Nghịch Lý Tốc Độ

Chương 37: Anh giận tôi sao?



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Trực thăng… nhưng nơi này không có bãi đáp… Cho dù liên hệ trực thăng tới cứu hộ nhưng nếu chúng tôi bị ngã xuống sau khi tháo thanh an toàn ra thì làm sao bây giờ?” Thẩm Khê nghiêng đầu nói.

Hách Dương che miệng lại mà nở nụ cười: “Sao có thể? Trần Mặc Bạch đã làm điều gì thì đều sẽ suy nghĩ cực kỳ cặn kẽ. Nếu cậu ta muốn cứu cô thì nhất định sẽ không làm cô mất dù chỉ một sợi tóc.”

“Được rồi, hai người không gặp vấn đề gì là tốt rồi.” Trần Mặc Bạch nhàn nhạt nói.

“Tôi nói này tiểu ni cô, sau lần này cô còn dám lên tàu lượn siêu tốc không?”

“Nếu anh ăn cơm mà bị nghẹn thì sau này anh sẽ không ăn nữa sao?” Thẩm Khê hỏi lại.

Hách Dương há miệng: “Tôi nói này, đây là giọng điệu của cô khi nói chuyện với người quan tâm đến mình sao?”

“À, thì ra là anh đang quan tâm tôi.” Thẩm Khê như thể vừa bừng tỉnh, gật gật đầu: “Sau này tôi sẽ đối xử với anh thật tốt.”

Một lần nữa Hách Dương lại bị nghẹn đến mức sống không còn gì luyến tiếc: “Cho nên… từ trước đến giờ cô vẫn chưa từng đối xử tốt với tôi sao?”

“Tôi đưa hai người về.” Trần Mặc Bạch nói.

Lên xe, Lâm Na cảm ơn Trần Mặc Bạch sau đó Lâm Na và Thẩm Khê bắt đầu thảo luận về tính an toàn của tàu lượn siêu tốc và máy bay, cuối cùng thậm chí còn nói về quỹ đạo vòng quanh trái đất của tên lửa.

Lâm Na cực kỳ bái phục học thức của Thẩm Khê, ôm lấy bả vai của Thẩm Khê mà nói: “Tiểu Khê, nếu cậu là đàn ông, nhất định mình phải gả cho cậu.”

Hách Dương cũng ồn ào nói: “Tiểu Khê, nếu tôi là nữ tôi cũng muốn được gả cho cô.”

“Lăn đi.” Lâm Na trợn mắt liếc Hách Dương một cái.

Bầu không khí căng thẳng trước đó đã hoàn toàn được xoa dịu.

Hách Dương nhìn một bên mặt của Trần Mặc Bạch, sờ sờ cằm: “Trần Mặc Bạch, cậu có chút lạ. Tính toán quỹ đạo của tên lửa xung quanh trái đất hay linh tinh gì đó là sở trường của cậu đúng không? Vậy mà cậu chẳng có hứng thú thảo luận điều này với Thẩm Khê chút nào sao?”

“Tôi đang lái xe.” Trần Mặc Bạch trả lời. Tuy rằng chỉ có bốn chữ, ngữ điệu cực kỳ nhẹ nhàng nhưng không hiểu sao Thẩm Khê ngồi đằng sau lại cảm thấy rất lạnh lẽo. 

Lúc ấy Thẩm Khê rất muốn nhìn vẻ mặt của Trần Mặc Bạch, muốn tìm manh mối về cảm xúc thực sự yếu ớt như tơ nhện trên chiếc mặt nạ luôn mỉm cười ấy của anh.

Sau khi Lâm Na xuống xe, Thẩm Khê liền vỗ vỗ lưng ghế của Trần Mặc Bạch: “Tối nay chúng ta tiếp tục đấu đi.”

“Buổi tối tôi có hẹn rồi.” Trần Mặc Bạch trả lời.

“Ồ.” Thẩm Khê nghĩ nghĩ nói: “Vậy ngày mai?”

“Ngày mai tôi có việc.” Trần Mặc Bạch trả lời tiếp.

Lúc này ngay cả người đang ngồi ở ghế phó lái như Hách Dương cũng có thể cảm thấy được sự lãnh đạm của Trần Mặc Bạch đối với Thẩm Khê. Anh ta dùng ánh mắt hỏi Trần Mặc Bạch: Sao vậy?

Trần Mặc Bạch trực tiếp mặc kệ ánh mắt của Hách Dương khiến cho anh ta có chút khó chịu. Hách Dương thầm nghĩ, thôi quên đi, anh ta là ông, Trần Mặc Bạch là cháu, nào có chuyện ông nội lại giận cháu trai của mình.

Xe đi đến dưới nhà của Thẩm Khê, trước khi xuống xe, Thẩm Khê lại hỏi: “Vậy buổi tối ngày kia thì sao?”

Trần Mặc Bạch nhìn cũng không nhìn Thẩm Khê đã trả lời: “Tôi rất mệt, cần phải nghỉ ngơi.”

“Ồ.” Mặt Thẩm Khê đong đầy sự thất vọng.

Thẩm Khê nhìn chiếc xe đi càng lúc càng xa mà vẫn không vội quay người đi về nhà. Cô rất muốn thấy ánh mắt kiên nghị của Trần Mặc Bạch vào ngày hôm ấy. Thẩm Khê theo bản năng nâng tay đè lên ngực của mình, bàn tay ấy vẫn đeo chiếc nhẫn ngọc mà anh tặng.

Đợi cho đến khi đi được một đoạn, rốt cuộc Hách Dương không nhịn được nữa mà nói: “Tại sao cậu lại lạnh lùng với tiểu ni cô như vậy? Lúc cô ấy còn bị mắc kẹt trên cao chẳng phải cậu rất lo lắng sao, lập tức gọi điện cho giám đốc của công viên giải trí Hoa Thiên rồi còn gọi cho trung tâm cứu hộ của công ty bảo hiểm nữa. Vì sao khi cô ấy đã an toàn rồi cậu lại không an ủi cô ấy một chút chứ?”

“Cô ấy giống như cần tôi an ủi sao?” Trần Mặc Bạch hỏi, không mang theo chút cảm xúc nào.

“…Thật ra… cô ấy vẫn ổn lắm, lúc nãy còn nói muốn đi công viên Ferrari World ở Dubai… tôi phục cô ấy luôn, sao lại không biết sợ là gì nhỉ?” Hách Dương nghĩ nghĩ “Tối nay cậu có hẹn với ai vậy?”

“Cô Triệu, cậu muốn đi cùng sao?” Trần Mặc Bạch nhìn về phía Hách Dương. Cuối cùng anh cũng nở nụ cười, khóe môi anh cong lên khiến cho trời đất đảo lộn, vạn vật phai sắc, Hách Dương chỉ có thể run lên.

“Không… không cần…” Ma đầu vs ma đầu, người trần mắt thịt như anh ta sao có thể xem được cuộc chiến.

Tối hôm ấy, Trần Mặc Bạch mặc một chiếc áo hoodie và quần kaki đầy thoải mái đến chỗ hẹn với Triệu Dĩnh Nịnh. Nhà hàng này không xa hoa, hơn nữa còn nằm trong một con ngõ nhỏ, lúc màn đêm buông xuống nó giống như đang ẩn mình trong nhịp sống hối hả của thành thị. Khi Trần Mặc Bạch đến thì Triệu Dĩnh Nịnh đã chờ anh được mười phút. Thấy anh đến muộn, Triệu Dĩnh Nịnh cũng không tức giận, trên môi chỉ nở một nụ cười nhạt.

“Anh cố ý đến muộn đúng không? Giống như lần đầu tiên chúng ta gặp nhau vậy.” Triệu Dĩnh Nịnh hỏi.

“Cô Triệu ghét người không đúng giờ đúng không.” Trần Mặc Bạch ngồi xuống, không nhanh không chậm mà mở menu.

“Điều này còn phụ thuộc vào người mà tôi chờ là ai. Hơn nữa tôi có thể khẳng định đến chín mươi phần trăm là anh cố ý.”

“Vậy ư?” Trần Mặc Bạch cười cười, hàng mi của anh hơi rũ xuống, dưới ánh đèn nhẹ nhàng của nhà hàng trông đầy dịu dàng mà lại quyến luyến.

“Thực ra anh là một người rất có phong độ, anh không muốn tôi lãng phí thời gian với anh cho nên anh vẫn dùng cách của mình để từ chối tôi.”

“Tôi đến muộn không phải vì muốn cô Triệu tức giận mà do tôi không thích phải chờ đợi. Lúc mới chờ sẽ thấy tràn ngập mong đợi nhưng nếu cứ kéo dài thì đó là sự chịu đựng.”

“Vậy nên anh muốn người khác chờ mình chứ không phải chờ người khác.” Triệu Dĩnh Nịnh chống cằm nhìn về phía Trần Mặc Bạch “Thì ra anh cũng không thờ ơ đến vậy.”

“Cô Triệu, tôi không biết cô đã từng gặp người nào… dễ dàng khiến cô cảm thấy rối loạn, thậm chí còn không biết phải làm sao, sau đó người ấy lại cực kỳ bình tĩnh mà xuất hiện trước mặt cô chưa?”

Trần Mặc Bạch nâng đôi mắt của mình, Triệu Dĩnh Nịnh phát hiện ánh mắt của anh không chỉ tinh xảo và đẹp đẽ mà nó còn rất sâu, cất chứa một nguồn sức mạnh nào đó chậm rãi bùng nổ.

“…Cái gì?” Lúc ấy Triệu Dĩnh Nịnh rất mờ mịt.

“Cô Triệu, cô vẫn luôn hưởng thụ cảm giác ưu việt khi mình dành được chiến thắng nhưng điều này khiến cho cô cảm thấy rất cô đơn. Vì vậy khi gặp được tôi, cô cảm thấy rất có hứng thú. Thứ cô cần không phải là người thông minh giống cô mà là một người khiến cô cảm thấy mình đã thất bại thảm hại.”

Ánh mắt của Triệu Dĩnh Nịnh có chút run rẩy. Đúng vậy, cô sẽ không ngày ngày đêm đêm nhớ đến Trần Mặc Bạch, sẽ không giống những cô gái nhỏ khác lúc nào cũng muốn rúc vào bên cạnh anh, được anh bảo vệ, cô chỉ thích cạnh tranh với Trần Mặc Bạch. Vậy nên bây giờ cô mới có thể quyết định làm bạn tốt với anh.

“Tôi không phải loại người như vậy. Hơn nữa… tôi đã có người mà mình thích, để cho cô ấy chỉ để ý đến tôi là một chuyện khiến tôi phải dốc hết sức lực bản thân, vậy nên tôi không còn đủ tinh lực để có thể tiếp tục đấu qua đấu lại với cô Triệu… Ngay cả khi do chán nên cô mới muốn tìm một người để nói chuyện đi chăng nữa.”

Triệu Dĩnh Nịnh nở một nụ cười đầy thoải mái.

“Anh có biết nếu anh không nói người mà mình thích là ai thì tôi sẽ nghĩ là anh chỉ đang kiếm cớ thôi không.” Triệu Dĩnh Nịnh biết cô và Trần Mặc Bạch có một loại ăn ý ngầm và điều ấy cũng khiến cô ngập trong sự tò mò với anh. Hiểu được anh cũng là một cách để hiểu chính mình.

“Cô đã gặp cô ấy rồi đó, là Thẩm Khê.” 

Lúc Trần Mặc Bạch nói cái tên đó, thanh âm của anh cực kỳ bình tĩnh nhưng Triệu Dĩnh Nịnh vẫn có thể cảm nhận được sự mềm mại ẩn dưới câu nói ấy.

“Là bởi vì cô ấy rất giỏi sao? Có thể nói chuyện về F1 với anh?” Sau lần chạy thử ấy, Triệu Dĩnh Nịnh đã tìm hiểu rất nhiều về Trần Mặc Bạch. Anh chính là một tay đua F1 Hoa kiều có thành tích rất cao, lúc đó cô mới hiểu được việc Trần Mặc Bạch rời đi là một chuyện tiếc nuối đến mức nào.

“Không phải.” Trần Mặc Bạch lắc lắc đầu.

“Hai người biết nhau rất lâu rồi sao?” Triệu Dĩnh Nịnh thầm nghĩ chẳng lẽ lúc Trần Mặc Bạch còn làm tuyển thủ họ đã quen nhau rồi ư?

“Cũng không phải.”

“Hay là… anh thích kiểu người như vậy?”

“Thích một người không phải là một cuộc chiến, thế lực của hai người không cần phải ngang bằng với nhau. Thích một người cũng phải cả hai đã quen nhau được bao lâu và mối quan hệ của họ thế nào. Có lẽ do cô ấy chỉ nói với tôi điều mà tôi muốn nghe nhất, và điều ấy đối với tôi còn trân quý hơn vô số những lời mà tôi đã được nghe trong mấy chục năm qua.”

Triệu Dĩnh Nịnh đang định nghiêng mặt đi thì Trần Mặc Bạch đã đưa khăn giấy qua.

“Cảm ơn cô đã tán thưởng tôi.”

Triệu Dĩnh Nịnh xua xua tay: “Tôi sẽ không rơi nước mắt đâu, bởi vì…”

“Bởi vì lớp trang điểm sẽ trôi.” Bởi vì tôi cũng muốn có một người như vậy.

“Tôi phải ăn nhiều một chút mới được, anh mời đó.”

“Đương nhiên rồi.”

“Sau này đừng… nói về những đạo lý như thế này nữa, phụ nữ là người cảm tính chứ không phải lý tình, chúng tôi không thích nghe những điều ấy.”

“Tôi nghĩ cô Triệu rất thích nói đạo lý.”

“Người thích nói đạo lý của tiến sĩ Thẩm của anh chứ không phải là tôi.” Triệu Dĩnh Nịnh nở nụ cười, híp mắt nhìn Trần Mặc Bạch “Nếu thích tiến sĩ Thẩm không phải là một cuộc chiến, hẳn là hiện tại anh đang “nước ấm nấu ếch” đúng không? Anh muốn cô ấy quen với sự tồn tại của mình rồi phát hiện ra anh rất hiểu cô ấy, cô ấy sẽ hy vọng anh luôn luôn ở bên.”

(Nước ấm nấu ếch: là câu chuyện ngụ ngôn của Trung Quốc. Khi bỏ con ếch thẳng vào nước nóng, nó sẽ lập tức nhảy ra. Nhưng nếu bỏ vào nước lạnh rồi chậm rãi đun lên, con ếch sẽ ở yên mà chết từ từ.

Ngụ ý: con người sống trong an nhàn quen rồi có thể khiến tinh thần sa đọa mà hại đến bản thân, bởi vì quá trình này diễn ra chậm chạp nên khi tỉnh ngộ thì đã muộn. Ngược lại, nếu đang ở “thiên đường” (điều kiện bình thường) mà bị ném xuống “địa ngục” (nước nóng), phản ứng sẽ rất mạnh, từ đó nhanh chóng đưa ra lựa chọn, không đến nỗi chết lúc nào không hay.)

Khóe môi của Trần Mặc Bạch cong lên một nụ cười nhạt: “Nếu nói như vậy, tôi mới là người bị “nước ấm nấu ếch”.”

Triệu Dĩnh Nịnh ngẩn người, cô nhìn ánh mắt của Trần Mặc Bạch, nó sâu đến mức như muốn hút cô vào bên trong. Sau đó cô mang theo sự vui sướng khi người khác gặp họa mà nở nụ cười: “Trần Mặc Bạch, anh cũng có ngày hôm nay.”

Mà lúc này Thẩm Khê đang đi trên phố Nam Phổ, gọi một bát cá hầm ớt lớn. Khi cá hầm được mang lên, cô cầm đũa đang định ăn nhưng không hiểu sao lại không muốn ăn nữa. Cô nghĩ đến nát óc cũng không hiểu sao Trần Mặc Bạch lại lạnh lùng với mình như vậy, trước đó anh không như vậy mà. Lần này anh thấy phiền khi cô bị mắc kẹt trên tàu lượn sao? Ngay lúc đó điện thoại của cô vang lên, trên màn hình là số của giám đốc đội đua- ngài Marcus.

“Alo, ngài Marcus…”

“Tôi nói này tiến sĩ Thẩm, khi nào cô mới quay về, tôi sắp chết rồi! Hôm nay kỹ sư trưởng Hall mới bị té xỉu đó!”

“Chú Hall ư? Vì sao vậy?” Thẩm Khê đứng dậy.

“Không chỉ Ferrari hay Mercedes, gần đây nhất Renault cũng bước vào thời kỳ đỉnh cao của việc R&D, ý tưởng thiết kế mới nhất của họ không chỉ có tác dụng cho một chặng đua mà tương lai còn có thể áp dụng cho nhiều chặng đua. Còn chúng ta thì sao? Chúng ta cần một loại động cơ mạnh mẽ, cần một sàn xe và một hệ thống treo phù hợp, còn cần một bản thiết kế hoàn chỉnh nữa! Tất cả các đội đua khác đều đẩy nhanh tiến độ phát triển, như đang ngồi tên lửa còn chúng ta như đang đuổi theo họ bằng máy bay phun thuốc trừ sâu vậy… ngài Hall vì áp lực nên đã ngất xỉu.”

Mãi mà Thẩm Khê vẫn chưa thể nói thành lời, cô nghĩ đến chú Hall lúc nào cũng hòa ái và dễ gần. Sau khi Thẩm Xuyên qua đời ông đã cổ vũ và giúp đỡ cô rất nhiều, còn giúp cô giao tiếp với các thành viên khác của đội R&D… tại sao chú Hall lại đổ bệnh chứ?

“Giờ về còn kịp, tiến sĩ Thẩm… đội đua có thể không cần tay đua sánh ngang với Winston nhưng không thể thiếu cô. Cô là người hiểu rõ thiết kế động cơ của Thẩm Xuyên nhất, hơn nữa đội kỹ thuật hệ thống treo của chúng ta cũng đang chờ cô.” Đây là lần đầu tiên Thẩm Khê nghe ngài Marcus khẩn cầu mình như vậy.

“Tôi nhớ anh trai Thẩm Xuyên của cô đã từng nói, buông tha là vì đã thấy mục tiêu chân chính của bản thân.”

Thẩm Khê đứng đó, thật lâu không cất lời. Phải buông tay ư? 

Nhưng cô vẫn chưa đi đến điểm cuối mà mình đã đặt ra, phải bỏ cuộc sao?

Dù cho tiếp tục bước tiếp thì nó sẽ có kết quả tốt sao?

Hình như… Trần Mặc Bạch đã bắt đầu ghét cô…

Thẩm Khê ngồi ngây ra ở đó không nhúc nhích một lúc lâu, cho đến khi bát cá hầm trước mắt trở nên lạnh lẽo.

Sau khi Trần Mặc Bạch đưa Triệu Dĩnh Nịnh về nhà, lúc anh trở về đã là chín rưỡi tối. Lúc mở cửa nhà ra, anh hơi sững sờ. Phòng khách nhà anh đang sáng đèn, đôi dép đi trong nhà anh chuẩn bị cho Thẩm Khê cũng không còn trong tủ giày nữa. Trần Mặc Bạch ngẩng đầu lên liền thấy Thẩm Khê đang ngồi trên máy mô phỏng, không biết cô đã chơi bao lâu.

Trần Mặc Bạch không nói gì mà đi về phía phòng ngủ để đi tắm. Thẩm Khê tạm dừng chơi, quay đầu nói với anh: “Chúng ta đấu đi!”

“Tôi mệt lắm, muốn nghỉ ngơi.”

“Anh đang giận tôi đúng không?” Thẩm Khê cao giọng nói.

Bước chân của Trần Mặc Bạch- người vẫn luôn quay lưng với cô có chút dừng lại, khóe môi anh cong lên một nụ cười đầy bất đắc dĩ.

“Cô thấy tôi đang giận cô sao?”

“Đúng vậy.”

“Vậy cô biết tại sao không?”

“Tôi không biết nên tôi đã tới tìm anh, hy vọng anh sẽ nói cho tôi biết. Nếu anh không cho tôi biết, tôi sẽ nghĩ mãi không ra. Sau đó anh vẫn sẽ giận tôi, điều đó khiến tôi thấy rất buồn.” Thẩm Khê nói.

“Tiến sĩ Thẩm để ý tôi tức giận sao?”

“Đúng.”

Trần Mặc Bạch chậm rãi quay đầu, nghiêng mặt hỏi: “Tại sao?”

“Bởi vì thời gian mà con người ở chung với nhau rất ngắn. Ngay cả khi lúc nào tôi cũng ở bên cạnh anh trai… chúng tôi cùng nhau thiết kế động cơ, cùng nhau tính toán, cùng nhau ăn cơm, ngay cả lúc nhàn rỗi cũng ở cạnh nhau. Bây giờ nghĩ lại, tôi vẫn cảm thấy thời gian chúng tôi bên nhau không đủ nhiều. Tôi không biết anh và tôi có thể nói chuyện với nhau trước máy mô phỏng được bao lâu nữa, nên tôi không muốn lãng phí khoảng thời gian còn lại trong tình trạng không vui. Tôi muốn…”

“Cô muốn gì?” Trần Mặc Bạch hỏi.

“Tôi muốn mỗi lần chúng ta ở cạnh nhau anh đều chuyên chú như lúc đang thi đấu trên máy mô phỏng vậy.” Thẩm Khê trả lời.

Môi của Trần Mặc Bạch cong lên, anh nhìn đôi mắt của Thẩm Khê thật lâu: “Mỗi phút mỗi giây đều thật chuyên chú, Tiểu Khê… cô tham quá.”

Thẩm Khê ngẩn người, giống như cảm thấy mình đã nói sai điều gì nhưng lại không biết mình sai ở đâu.

“Nếu lần sau có ai nói EQ của cô thấp thì chắc chắn là do người đó không hiểu cô.” Trần Mặc Bạch chậm rãi đi tới, ngón tay đang định búng trán Thẩm Khê. Thấy cô nhắm mắt lại và cau mày, anh lại thả tay xuống dưới “Tôi không giận cô, tôi chỉ giận chính mình.”

“Tại sao?” Thẩm Khê mở to mắt, hỏi.

“Bởi vì lúc phát hiện cô bị mắc kẹt trên tàu lượn, tôi phát hiện ra mình đã rất lo cho cô.”

“Cảm ơn, chỉ là tôi đã từng nói với Lâm Na, xác suất bị rơi xuống…”

“Tôi lo cho cô không có liên quan gì đến vật lý, toán học và xác suất. Tiểu Khê, một người sợ hãi không phải chỉ vì họ không biết, lúc họ mất đi thứ gì đó cũng sẽ sợ hãi như vậy.” Trần Mặc Bạch rũ mi mắt nhìn Thẩm Khê.

“Vậy nên… là do anh quan tâm tôi ư?”

“Đúng vậy, tôi rất quan tâm đến cô, nhưng cô lại không biết điều ấy cho nên tôi tức giận.”

Lúc ấy, đôi mắt của Thẩm Khê mở to, thế giới đang bị tắc nghẽn bỗng dưng được khai sáng, một cơn gió ấm áp thổi vào, lấp đầy tất cả những chỗ trũng xuống. Đôi mắt của Thẩm Khê đỏ lên, cô cúi đầu.

Một lúc lâu sau, cô mới rầu rĩ mà nói: “Nếu anh quan tâm tôi, tại sao không đến đội đua với tôi?”

Trần Mặc Bạch sửng sốt hai giây rồi không biết mình nên khóc hay nên cười.

“Đấu đi, cô thắng tôi liền đi cùng cô.”

Thẩm Khê thở dài: “Vẫn là phải thắng anh.”

“Hiện tại dù có thắng cô tôi vẫn thấy nó không có quá nhiều ý nghĩa. Hay là như vậy đi, nếu tôi thắng cô, cô sẽ trả lời tôi một vấn đề, tuyệt đối không được nói dối, nếu cô nói dối tôi có thể nhận ra đó.”

“Nếu tôi thắng anh, tôi cũng có thể hỏi anh một vấn đề sao?”

Trần Mặc Bạch cười cười: “Nếu cô thắng tôi, tôi liền đi theo cô mà.”

Tối nay Trần Mặc Bạch phát hiện Thẩm Khê càng lúc càng lớn mật, thậm chí còn có cảm giác cô đã buông tay. Trận đấu này khiến Trần Mặc Bạch hoàn toàn tập trung, quên mất thời gian, thậm chí là hô hấp của chính mình.

“A… lại thua…” Thẩm Khê thở dài.

“Đúng vậy, giờ tôi hỏi cô một câu.” Trần Mặc Bạch cười đầy yếu ớt nhìn Thẩm Khê. Anh sẽ không cho cô biết chạy trước cô cũng là một loại áp lực cực lớn, bởi vì anh biết bất cứ lúc nào cô cũng có thể bứt lên. 

Nhưng loại áp lực ấy lại khiến anh nghiện.

“Anh muốn hỏi tôi cái gì?” Thẩm Khê mất mát mà cúi đầu nghịch nghịch ngón tay.

“Cô có để ý cái người Skyfall trước kia hay gửi email cho cô không?”

“Có.”

“Vậy nếu người đó lại biến mất thì sao? Cô có dùng mọi cách để tìm anh ta hay không?”

“Đó là câu hỏi thứ hai, anh thắng tôi thêm lần nữa tôi sẽ trả lời.”

“Được, tôi sẽ lại thắng cô.” Trần Mặc Bạch nâng khóe môi, cười cười.

Vì vậy Thẩm Khê lại tiếp tục bị thua cuộc, cô buồn rầu mà đấm đấm đầu. Cô đã vượt được Trần Mặc Bạch ở khúc cua với khoảng cách bằng hai chiếc xe nhưng lại bị anh vượt qua, tiếp đó là một hàng phòng thủ không thể xuyên thủng, anh dẫn trước cô đến tận vạch đích.

“Trả lời vấn đề của tôi nào, nếu Skyfall lại mất tích, cô có dùng mọi cách để tìm anh ta không?” Trần Mặc Bạch hỏi.

“Tôi nghĩ là mình sẽ… nhưng tôi không biết dùng mọi cách là như thế nào, tốt nhất người đó không nên biến mất nữa.” Thẩm Khê trả lời.

Trần Mặc Bạch nghiêng mặt nở nụ cười.

“Tiếp tục.”

Trận thứ ba Trần Mặc Bạch lại càng quá phận, anh xuất phát muộn ba giây ở vạch đích, Thẩm Khê dẫn đầu nhưng lại bị anh vượt lên ở ba mươi giây cuối cùng. Thẩm Khê có ngốc cũng biết Trần Mặc Bạch đang khoe khoang kỹ năng của mình, vậy mà anh chàng này vẫn còn tỏ vẻ bình tĩnh và điềm đạm lắm.

“Bây giờ anh muốn hỏi gì nữa!” Thẩm Khê vỗ vô lăng, biểu hiện sự bất mãn.

“Skyfall có phải mối tình đầu của cô không?”

“Tại sao anh cứ hỏi tôi về Skyfall thế!” Lông mày của Thẩm Khê nhướn lên, trông cô chẳng khác nào một con nhím đầy bình tĩnh nhưng đang chuẩn bị nổ tung.

“Chờ cô thắng tôi, cô có thể hỏi tôi vấn đề này.” Trần Mặc Bạch nói như thể đây là điều hiển nhiên.

“…” Thẩm Khê ngậm miệng, nửa phút trôi qua cũng không nói gì.

“Nói thật lòng nhé, tôi biết cô nói dối đấy, nếu cô nói dối thì tôi sẽ không chơi nữa.”

“…Không phải.” Sau khi Thẩm Khê trả lời, cô nghiêng mặt, dùng ánh mắt ghét bỏ mà liếc Trần Mặc Bạch “Tại sao anh cứ hỏi tôi mấy vấn đề này chứ!”

“Không phải…” Trần Mặc Bạch khẽ hừ một tiếng.

Trận tiếp theo Thẩm Khê thua còn thảm hại hơn, Trần Mặc Bạch lấy ưu thế áp đảo mà cán đích.

“Ôi… sao lại thua nữa rồi… tôi còn nghĩ mình đã tiến bộ chứ!” Thẩm Khê ôm đầu, vẻ mặt không thiết sống chẳng khác nào Hách Dương.

“Mối tình đầu của cô là ai?”

“Lâm Thiếu Khiêm! Nhanh lên, nhanh lên, trận tiếp theo!” Thẩm Khê một bộ không còn gì để hối tiếc, cô không muốn lãng phí thời gian, ngay cả khi nhắc đến mối tình đầu một chút thẹn thùng hay do dự cũng chẳng có.

“Lâm Thiếu Khiêm…” Trần Mặc Bạch hơi nhíu mày.

Không biết có phải áo giác hay không nhưng Thẩm Khê cảm thấy tối nay Trần Mặc Bạch đã hoàn toàn phát huy hết khả năng của mình. Nếu anh dùng trạng thái ấy để thi đấu F1 thì cô sẽ không nghi ngờ chuyện anh ta có thể thắng được Winston đâu.

“Lâm Thiếu Khiêm là ai?” Trần Mặc Bạch hỏi.

“Là… là bạn học cấp 3 của tôi!” Thẩm Khê nhìn đường đua mô phỏng đã được mình đi cả trăm lần mà vẫn không thắng nổi, cô chỉ muốn đâm chết mình!

Sau đó cô lại thua.

“Tại sao cô lại thích Lâm Thiếu Khiêm?”

Đôi lời muốn nói: con sói kia, bắt nạt mầm đậu ít thôi!

Thông tin bổ sung:

Ferrari World là một công viên vui chơi giải trí trên đảo Yas ở Abu Dhabi. Công viên trung tâm này có diện tích mái che lên tới 200.000 m2 làm cho nó trở thành công viên giải trí trong nhà lớn nhất trên thế giới. Ferrari World chính thức khai trương vào ngày 4 tháng 11 năm 2010 các công viên giải trí là nơi có Formula Rossa, là tàu lượn siêu tốc nhanh nhất thế giới. (Nguồn: wiki)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.