Nghịch Lửa

Chương 64



Công việc hiện tại của Tri Hạ có phúc lợi rất tốt. Hơn nữa, việc anh xin phép nghỉ để chăm sóc em gái mới sanh con, liền được cấp trên phê chuẩn đến tận năm ngày. Cho dù anh không lanh lợi, song cũng cảm thấy có điều bất thường.

"Ông chủ giấu mặt của công ty anh chính là Bạch Trạm Nam, khó trách bọn họ chủ động vươn ra cành ô-liu* cho anh."

* Cành ô-liu: biểu tượng cho sự hòa bình, may mắn.

Trời chiều hắt ánh sáng cam nhạt vào đáy mắt Tri Hạ, gương mặt tuấn tú hòa vào ánh sáng trở nên mờ ảo, âm thanh giọng nói vô cùng êm dịu, tựa như cơn gió nhẹ bay phất qua mặt: "Vãn Thu, anh nghĩ Bạch Thuật Bắc có nỗi khổ tâm nên mới quyết định ly hôn với em. Anh ta luôn yêu chiều Manh Manh. Cho dù anh ta có tệ bạc hơn nữa, cũng không thể dứt áo ra đi, nhẫn tâm bỏ mặc con bé."

Suy đoán trong lòng vô tình được Tri Hạ chứng thực thêm. Giờ khắc này, Lâm Vãn Thu không diễn tả được cảm xúc của mình. Giống như cơ thể đang vẫy vùng trong hồ nước sôi, nhưng bất chợt có một bàn tay ấm ấm, khe khẽ vỗ về trái tim cô.

Vừa ấm áp, lại vừa lo lắng bất an.

Tri Hạ múc bát canh đặt vào tay cô, thuận thế nắm lấy nó: "Nếu đã quan tâm như vậy, em hãy đi xem một chút. Em cần biết chuyện mình nên biết, lựa chọn sau đó đều do em quyết định."

Lâm Vãn Thu ngắm nhìn người đàn ông kiên định trước mắt. Những cảm xúc ngổn ngang dần dần lắng đọng. Cô nhoẻn miệng cười, dùng sức gật đầu thật mạnh.

Ngày hôm sau, Lâm Vãn Thu đến tìm bác sĩ Lưu. Từ phòng làm việc của bác sĩ đi ra ngoài, cả người cô vô lực dựa vào bức tường lạnh giá, rất lâu không thể động đậy.

Mặc dù đa phần đều trùng khớp với suy đoán của cô. Nhưng thời điểm mọi việc được xác thực, trong trái tim là niềm xúc động vô vàn.

Mỗi câu nói của bác sĩ Lưu khiến đáy lòng cô rung động. Hóa ra vì cô, anh đã làm quá nhiều . . . . .

Từ lúc biết Bạch Thuật Bắc bị mù, cô theo bản năng bài xích lí do anh quyết định ly hôn là muốn tốt cho cô, bởi vì theo sự hiểu biết của cô, Bạch Thuật Bắc không phải là người ẩn nhẫn, cao thượng đến thế. Song, anh quả thực làm rất nhiều việc cho cô. Chuyện khám thai của phụ nữ có nhiều vấn đề nhạy cảm và thầm kín, nhưng anh không ngần ngại, vẫn chăm chỉ đi cùng cô, cho dù cách thức khá đặc biệt.

Bác sĩ Lưu còn nói, Bạch Thuật Bắc lén lút mua nhiều thuốc bổ cho cô. Vì sợ cô phát hiện, anh đành nhờ bệnh viện kê vào trong đơn thuốc.

Hèn gì mỗi lần cô khám thai xong, đều tay xách nách mang bao lớn bao nhỏ. Mà những người khác chỉ theo lệ kiểm tra thông thường. . . . . .

Lâm Vãn Thu chậm rãi khép mắt, trong lòng đủ loại cảm xúc phức tạp. Người đàn ông kiêu ngạo của quá khứ đã học được cách cho đi, học được cách nhẫn nại đợi chờ tình yêu. Anh đã không còn là Bạch Thuật Bắc luôn cuồng vọng, tham muốn kiểm soát mọi thứ trong tay.

Lâm Vãn Thu bỗng nhiên không biết, kế tiếp mình nên làm gì?

-

Buổi chiều, trong phòng bệnh đón tiếp một vị khách. Bạch Trạm Nam được Lâm Vãn Thu gọi điện mời tới. Đối phương khó hiểu nhìn cô, tay cởi một cái cúc trên cổ áo, ngồi trên sô pha cách giường không xa, vẻ mặt lạnh nhạt: "Tôi có cuộc họp vào lúc ba giờ. Cô còn một tiếng nữa."

Lâm Vãn Thu cảm nhật được tia đối địch lúc ẩn lúc hiện từ anh ta. Sau khi nói chuyện với bác sĩ Lưu, cô bèn phỏng đoán, Bạch Trạm Nam có khả năng nắm rõ nội tình bên trong hơn. Đối phương càng đối xử với cô lạnh nhạt, có lẽ chân tướng càng khó tiếp nhận.

Cô hạ thấp mí mắt, lí nhí nói: "Tôi sẽ không trì hoãn thời gian của anh. Có lẽ anh đã đoán được mục đích tôi tìm anh."

Bạch Trạm Nam nhíu chặt mi tâm, im lặng quan sát cô vài giây. Ngay sau đó cười lớn mỉa mai: "Tôi....không biết."

Lâm Vãn Thu bỏ ngoài mắt hành động cố ý gây khó khăn của anh ta, đầu cô nâng lên, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: "Tôi muốn biết lí do, vì sao Bạch Thuật Bắc bị mù."

Bạch Trạm Nam thu nụ cười, dưới đáy mắt sâu là những cảm xúc bị đè nén: "Cô còn quan tâm đến anh cả của tôi à? Tôi cứ tưởng cô không thèm nhìn anh ấy nữa chứ."

Lâm Vãn Thu không trả lời, cô biết rõ tình cảm khăng khít của mấy anh em Bạch Thuật Bắc, cho nên anh ta khó chịu với cô là điều dễ hiểu.

"Thời điểm hai người đến sở công chính làm thủ tục ly hôn, đôi mắt anh ấy đã không nhìn thấy." Bạch Trạm Nam nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, mặt anh ta đanh lại, xem ra đang cố kìm nén nỗi bực tức.

Lâm Vãn Thu bỗng dưng ngẩng đầu, kinh ngạc không thốt thành lời.

Bạch Trạm Nam nở nụ cười mỉa mai lần nữa, nhìn chòng chọc vào sắc mặt tái mét của cô, không hề chớp mắt và nói: "Cô làm sao phát hiện được. Lúc ấy, không phải là do anh tôi diễn xuất quá tốt mà là do cô....từ đầu đến cuối không hề liếc mắt nhìn anh ấy một cái."

Lâm Vãn Thu dù có trăm miệng cũng không thể bào chữa. Những chi tiết của ngày hôm đó bất chợt lùa về trong trí nhớ.

Sau một tuần kí giấy ly hôn, Bạch gia kêu người đến đón cô tới sở công chính hoàn thành nốt những thủ tục còn lại, đó là lần đầu tiên cô gặp lại Bạch Thuật Bắc sau bao ngày mất đi tin tức. Lúc ấy, anh đã ngồi sẵn vào bàn giải quyết li hôn, đưa bóng lưng lạnh lùng cao ngạo về phía cô. Lúc cô vào cửa, anh chẳng thèm quay đầu nhìn lại, cô tự nhiên cũng không nhìn thấy bộ dáng của anh, chỉ máy móc đi tới trước mặt nhân viên công tác.

Nhân viên công tác không hỏi han nhiều, cả quá trình làm thủ tục thuận lợi đến kì dị, suốt thời gian đó, Bạch Thuật Bắc và cô không hề trao đổi với nhau.

Hai người thực hiện vừa đủ nhiệm vụ của đôi vợ chồng ly hôn.

"Ngày đó, anh cả trở về nhà, không màng đến lời dặn dò của bác sĩ, đâm đầu vào uống rượu." Nói đoạn, Bạch Trạm Nam ngừng lại, thưởng thức phản ứng của cô, "Uống đến nổi dạ dày suýt chảy ra máu. Đó là lần đầu tiên trong đời, tôi phải chứng kiến dáng vẻ thảm hại của anh cả."

Lâm Vãn Thu cúi thấp đầu, không nói, thẫn thờ nhìn đệm chăn trắng tinh.

Cô và Bạch Thuật Bắc dường như luôn có chút sai lệch, giữa bọn họ thiếu sự nối kết và chưa bao giờ thấu hiểu cho nhau. Khi xảy ra chuyện, hai người đều tự mình gánh vác, không muốn trở thành gánh nặng cho đối phương, tự động bỏ qua phương án cùng nhau vượt qua hoạn nạn. Rốt cuộc là nên vui mừng hay bi ai?

Bạch Trạm Nam nhìn vẻ mặt nhẫn nhịn chịu đựng của cô, cuối cùng không hẹp hòi so đo nữa: "Lần đó, cô mang Manh Manh về quê tảo mộ, anh ấy trở về đơn vị. Vốn chẳng có chuyện gì xảy ra đâu. Thế nhưng cuối cùng, anh cả kiên quyết muốn tự mình ra trận. Kết quả... xui xẻo bị té từ lầu năm xuống, cũng may là có các dụng cụ phòng hộ. Thoạt đầu, mọi người đều tưởng anh ấy bị thương ở chân, nằm hôn mê suốt nửa tháng. Khi anh ấy tỉnh lại, thì không nhìn thấy gì cả, bác sĩ chẩn đoán trong đầu có khối máu bầm——"

Lâm Vãn Thu ngừng thở, bên tai chỉ còn văng vẳng tiếng nói của Bạch Trạm Nam.

Tiếp theo, lời kể của Bạch Trạm Nam không khác lắm so với suy đoán của cô. Quả thật Bạch Thuật Bắc không muốn liên lụy đến cô và Manh Manh. Anh không muốn Manh Manh đau lòng, và lo lắng cho thai nhi trong bụng Lâm Vãn Thu. Cuối cùng lựa chọn cách ly hôn, một công đôi việc.

Lâm Vãn Thu như thể đã chết lặng. Gần kết thúc buổi gặp mặt, Bạch Trạm Nam lặng thinh một lúc lâu, rồi nhìn cô bằng ánh mắt đầy hàm súc: "Tôi thật không hiểu, vì sao chị nhất định không chịu tha thứ cho anh cả. Con người đâu phải thánh thần, nào ai không có khuyết điểm. Huống chi, lỗi lầm của anh ấy không đáng phải lãnh án tử. Sau khi hai người kết hôn, anh ấy phân rõ quan hệ bạn bè với Cố An Ninh. Quá khứ vô tình làm tổn thương chị, anh ấy cũng tận lực bù đắp."

Lâm Vãn Thu nhìn khí thế bức người của Bạch Trạm nam, nhẹ nhàng chớp chớp mắt.

Cô phải giải thích sao đây? Tựa hồ lời giải thích đã không còn ý nghĩa. Khóe môi cô khẽ nhúc nhích, cố thốt ra câu nói: "Tôi muốn gặp anh ấy."

-

Bạch Thuật Bắc chạy tới bệnh viện, vừa bước ra thang máy đã có Bạch Trạm Nam tiếp đón. Trên trán Bạch Thuật Bắc xuất đầy những lớp mồ hôi mỏng, xem ra anh đã vội vã chạy tới. Anh lo lắng mở miệng hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Đang khỏe mạnh sao lại phát sốt?"

Bạch Trạm Nam hơi chột dạ, bèn chuyển dời tầm mắt: "Em đâu biết. Đại khái là phụ nữ vừa mới sanh, thân thể chưa được ổn định."

Bạch Thuật Bắc nhờ tài xế dìu anh tới phòng bệnh của Lâm Vãn Thu. Đến cửa phòng bệnh, Bạch Trạm Nam bỗng dưng lôi tài xế lại. Anh tài xế thật thà còn đang mông lung mờ mịt, Bạch Trạm Nam đã nháy mắt ra hiệu với anh ta, sau đó nói với Bạch Thuật Bắc: "Anh, chị dâu vừa mới thiếp đi. Nhiều người đi vào sẽ đánh thức chị ấy, anh nhớ đi đứng cho nhẹ nhàng cẩn thận đấy."

Hiện giờ, Bạch Thuật Bắc chỉ một lòng lo lắng cho Lâm Vãn Thu, không còn sức chú ý đến những chuyện khác. Nghĩ đến tình cảnh của cô, một mình chịu đau đớn mà không có ai bên cạnh chăm sóc, trái tim anh như thể bị xoắn chặt.

Bạch Trạm Nam kéo tài xế đi xa. Anh tài xế cảm thấy khó xử vì bị ép buộc bỏ bê nhiệm vụ, song cuối cùng vẫn cam chịu đầu hàng trước ánh mắt như muốn bắn ra lửa của ai kia.

Bạch Thuật Bắc vừa bước vào phòng bệnh. Nhờ thính giác nhạy bén, anh liền phát hiện đằng sau lưng có người. Anh định bước ra thì đã muộn, cửa phòng bệnh bỗng nhiên đóng lại. "Cạch" một tiếng, âm thanh báo hiệu cho cánh cửa đã bị khóa.

Cả người Bạch Thuật Bắc lập tức khẩn trương, sống lưng căng cứng, không dám quay đầu.

Trong phòng bệnh yên ắng không một tiếng vang. Buổi chiều trong khu nội trú rất vắng vẻ, thi thoảng trên hành lang có vài tiếng bước chân tới lui. Trừ những tiếng động đấy ra, Bạch Thuật Bắc tựa hồ nghe thấy nhịp tim của mình nẩy lên từng hồi, như muốn thoát khỏi lồng ngực.

Người phía sau vẫn không nhúc nhích. Bạch Thuật Bắc đơ mình trong chốc lát, bỗng nhiên xoay người, bước đến phía cửa.

Anh đứng cách cánh cửa chỉ vài bước chân, nên có thể đi đúng phương hướng. Nhưng cửa đã bị khóa, anh càng mất bình tĩnh thì dáng vẻ càng chật vật nhếch nhác. Tay anh lục lọi hồi lâu trong bóng tối, cuối cùng cũng chạm đến nắm cửa.

Chạm được rồi, trong lòng lại dâng trào nỗi bi ai.

Tại sao có thể bất cẩn để cô nhìn thấy bộ dáng tệ hại này của anh? Ngay cả anh còn khinh bỉ chính mình, còn không thể tiếp nhận nổi bản thân. Nhận thức được sự hiện diện của Lâm Vãn Thu, chỉ khiến anh càng thêm cáu kỉnh, gắt gỏng.

Khoảng cách giữa hai người không xa. Lâm Vãn Thu đứng nhìn mọi thứ diễn ra, nước mắt lăn dài trên hai má. Tay cô bụm chặt miệng, nhưng tiếng khóc sụt sùi vẫn bị anh nghe thấy.

Bạch Thuật Bắc mệt mỏi, thả tay xuống. Hai người giằng co trong im lặng, không ai lên tiếng trước.

Một cuộc gặp gỡ ngoài ý muốn, Bạch Thuật Bắc không biết vì sao Lâm Vãn Thu phát hiện. Qua phản ứng nãy giờ của cô, anh đương nhiên đoán được, đây không phải là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh trong tình trạng này ——

Nghĩ như vậy, bả vai anh dần trũng xuống, ngữ điệu trầm thấp phá vỡ không gian yên tĩnh: "Em đã biết hết."

Lâm Vãn Thu cố kìm nén hành động chạy tới ôm anh, dùng sức hít mạnh cánh mũi, đột nhiên hỏi vấn đề không liên quan: "Bạch Thuật Bắc, anh yêu tôi không?"

Bạch Thuật Bắc không trả lời, sống lưng càng thêm cứng còng.

Lâm Vãn Thu ngoan cố nhìn thẳng vào sườn mặt của anh, tầm mắt đã sớm mơ hồ, song vẫn lập lại rõ ràng câu hỏi : "Anh yêu tôi không?"

Bạch Thuật Bắc nắm chặt quả đấm, cuối cùng xoay người. Anh không biết mình đã chọn đúng vị trí để đối mặt với cô hay chưa, khóe miệng nhếch thành nụ cười tự trào: "Yêu thì thế nào? Lâm Vãn Thu, bây giờ anh còn tư cách để yêu em không? Ngày trước, khi anh lành lặn khỏe mạnh, em năm lần bảy lượt cự tuyệt của anh. Giờ đây anh thành một kẻ tàn phế, không lẽ em sẽ chấp nhận?"

Đáy mắt Lâm Vãn Thu bi đát nhìn anh, sự mặc cảm tự ti của Bạch Thuật Bắc khiến phòng tuyến cuối cùng của cô hoàn toàn sụp đổ. Tình yêu của bọn họ không chỉ có sai lệch, mà còn quá nhiều vấn đề. Anh không đủ dũng cảm để tin tưởng tình yêu của cô, và cô cũng thế. Tình yêu như vậy có còn lối thoát không?

Lâm Vãn Thu giơ tay lau sạch nước mắt: "Bạch Thuật Bắc, tôi đã yêu anh từ nhiều năm trước. Từ khi anh còn chưa biết tôi là ai, tình cảm đã nảy mầm trong trái tim tôi."

Bạch Thuật Bắc khó tin trừng lớn mắt. Anh biết Lâm Vãn Thu từng yêu anh, nhưng không ngờ lại sớm đến thế?

"Nhưng anh có biết, vì sao tôi lùi bước không?" Lâm Vãn Thu tiếp tục thì thầm "Bởi vì anh khiến tôi đau đớn, khiến tôi sợ hãi. Những lúc đối diện với anh, những vết thương tưởng đã được vùi lấp lại rục rịch ngóc đầu dậy."

Vẻ mặt Bạch Thuật Bắc sa sầm, khóe môi nói ra những lời chua chát: "Anh hiểu. Anh biết rõ hết thảy."

Lâm Vãn Thu không chấp nhận anh, quyết định đó xuất phát từ bản năng tự bảo vệ mình, không liên quan nhiều đến tình yêu.

Bạch Thuật Bắc chán nản hạ mí mắt, những ngón tay lần nữa đặt trên nắm cửa. Anh không thể tiếp tục đứng đây, dù chỉ một giây cũng không chịu được. Thời gian đã qua lâu, nhưng trái tim vẫn quá đau xót. Nghe cô trực tiếp nói ra những lời này, còn thống khổ hơn khi cô dứt khoát rời bỏ anh.

Thế nhưng, cô bất ngờ nắm lấy bàn tay đang đặt trên nắm cửa của anh. Cô dùng hết sức lực, chặt chẽ bao phủ bàn tay anh. Bên tai anh là tiếng hô hấp gấp gáp của cô, tựa hồ mang theo ý tức giận: "Anh thì biết cái gì! Tôi luôn cho rằng, mình yêu một người đàn ông kiên cường dũng cảm, là người tài ba nhất thế giới. Nhưng anh ta chỉ làm tôi thất vọng, anh ta là một tên khốn, hết lần này đến lần khác đùa giỡn tình cảm của tôi. Quá đáng hơn nữa, khi đứng trước mặt tôi, khi tôi đã hạ mình hỏi anh ta, anh ta lại hèn nhát, không dám mạnh dạn nói yêu tôi."

Bàn tay đang buông thỏng của Bạch Thuật Bắc nhang chóng co lại, nỗi đau trong lồng ngực hóa thành cơn tức giận, anh thô bạo vung cánh tay, đấm mạnh vào cánh cửa.

Cùng lúc đó, giọng nói nghẹn ngào của Lâm Vãn Thu hóa thành tiếng khóc nức nở, nhẹ nhàng truyền đến tai anh: "Nhưng làm sao bây giờ, em vẫn còn rất yêu anh ấy?"

Khớp xương tay va mạnh vào cánh cửa, liền bị túa máu, nhưng Bạch Thuật Bắc không hề có cảm giác đau đớn. Mọi giác quan của anh đều tập trung vào câu nói của Lâm Vãn Thu, anh thậm chí còn hoài nghi tai mình đã nghe nhầm.

Rất nhanh, cô lại mở miệng, như thể đang củng cố lòng tin cho anh "Một người đàn ông như thế, khiến em đau thấu xương. Nhưng khi thấy anh ấy gặp khó khăn khổ sở, trái tim em không hề vui sướng, ngược lại, còn đau thêm gấp trăm lần. Bạch Thuật Bắc, em chính là kẻ vô dụng, là một người phụ nữ chẳng có tiền đồ——"

Lâm Vãn Thu ngước lên, ngắm nhìn thật kĩ gương mặt của anh. Nước mắt đã nhỏ thành một vũng dưới sàn nhà. Mọi tâm sự đã được trút hết, dưới đáy lòng đột nhiên hoang vắng, như thể biến thành vùng gió lạnh. Những lời cô nói, chính là những điều thành thật nhất, xuất phát từ trái tim.

Giữa cô và Bạch Thuật Bắc có rất nhiều nghi kị. Cô nghi ngờ anh không biết yêu, nhất quyết đóng chặt cửa trái tim. Nhưng bây giờ, người đàn ông này vì muốn tốt cho cô, mà tự mình hành động theo cách thức anh cho là đúng, như vậy đã đủ chứng minh anh thật lòng yêu cô chưa? Tuy nhiên, cô không muốn so đo một cách nhỏ nhen nữa, tình cảm ấy có phải là yêu hay không, đã chẳng còn quan trọng.

Cô đương muốn nói tiếp, tay của anh bất chợt vươn tới. Bởi vì cô đang nắm tay anh, nên cánh tay kia có thể dễ dàng ôm lấy bả vai cô.

Cô kinh ngạc khép miệng, tiếp sau, đôi môi lành lạnh của anh dính vào: "Lâm Vãn Thu, không cho phép em nói mình như vậy. Cho dù em trở thành người thế nào, nguyên nhân đều do lỗi của anh."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.