất biết cách phối hợp, cô vừa dứt lời, anh ta bèn khom người xuống, lộ ra ngũ quan khôi ngô thanh tú, con ngươi đen sáng ngời, nghiêm túc nhìn Lâm Vãn THu: "Lâm tiểu thư, xin mạo phạm."
Nói đoạn anh ta vươn tay định ôm cô, Lâm Vãn Thu hoảng hồn, vội vàng xua tay, líu cả lưỡi: "Tôi tự mình xuống!"
Lâm Vãn Thu không thể làm gì khác ngoài việc nhắm mắt đi cùng hai kẻ “vô lại” này lên lầu. Đến trước cửa, Thiệu Đình không đi vào tiếp. Lâm Vãn Thu không biết quan hệ của Thiệu Đình và Cố An Ninh ra sao, nhưng lờ mờ cảm thấy Thiệu Đình cực kì quan tâm đến Cố An Ninh.
Cô cũng chả có tâm tư đi đào sâu suy nghĩ về vấn đề không liên quan tới mình, nghĩ tới Bạch Thuật Bắc đang ở cách cô một cánh cửa, loại tâm tình này phức tạp vô ngần, không thể dùng ngôn ngữ để diễn tả được.
Lúc Bạch Thuật Bắc mở cửa, trên gương mặt vẫn còn lưu lại vẻ buồn bực, nhìn thấy Lâm Vãn Thu, anh tức thời đờ đẫn. Đôi mắt không chớp tham lam ngắm nhìn cô, quên luôn cả việc nói chuyện.
Mấy ngày trước, anh phải quay về đơn vị. Vừa về nhà, đã bị Manh Manh quậy cho đen mặt xám mày . Bé dường như thay đổi tính tình, từ một cô bé ngoan ngoãn biết vâng lời biến thành một cô nhóc mít ướt, suốt ngày la hét ầm ĩ, khóc lóc thảm thiết, luôn mồm đòi gặp mẹ.
Bạch Thuật Bắc dỗ dành mãi cũng chẳng được, Lâm Vãn Thu lại lạnh lùng, kiên quyết ngó lơ anh. Anh nghĩ cô cần thời gian để lắng đọng, nguôi ngoai cơn tức giận. Ai ngờ lần này Lâm Vãn Thu hành động quá ngoan tuyệt, bỏ rơi anh không nói, liền ngay cả Manh Manh, cô cũng chẳng thèm quan tâm, ngó ngàng.
Lâm Vãn Thu nhìn thấy bộ dáng lôi thôi lếch thếch của Bạch Thuật Bắc bèn giật mình. Bình thường, anh ta luôn chỉnh tề sạch sẽ, còn bây giờ, râu ria xồm xoàm. Áo sơ mi trên người nhăn nhúm, hoen ố những vết bẩn đen. Cả người tỏa ra hơi thở mệt mỏi, ngán ngẫm.
Cô không dám suy đoán nguyên nhân, hoảng hốt tránh tầm mắt của anh ta, đầu ngón tay vô thức bấm mạnh vào lớp da mềm của lòng bàn tay.
"Chúng ta đi vào trước." Cố An Ninh phát hiện luồng khí khác lạ đang di chuyển giữa hai người, ánh mắt cô hơi thẫm xuống, sau khoác vai Lâm Vãn Thu đi vào nhà.
Mi tâm Bạch Thuật Bắc chau chặt, không biết Cố An Ninh định làm gì.
Cố An Ninh chưa vội giải thích, bình thản dẫn Lâm Vãn Thu vào trong, Bạch Thuật Bắc theo sát phía sau, tổ hợp ba người cực kì cổ quái an tĩnh ngồi xuống sô pha.
Dù Lâm vãn Thu không ngẩng đầu, vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực đang di chuyển trên thân mình. Cô không biết Bạch Thuật Bắc đang nghĩ gì, còn cô, vô cùng hối hận khi xuất hiện tại nơi này.
Cố An Ninh ho khan một tiếng, chủ động đánh vỡ sự trầm mặc, cô nói với tốc độ rất chậm, nhằm nhấn mạnh những ý chính qua từng câu nói: "Tôi vừa mới biết, có kẻ gửi cho Lâm tiểu thư những tấm hình chụp của tôi và Bạch Thuật Bắc. Xin Lâm tiểu thư chớ hiểu lầm, kì thật những tấm hình kia đều được chụp trong quá trình Thuật Bắc giúp tốt hồi phục lại sức khỏe."
Chuyện này Lâm Vãn Thu từng nghe Bạch Thuật Bắc nói qua, giờ nghe lại cũng chẳng mấy ngạc nhiên.
Cố An Ninh nói tiếp: "Lúc tôi vừa tỉnh, ý thức vẫn còn dừng lại ở sáu năm trước, Thuật Bắc từng rất nhiều lầm ám chỉ với tôi, có rất nhiều việc đã thay đổi trong khoảng thời gian dài như vậy. Chỉ là tôi quá ngu ngốc nên không hiểu được, một phần cũng do lỗi của ba tôi, ông lo lắng cho sức khỏe của con gái, nên yêu cầu anh ấy đừng nói rõ sự thật."
Thấy Lâm vãn Thu vẫn lặng thinh, Cố An Ninh từ từ quay đầu nhìn cô: "Ở kho hàng, anh ấy chọn tôi là vì trước kia. . . . . . tôi từng bị bắt cóc."
Ánh mắt Lâm Vãn Thu lóe ra tia thảng thốt, khó tin nhìn Cố An Ninh.
"Thuật Bắc chỉ lo lắng, sợ tôi bị đả kích lần nữa. Nguyên nhân tôi hôn mê là bởi vì, chiếc xe bắt cóc tôi khi đó, đã xảy ra tai nạn giao thông."
Cố An Ninh mím môi, bàn tay dần dần run rẩy: "Mặt khác, tôi từng gặp phải một chuyện không vui, cho nên…. cho nên mới tìm cô, để cùng kí kết hiệp nghị đẻ mướn, mà việc đấy cũng gián tiếp chứng mình, giữa tôi và Bạch Thuật Bắc thật sự không có gì cả.”
Lâm Vãn Thu tựa hồ đã hiểu rõ, lại tựa hồ chẳng hiểu gì hết.
Bạch Thuật Bắc bỗng nhiên mở miệng nói với Cố An Ninh: "Để anh thay em giải thích với cô ấy——"
Cố An Ninh gượng cười, lắc đầu: "Không cần đâu ạ, trước sau gì em cũng phải đối mặt với nó."
-
Lâm Vãn Thu hiếm khi nhớ lại câu chuyện đẻ mướn của ngày xưa, dễ hiểu thôi, loại chuyện chẳng mấy vẻ vang này có gì hay ho để mà nhớ với chả nhung.
Tuy nhiên, mọi thứ vẫn còn tồn tại rõ ràng trong đầu cô, khi đó cô vừa bước sang năm thứ hai đại học, bệnh tình của Tri hạ đột ngột chuyển biến xấu. Lúc ấy, cô và anh vẫn còn ngồi trên ghế nhà trường. Học phí đắt đỏ khiến hai người vất vả lo toan, chạy vạy khắp nơi, bấy giờ lại xuất hiện thêm số tiền trị liệu khổng lồ. Chừng đấy thôi, cũng đủ khiến Lâm Vãn Thu suy sụp.
Vốn vẫn còn ước ao một cuộc sống tốt đẹp, nhưng trong một đêm đã hoàn toàn đổ bể. Cô gái vừa bước sang tuổi mười chín ngây thơ, lại bị sự phũ phàng của đời thực dồn ép đến bờ vực thẳm.
Nhìn Tri Hạ nằm trên giường bệnh với sắc mặt vàng vọt tái nhợt, Lâm Vãn Thu chỉ có thể yên lặng rơi nước mắt. Cô nên làm gì bây giờ? Cô không thể mất đi Tri hạ, nhưng bản thân không có năng lực để gánh vác toàn bộ sức nặng này.
Bằng hữu cùng họ hàng thân thích thẳng thừng từ chối tiếp viện cho căn bệnh ngặt ngèo của Tri Hạ. Đoạn thời gian đó, Lâm Vãn Thu sống chung với những áp lực, dẫn tới thân thể sụt cân, mặt mày hốc hác, chiếc cắm càng ngày càng dài. Tri Hạ không thể đợi được nữa. Mà cô biết đi nơi nào kiếm số tiền lớn như vậy?
Mạng của cô là do Tri Hạ cứu. Mẹ kế qua đời khi cô còn rất nhỏ. Ngày bé lơ ngơ không hiểu chuyện, cô lén ba và anh ra bờ hồ chơi, suýt chết đuối, may nhờ có Tri Hạ nhảy xuống cứu cô lên .
Vì vậy, coi như cô hi sinh tất cả, cũng nhất định phải dành lại mạng sống cho Tri Hạ!
Tuy nhiên, chí khí của con người làm sao địch nổi với sự khắc nghiệt của cuộc sống, đang lúc Lâm Vãn Thu lo âu tuyệt vọng, thì cô tình cờ thấy được một thông báo trên mạng, đó là thông tin “tìm người đẻ mướn”..
Cô ngơ ngác nhìn thông tin này thật lâu, đây là việc làm luôn gây tranh cãi, hơn nữa, với cô mà nói, việc này đã động đến ranh giới đạo đức của cô. Trong nhận định của con người, đa phần đều cho rằng tình thương của người mẹ dành cho con cái là vô cùng thiêng liêng, vô cùng thần thánh, cô cũng không khác biệt. Vì thế, Lâm Vãn Thu do dự, đắn đo rất lâu, đến khi bệnh viện hối thúc, không cho trì hoãn phí chữa bệnh, cô đành ngậm đắng nuốt cay, nhắm mắt dấn thấn vào con đường đó.
Khi bên môi giới sắp xếp cho cô gặp người thuê mướn cũng là lần đầu tiên cô gặp Cố An Ninh. Thoạt nhìn bề ngoài của Cố An Ninh rất nhỏ, hình như vẫn chưa đến tuổi kết hôn, cho nên Lâm Vãn Thu có ấn tượng đặc biệt với cô gái này. Với lại, lúc ấy vẻ mặt của Cố An Ninh rất kì lạ, tựa hồ luôn bất an, thấp thỏm không yên.
Cuối cùng cô biết được, Cố An Ninh và người đàn ông của cô ấy còn chưa kết hôn, mà đứa bé. . . . . . được sử dụng với mục đích để…..bức hôn.
Thế nhưng đối tượng muốn bức hôn không phải là người đàn ông của cô ấy, mà là ba của người đàn ông đó.
Nhiều năm sau. Lâm Vãn Thu mới biết rõ ngọn nguồn, hóa ra ba của Bạch Thuật Bắc không đồng ý cho anh ta và Cố An Ninh kết hôn, ông ta cố ý gây khó khăn cho An Ninh. Còn Cố An Ninh. . . . . Căn bản không có cách để mang thai .
Vô sinh không phải là chuyện hiếm lạ, sở dĩ người ta cần người đẻ mướn, phần lớn đều có nguyên do là người vợ bị vô sinh. Thế nhưng, khi tận tai nghe Cố An Ninh thừa nhận bản thân cô ấy vô sinh, Lâm Vãn Thu vẫn hết sức chấn động.
-
"Chú Bạch đã bí mật gặp riêng tôi, chú ấy ám chỉ muốn làm con dâu của Bạch gia, điều kiện tiên quyết là phải sinh con cháu cho dòng họ. Nhưng tôi. . . . . . căn bản là có tính lãnh cảm với quan hệ ái ân."
Nói đến đây, Cố An Ninh khẽ ngừng lại, giọng nói có chút nghẹn ngào, hai má đỏ như rỉ ra máu: "Trước kia, tôi từng có một hồi ức đáng sợ, cho nên rất kháng cự sự thân mật của nam giới. Chú Bạch hẳn đã biết rõ quá khứ của tôi——"
Lâm Vãn Thu càng nghe càng bàng hoàng, Cố An Ninh tiếp tục phát ra từng chữ một: "Ngày xưa, tôi từng. . . . . . bị cưỡng bức nên rất bài xích đàn ông, không thể thân cận với bọn họ. Thuật Bắc, là người đàn ông đầu tiên tôi không hề bài xích. Trên người anh ấy tỏa ra khí chất chính trực nghiêm minh, đem đến cho tôi cảm giác an toàn. Thế nhưng chúng tôi. . . . . . từ đầu tới cuối cũng không vượt qua được giới hạn kia."
Lâm Vãn Thu giống như đang nghe một chuyện vô cùng li kì, quả thật cô không biết quan hệ giữa Bạch Thuật Bắc và Cố An Ninh lại rắc rối phức tạp đến vậy. Trước giờ cô những tưởng, bọn họ là đôi tình nhân yêu nhau say đắm, luôn được sự ngưỡng mộ và ủng hộ từ mọi người.
Nhưng càng như vậy, không phải càng chứng tỏ Bạch THuật Bắc cực kì yêu Cố An Ninh sao? Ít nhất anh ta luôn trân trọng, bảo vệ Cố An Ninh. Còn đối với cô, người đàn ông đấy chỉ có sự mê luyến thân thể, điều này thật đáng bị mỉa mai, châm chọc.
Cố An Ninh không nhận thấy phản ứng của Lâm Vãn THu, giải thích tiếp: "Tôi đã thử đi làm kiểm tra về việc thụ tinh nhân tạo, nhưng bác sĩ bảo quá trình rụng trứng của tôi có vấn đề. Vì vậy, tôi mới an bày cho cô và Thuật Bắc——"
Nhớ tới một đêm kia, Lâm Vãn Thu bèn cắn môi không nói chuyện.
Mà Bạch Thuật Bắc chính là người sau cùng biết được hết thảy mọi việc. Đêm ấy, anh uống rất nhiều, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra. Ngày hôm sau tỉnh lại, cứ tưởng người con gái kia là Cố An Ninh, anh bèn đưa ra lời cầu hôn.
Vào ngày hai người hẹn đi đăng kí kết hôn thì Cố An Ninh mất tích, ban đầu anh còn nghĩ Cố An Ninh muốn đào hôn, nhưng khi thấy được bản hiệp nghị đẻ mướn, đầu óc anh hoàn toàn mơ hồ, mù mịt.
Sự việc này là một câu đố hóc búa, quấy nhiễu tâm trí anh nhiều năm.
Cho tới giây phút này, anh mới biết được toàn bộ chân tướng sự việc từ miệng Cố An Ninh. Sự hi sinh của Lâm Vãn Thu cho Tri Hạ khiến anh vừa hâm mộ vừa ghen tị. Hóa ra, Lâm Vãn Thu không phải là loại người như anh nghĩ.
Anh xấu hổ nhìn Lâm Vãn Thu, không biết nên nói gì. Sự khó khăn, gian khổ mà cô phải chịu đựng quá khắc nghiệt so với lứa tuổi 19, ấy thế mà, anh hết lần này đến lần khác dùng nó nhục mạ cô, vô tình lấy dao cứa vào vết thương nhức nhối đó.
Thậm chí, lúc cô vừa sinh đứa nhỏ chưa được bao lâu, anh đã nhẫn tâm tống cô ra khỏi cửa . . . . .
Bạch Thuật Bắc càng nghĩ càng day dứt, anh bất chợt hoài nghi, bất chợt lo sợ bản thân không thể tìm về Lâm Vãn Thu được nữa.
Ánh mắt Lâm Vãn Thu không rơi trên người Bạch Thuật Bắc, chỉ nhìn chăm chú Cố An Ninh. Viền mắt của Cố An Ninh đỏ ửng, dáng vẻ kia khiến người ta nhói lòng. Cố An Ninh gắng hết sức kìm nén cảm xúc, từ từ đứng lên: "Lâm tiểu thư, tôi đã nói hết những điều cần nói, hai người hãy bình tĩnh nói chuyện với nhau. Cuộc đời này ngắn ngủi lắm, thời gian là thứ quý giá nhất, mong cô sẽ quý trọng người bên cạnh."
Dứt lời, Cố An Ninh mở cửa đi ra ngoài. Thiệu Đình đứng ngay ngoài cửa, thấy cô bước ra thì thở phào, vẻ mặt của cô khiến hàng chân mày anh ta nhíu chặt: "Tiểu thư?"
Cố An Ninh xua xua tay: "Không có gì đâu."
Thiệu Đình dùng ánh mắt sâu xa liếc nhìn cánh cửa đã khép kín, cởi áo khoác trên người, tiến tới trước mặt Cố An Ninh: "Cô muốn khóc thì hãy khóc đi, tôi sẽ không nhìn thấy gì hết."