Nghịch Lý Tốc Độ

Chương 52: Nhân sinh nếu chỉ như lần đầu gặp gỡ



“Nếu là tham dự đám cưới bạc của giáo sư, thay vì mặc như người mẫu trên sàn diễn chữ T thì thể hiện lòng biết ơn của cô với giáo sư và hoài niệm về thời còn đi học sẽ tốt hơn. Cô mặc bộ vest này là được.” Trần Mặc Bạch nâng tay nhìn đồng hồ. “Vẫn còn kịp đó, tôi có biết một thợ may rất giỏi, nhờ anh ấy sửa phần lưng áo của cô một chút trông cho đỡ cũ rồi mua thêm một đôi giày trung tính mới là được. Cô đã chuẩn bị quà cho đám cưới bạc của giáo sư chưa?” Trần Mặc Bạch hỏi.

“Chú Hall nói tặng một bộ cốc thủy tinh… nếu muốn mua giày thì đi mua thôi…” Lúc này Thẩm Khê mới phát hiện ra cô phải chuẩn bị rất nhiều thứ.

Trần Mặc Bạch lắc đầu: “Cốc thủy tinh hay gì đó rất bình thường. Tôi thấy tặng thứ khác sẽ tốt hơn.”

“Kịp chuẩn bị không?”

“Đương nhiên rồi. Đi thôi, trước tiên đi đo kích thước để sửa bộ vest đã.”

Trần Mặc Bạch nâng tay, móc phần cổ áo của Thẩm Khê rồi kéo cô ra ngoài.

“Vẫn còn hai miếng sủi cảo nữa!” Thẩm Khê kêu lên đầy tiếc nuối.

Trần Mặc Bạch lái xe đưa Thẩm Khê đi.

Lúc ngồi trên xe, Thẩm Khê mới nhớ ra: “Anh vẫn chưa ăn tối đâu!”

“Vậy sao? Không phải cô vừa ăn hết bát sủi cảo kia rồi ư?” Trần Mặc Bạch mỉm cười.

Thẩm Khê vội vàng quay đầu ra nhìn cửa sổ, vừa vặn có thể nhìn thấy sườn mặt của Trần Mặc Bạch trên cửa sổ thủy tinh. Nương theo ánh đèn đường lúc ẩn lúc hiện, cô không nhịn được mà phác thảo hình dáng của anh. Bỗng nhiên Thẩm Khê cảm thấy thật lạ, đây là lần đầu tiên cô nhìn một người khác cẩn thận như vậy. Chớp mọi cơ hội để nhìn anh dưới mọi góc độ nhưng lại không muốn đối phương phát hiện cô đang nhìn anh. Dường như trái tim cô đã bị đưa đến một nơi rất xa, có muốn cũng không kéo lại được.

Đối với Thẩm Khê thì đôi giày nào trông cũng giống nhau nhưng Trần Mặc Bạch lại thưởng thức chúng như những tác phẩm nghệ thuật. Anh nhìn từng đôi giày một rồi đưa vài đôi giày da đến bên chân của Thẩm Khê.

“Cô thấy đôi nào đẹp?” Trần Mặc Bạch hỏi.

Bên trái Thẩm Khê là một đôi giày da cổ điển có hoa văn còn bên phải là một đôi giày da bóng có dây buộc. 

“Tôi thích đôi bên phải.”

“Vì sao?”

“Vì nó đơn giản, không màu mè, khi nhìn nó tôi thấy thoải mái.” Thẩm Khê trả lời.

Trần Mặc Bạch không nhịn được mà nở nụ cười: “Khiếu thẩm mỹ của cô giống như con trai vậy.”

Nhân viên cửa hàng nói đầy hâm mộ: “Bạn trai đã đi mua giày với cô lại còn rất kiên nhẫn, cô thật là may mắn!”

“Anh ấy… anh ấy không phải là bạn trai tôi!” Thẩm Khê nói nhanh, cô nhìn về phía Trần Mặc Bạch như thể đang sợ hãi điều gì đó.

“Không phải bạn trai ư?” Nhân viên cửa hàng nở nụ cười nhưng cô gái ấy không tin điều đó.

“Đúng là tôi không phải bạn trai của cô ấy.” Trần Mặc Bạch xoa xoa đầu Thẩm Khê, cười trả lời “Đây là con gái của tôi.”

Thẩm Khê mở to đôi mắt nhìn Trần Mặc Bạch, anh chàng này lại bắt đầu trợn mắt nói điêu rồi!

“Thì ra là vậy! Thảo nào anh kiên nhẫn như vậy, đúng là một ông bố trẻ tuổi!”

Thẩm Khê trợn tròn mắt, Trần Mặc Bạch mới bao nhiêu tuổi mà đã có thể sinh ra một cô con gái bằng tuổi cô rồi? Lời nói như thế mà cũng có người tin ư?

“Không còn cách nào khác, trông cô chẳng khác nào học sinh trung học.” Trần Mặc Bạch buồn cười nhỏ giọng nói bên tai Thẩm Khê “Hơn nữa lúc ở cạnh cô tôi thấy mình giống như một người cha vậy.”

“Ai muốn anh làm cha tôi!”

Mua giày rồi lấy lại bộ vest, Thẩm Khê mặc thử lên người. Kết hợp với đôi giày da mới mua, trông nó rất thời thượng và đem lại cảm giác đầy ưu tú.

Về tới nhà, Trần Mặc Bạch ngồi ở sô pha nhà Thẩm Khê, anh dùng chiếc thìa cô vừa dùng để ăn nốt nửa chiếc bánh ngọt còn lại.

Vì chỉ đến Boston nên không cần mang nhiều đồ, Thẩm Khê thu dọn rất nhanh. Sau đó cô ngồi trên ghế sô pha xem Fantastic Planet với Trần Mặc Bạch.

Xem hết một tập đã là nửa tiếng sau, Thẩm Khê thấy không còn sớm nữa nên định tắm rửa rồi đi ngủ. Cô đang nghĩ tại sao Trần Mặc Bạch không nói lời nào, vừa quay đầu mới phát hiện anh đang ôm cánh tay, nghiêng đầu ngủ thiếp đi. Thẩm Khê nâng tay, định gọi anh dậy nhưng lại thôi. Cô luôn thầm thích bộ dáng lúc ngủ của anh. Ánh đèn để lại một lớp bóng mờ trên mặt anh, cặp mắt luôn mang theo nét trêu đùa kia giờ đã được khép lại, thế giới ồn ào náo động cũng theo đó mà dần tĩnh lại. 

Thẩm Khê lén lút vươn ngón tay thật cẩn thận mà chạm lên lông mi của anh. Xúc cảm tinh tế ấy khiến trái tim cô cũng theo đó mà chìm vào trong làn nước mềm mại. Bỗng nhiên cô nảy ra một ý tưởng không thực tế, nếu Trần Mặc Bạch có thể mãi mãi ngủ ở bên cạnh cô thì tốt biết mấy. 

Cô chậm rãi nghiêng người về phía anh, dường như có một lực hút đang kéo cô lại, Thẩm Khê không giãy dụa, càng không liên quan gì với lý trí và logic, cô chỉ muốn có được phút giây an tĩnh này của anh.

Đôi môi của Thẩm Khê chạm vào khóe môi của Trần Mặc Bạch, đây là nơi sâu nhất của anh, cô không biết liệu mình có thể lấp đầy nó được hay không. Giờ phút này trông anh rất ấm áp và dịu dàng, không có sự tranh đấu trên đường đua cũng không liều tất cả để tiến về vạch đích, anh chỉ nghiêng người về phía cô, cứ như vậy mà tồn tại.

Trái tim của Thẩm Khê đập rất nhanh, cô gắng sức khống chế sức lực của mình, chỉ sợ nếu mình dùng sức sẽ khiến Trần Mặc Bạch tỉnh dậy. Nhưng cô cũng không cam lòng với sự đụng chạm rất nhẹ này, Thẩm Khê không cảm nhận được đủ độ ấm của anh. 

Bỗng nhiên “Tinh” một tiếng, điện thoại của Trần Mặc Bạch đang đặt trên bàn trà vang lên thông báo nhận được tin nhắn mới. 

Bả vai của Thẩm Khê run lên, môi cô như bị bỏng, cô như một đứa trẻ làm sai chuyện gì đó mà rời đi, nín thở ngồi ngay ngắn lại.

Trần Mặc Bạch đang nghiêng đầu chậm rãi mở mắt, anh duỗi dài cánh tay lấy điện thoại rồi liếc một cái, là tin nhắn nhắc nhở chuyến bay của công ty hàng không. Anh vừa nhìn Thẩm Khê Khê liền phát hiện cô ngồi thẳng lưng như thể đang gặp đại địch.

“Cô sao thế? Đau eo à?”

“Không… không đau.” Thẩm Khê nuốt nước miếng, trái tim cô đập như sấm rền.

“Không đau? Mặt cô đỏ như Quan Công vậy, cô biết Quan Công đúng không?” Trần Mặc Bạch định sờ trán của Thẩm Khê nhưng cô lập tức né đi.

(Quan Công tên thật là Quan Vũ, là một vị tướng nổi tiếng thời kỳ cuối nhà Đông Hán và thời Tam Quốc ở Trung Quốc. Quan Vũ được miêu tả có khuôn mặt đỏ như gấc, mắt phượng mày tằm, râu dài hai thước, tay cầm Thanh Long Yển Nguyệt đao cưỡi trên ngựa Xích Thố, dáng vẻ oai phong lẫm liệt, tính tình hào hiệp, trượng nghĩa, sức chiến đấu mạnh mẽ địch vạn người)

“Không phải các nhà sử học đều nói mặt của Quan Công không nhất định phải hồng sao, chỉ là lúc diễn hí khúc thì diễn viên đều trang điểm cho mặt hồng mà thôi.”

Mắt của Trần Mặc Bạch nheo lại, cố ý áp sát người cô: “Hay là do lúc tôi ngủ cô đã làm chuyện gì xấu đúng không?”

“Không… không có!” Thẩm Khê thấy cô sắp không gồng được nữa rồi.

Trần Mặc Bạch mau về đi…

Trần Mặc Bạch mau về đi…

Cô cầu nguyện lặp đi lặp lại trong lòng như vậy.

Trần Mặc Bạch nhìn giờ, anh đứng dậy đi tới cạnh vali hành lý của Thẩm Khê nhìn một cái: “Không tồi, biết thu dọn hành lý của mình rất gọn gàng.”

“Tôi… tôi chỉ dựa theo cách thu dọn của anh.” 

“Được rồi, cũng không còn sớm nữa, tôi về nhà ngủ đây, hẹn gặp lại cô sau Grand Prix Bahrain.” Trần Mặc Bạch đi về phía cửa.

Bỗng nhiên Thẩm Khê có chút sốt ruột: “Trần Mặc Bạch!”

“Ừ?” Trần Mặc Bạch vừa đi tới cửa liền quay đầu lại “Sao vậy?”

Rõ ràng lúc nãy Thẩm Khê vừa cầu nguyện để anh sớm về nhà nhưng bây giờ cô lại muốn anh nán lại trong chốc lát, dù chỉ thêm một giây cũng tốt rồi.

“Grand Prix Bahrain cố lên!”

“Tôi còn nghĩ rằng cô muốn tôi thắng Winston đấy.”

“Thành Rome không thể xây xong trong một ngày!”

(Thành Rome không thể xây xong trong một ngày (Rome was not built in a day): nhắc nhở còn người không thể mong đợi vào việc sẽ làm được những việc quan trọng trong một khoảng thời gian ngắn)

“Đúng vậy, thành Rome không thể xây xong trong một ngày.” Trần Mặc Bạch nói hàm hồ. 

Anh mở cửa rồi đi ra ngoài.

Thẩm Khê nhìn cánh cửa chậm rãi khép lại, tầm mắt cô đuổi theo bóng dáng của Trần Mặc Bạch cho đến khi không thấy anh nữa.

Căn phòng trở nên im lặng, ngay cả âm thanh từ chương trình trên tivi cũng không còn nữa, nhưng loại im lặng này khác hoàn toàn với lúc Trần Mặc Bạch im lặng ngủ. 

Thật trống trải, giống như cả thế giới chỉ còn lại một mình Thẩm Khê vậy.

Sáng sớm ngày hôm sau, Thẩm Khê nghe thấy tiếng Trần Mặc Bạch mở cửa và tiếng ma sát giữa bánh xe vali với mặt đất. Cô gần như là nhảy từ trên giường xuống, ngay cả dép cũng không đi đã vội vàng chạy ra mở cửa, vừa lúc thấy Trần Mặc Bạch bấm mở thang máy.

Trần Mặc Bạch đi vào, đúng lúc nhìn thấy ánh mắt của Thẩm Khê. Anh nở một nụ cười nhẹ, vẫy vẫy tay, khẩu hình miệng của anh là “Tạm biệt”.

Cửa thang máy khép lại nhưng nụ cười của anh vẫn đọng lại trong ánh mắt của Thẩm Khê. Tạm biệt, tạm biệt nhưng nhất định sẽ gặp lại.

Mấy tiếng sau Thẩm Khê cũng kéo vali hành lý, rời khỏi chung cư để đến MIT.

Nhà của giáo sư Moore là một căn biệt thự nhỏ với những hàng dây leo bám đầy trên tường, hoa cỏ trong vườn cũng rất tươi tốt. 

Thẩm Khê nâng tay ấn chuông cửa, người mở cửa cho cô chính là bà Moore. Bà vừa thấy Thẩm Khê liền nở nụ cưởi rồi ôm chặt lấy cô.

“Chúa ơi, cô nghĩ đã mấy năm trôi qua, bé Alice lúc nào cũng có thể ăn được cả một giỏ bánh quy của cô nhất định đã lớn rồi, không ngờ vẫn nhỏ như vậy.”

Thẩm Khê vốn không quen những bữa tiệc lớn như vậy lại có cảm giác như mình vừa quay trở về thời còn học đại học, lúc đó cô thường vừa thảo luận về các chủ đề nghiên cứu trong thư phòng với giáo sư lại vừa ăn bánh quy mới ra lò. 

Bước vào phòng khách, Thẩm Khê gặp lại rất nhiều bạn học cũ từng cùng phòng nghiên cứu. Giống như lời của Trần Mặc Bạch, họ đều mặc những bộ vest rất chỉnh tề.

Giáo sư Moore đi tới cười nói: “Đến đây toàn là đàn ông, thầy vốn nghĩ có thể nhìn thấy Alice mặc váy nhưng không ngờ vẫn là vest.”

Thẩm Khê cúi đầu, ngượng ngùng nở nụ cười.

Bà Moore kéo Thẩm Khê lại, nói: “Honey, anh không nhận ra à? Đây là bộ vest mà Thẩm Khê mặc trong buổi thuyết trình của lớp anh đó.”

Giáo sư Moore ngẩn người, ông cảm động: “Bộ vest này hình như… hình như là thầy tặng cho em. Không ngờ đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi mà em vẫn còn giữ nó!”

“Vâng thưa thầy, em vẫn giữ nó. Đây là quà của em, hy vọng thầy sẽ thích.” Thẩm Khê đưa hộp quà tới. Đây là món quà mà tối qua Trần Mặc Bạch chọn hộ cô, anh còn gói nó lại cho Thẩm Khê luôn.

Giáo sư Moore lộ vẻ tò mò: “Đây là gì vậy? Đừng nói đây là mô hình lò nướng bánh quy nhé? Muốn thầy và cô dùng mô hình này để nướng thật nhiều bánh quy cho em sao?”

Các bạn học khác đều nở nụ cười.

Thẩm Khê sờ sờ mũi: “Không phải mô hình bánh quy.”

“Nhìn hình dáng cũng không phải rượu vang đỏ… đừng nói là ly uống rượu nhé? Hôm nay thầy đã nhận được vài bộ rồi!” Giáo sư Moore cười nói.

“Cũng không phải ly rượu.” Bỗng nhiên Thẩm Khê cảm thấy thật may mắn khi đã nghe lời Trần Mặc Bạch, không mua ly thủy tinh dùng để uống rượu.

“Vậy là cái gì?” Giáo sư Moore cực kỳ tò mò mở hộp quà ra, ông cẩn thận nhấc  một chiếc mô hình xe đua ra.

“Ôi, cái này thật là đẹp!” Bà Moore khen ngợi “Giống thật quá!”

Giáo sư Moore lấy kính ra đeo lên, ông nghiêm túc mà nhìn nó: “Thầy nhớ ra rồi! Đây là chiếc xe đua công thức một đầu tiên mà em cũng Thẩm Xuyên tham gia nghiên cứu và phát triển!” 

“Đúng vậy, lúc đó thầy đã cho chúng em rất nhiều ý kiến quý giá. Đây là mô hình chiếc xe mà em và anh trai cùng nhau tham gia hoàn thiện.”

Đôi mắt sau cặp kính của giáo sư Moore hơi đỏ lên: “Thầy sẽ quý trọng nó, cảm ơn em. Đây là món quà tuyệt vời nhất mà thầy nhận được trong ngày hôm nay.”

Đúng lúc này chuông cửa lại vang lên, bà Moore đứng dậy ra mở cửa.

“Bà Moore, chúc mừng đám cưới bạc.” 

Một giọng nói dịu dàng vang lên, tựa như chiếc lông vũ mà xẹt qua trái tim Thẩm Khê. Cô vốn đang nói chuyện phiếm với giáo sư liền quay đầu lại, bởi người đứng ngoài cửa không ai khác chính là Lâm Thiếu Khiêm. Thẩm Khê đột ngột đứng dậy ngơ ngác nhìn anh ta.

Lâm Thiếu Khiêm mặc bộ vest màu đen, toàn thân toát lên vẻ đẹp đầy giản dị, cặp kính không gọng và vầng trán được lộ ra khiến cho khuôn mặt anh ta càng được phô bày một cách rõ ràng. Trong tay anh ta là một bó hoa hướng dương, vừa ấm áp lại vừa không bị hạn chế.

“Thẩm Khê! Vậy mà cậu lại ở đây!” Lâm Thiếu Khiêm lộ vẻ ngạc nhiên nhưng vẫn đầy mừng rỡ.

“Hai đứa biết nhau sao?” Bà Moore hỏi.

“Đúng vậy, cháu và Thẩm Khê là bạn cùng lớp cấp ba. Nhưng sau khi tốt nghiệp, cháu học ở Stanford còn cô ấy học ở MIT. Một người ở thung lũng Silicon, một người ở Cambridge, bọn cháu không được gặp lại nhau. Mãi cho đến khi cả hai tình cờ gặp lại nhau ở Melbourne vào tháng trước thì chúng cháu mới có phương thức liên hệ của đối phương.”

(Thung lũng Silicon là phần phía Nam của vùng vịnh San Francisco tại phía Bắc California ở Mỹ. Ban đầu tên này được dùng để chỉ một số lượng lớn các nhà phát minh và hãng sản xuất các loại chíp silicon, nhưng sau đó nó trở thành cái tên hoán dụ cho tất cả các khu thương mại công nghệ cao trong khu vực. Nguồn: wiki)

(Cambridge, Massachusetts, thành phố ở Hạt Middlesex, Đông Bắc bang Massachusetts, bên dòng sông Charles, đối diện với Boston. Nguồn: wiki)

Thì ra bà Moore là cố vấn kỹ thuật của công ty mới của Lâm Thiếu Khiêm. Anh ta đến đây với tư cách là bạn của bà Moore.

Vì thế nên trên bàn cơm vợ chồng giáo sư Moore nghe được rất nhiều chuyện về Thẩm Khê thời còn học cấp ba, ngay cả những vị khách khác đang ngồi trong phòng cũng nở nụ cười đầy vui vẻ.

Sau khi kết thúc bữa tối, bà Moore bật điệu nhạc blues, cặp vợ chồng hơn năm mươi tuổi ôm nhau khiêu vũ trong phòng khách. Đây không phải cách thể hiện tình cảm một cách buồn nôn mà nó vốn là như vậy. Các vị khách đều im lặng uống trà nhìn họ, thưởng thức khung cảnh vừa đẹp đẽ lại vừa chân thật ấy.

Không hiểu sao Thẩm Khê thấy có chút hâm mộ.

“Nguyện đắc nhất tâm nhân, bạch đầu bất tương ly.”

(Đây là hai câu thơ trong bài thơ “Bạch đầu ngâm” của Trác Văn Quân, ý của hai câu thơ này là “Mong có được người một lòng không thay đổi, đến khi đầu bạc chẳng xa nhau”. Nguồn: thivien.net)

Có một giọng nói đầy êm dịu vang lên, Thẩm Khê nghiêng mặt liền nhìn thấy ánh mắt của Lâm Thiếu Khiêm. Đôi mắt ấy như chứa đầy nước, nhẹ nhàng mà gợn sóng.

“Ừm.” Thẩm Khê gật gật đầu.

Âm nhạc giống như vang đỏ còn không gian kia là ly rượu khiến Thẩm Khê có chút váng vất. Lòng cô lặp đi lặp lại câu nói “Nguyện đắc nhất tâm nhân, bạch đầu bất tương ly” kia của Lâm Thiếu Khiêm, nhưng trong đầu cô lại chỉ nghĩ về Trần Mặc Bạch.

Họ cùng nhau đạp xe quanh hồ, cùng nhau đi dạo dưới ánh đèn đường của Melbourne, cùng nhau ngồi trên sô pha xem những bộ phim khoa học mà người khác cho là nhàm chán. Thậm chí ngay cả lúc ăn cá hầm với nhau, từ đầu đến cuối cô đều chỉ nói về sức cản của gió, về chuyển hóa nhiệt, những điều mà phần đông mọi người đều nghe không hiểu nhưng lúc nào Trần Mặc Bạch cũng mỉm cười và không bao giờ ngắt lời cô. Anh cũng hứng thú với những điều mà cô cho là thú vị sao? Hay anh chỉ đang chiều theo cô?

Mười giờ tối, các vị khách tạm biệt giáo sư Moore rồi rời đi.

Bà Moore vỗ vỗ bả vai của Lâm Thiếu Khiêm, nói: “Nhờ cậu đưa Alice về hộ tôi.” Nói xong còn không quên nháy mắt một cái.

Lâm Thiếu Khiêm mỉm cười.

Hai người họ đều không lái xe, chỉ ăn ý mà đi bộ về phía trước. Dọc theo con đường, cả hai nói về trải nghiệm của mình trong những năm qua. Lúc Thẩm Khê nói về chuyện của mình còn khiến Lâm Thiếu Khiêm bật cười nhưng cô không hiểu tại sao đối phương lại cười. Vẻ suy sụp của cô cũng khiến anh ta thấy có chút đau lòng.

“Hoa kiều như chúng ta muốn xông pha ở nước ngoài không phải là một chuyện dễ dàng. Chúng ta phải từ bỏ rất nhiều thứ, thậm chí còn trở nên không giống chính mình nữa.” Lâm Thiếu Khiêm ngẩng đầu nhìn lên bầu trời “Bỗng nhiên thật nhớ hồi còn học cấp ba, mục tiêu rõ ràng, những điều chúng ta muốn cũng rất đơn giản.”

“Ừm… nhưng mà hiện tại mục tiêu của mình cũng rất rõ ràng.” Thẩm Khê trả lời.

“Trên thế giới này rất ít người đơn giản như cậu. Cậu đúng là một bông hoa kỳ dị, cần được bảo vệ.” Lâm Thiếu Khiêm nói nửa đùa nửa thật.

“Hình như… kỳ dị có nghĩa không tốt.”

“Giờ cậu còn trao đổi email với Skyfall không?” Lâm Thiếu Khiêm hỏi.

“Đương nhiên còn, anh ấy gửi cho mình rất nhiều đề hàm số thú vị.”

“Anh ta không hẹn gặp mặt cậu sao?” Bỗng nhiên Lâm Thiếu Khiêm dừng bước chân.

“Không.” Thẩm Khê lắc đầu.

“Hai người vốn dĩ đã từng bỏ lỡ nhau, vất vả lắm mới liên lạc lại, sao không hẹn nhau ở hiện thực đi?” Lâm Thiếu Khiêm lại hỏi.

“Có lẽ anh ấy đang ở một nơi rất xa. Anh ấy từng gửi email cho mình nói sau lần thất hẹn ấy anh ấy đã rời MIT để về nước của mình rồi.”

“Nếu hai người gửi email cho nhau cả đời mà không người nào nguyện ý bước ra để gặp mặt người kia thì cậu cũng sẽ không để ý sao?” Lâm Thiếu Khiêm khó hiểu hỏi.

“Nếu như có thể gửi email cả đời thì không phải cũng rất tốt sao? Đây cũng là một loại kiên trì mà.” Thẩm Khê cười, trả lời.

“Nhưng mà trông mong vào một mối quan hệ không có kết quả chẳng khác nào một loại thuốc phiện tinh thần vậy, loại hạnh phúc ấy không hề có thật.” Lâm Thiếu Khiêm nói.

Thẩm Khê cúi đầu, trong khoảnh khắc ấy cô lại nhớ đến lúc Trần Mặc Bạch lặng yên nghiêng đầu ngủ trên sô pha nhà mình. Dường như dù cho vật có đổi, sao có dời hay cuộc sống có tang thương đến đâu đi chăng nữa cũng không khiến anh thay đổi. Nếu Skyfall và Trần Mặc Bạch là một người thì tốt biết mấy. Suy nghĩ này thật xa vời, một người có cùng suy nghĩ với mình trong lĩnh vực lại khiến cô thấy chờ mong trong cuộc sống thực… chắc không tồn tại đâu.

“Thiếu Khiêm, không phải sự chờ mong nào cũng tồn tại vì kết quả cuối cùng. Cậu có biết không, bên cạnh chúng ta có rất nhiều người, có những người ngày nào cũng nói rất nhiều câu nói với chúng ta, cũng làm với ta rất nhiều chuyện nhưng họ không thực sự hiểu chúng ta. Cuối cùng cái gì là thật cái gì là ảo chỉ chúng ta mới hiểu rõ được giá trị của nó.” Thẩm Khê trả lời.

“Chúng ta đều thay đổi, chỉ có cậu vẫn còn giống với thời đi học.” Lâm Thiếu Khiêm cười nói.

“Ý cậu là mình rất ngây thơ sao?”

“Đương nhiên không rồi, không phải mọi người hay nói nhân sinh nếu chỉ như lần đầu gặp gỡ sao? Lúc trước mình không hiểu lắm nhưng khi nhìn cậu thì mình đã hiểu rồi.” Lâm Thiếu Khiêm vươn tay về phía Thẩm Khê.

“Gì vậy?”

“Mời cậu khiêu vũ đó! Giống như vợ chồng giáo sư Moore vậy.”

“Đang ở trên đường mà!”

“Trên đường thì sao? Cậu là loại người để ý ánh mắt của người khác sao?”

“Cũng không có nhạc!”

“Tự tưởng tượng thôi. Cậu không thấy lễ tốt nghiệp ở Trung Quốc rất chán sao? Mọi người chỉ ăn với nhau một bữa cơm là xong rồi. Không giống như ở bên này, sau lễ tốt nghiệp còn có vũ hội.”

“Đúng vậy, nếu có vũ hội thì nhất định mình là loại người chỉ ngồi một bên để uống đồ uống, không ai chú ý tới.” Thẩm Khê cười nói.

“Sao lại không có ai chú ý?” Lâm Thiếu Khiêm nở nụ cười “Nhất định cậu sẽ là bạn nhảy của mình! Chúng ta khiêu vũ một đoạn đi, bù lại cho cậu!”

Tuy rằng Thẩm Khê thấy rất buồn cười nhưng Lâm Thiếu Khiêm thế này lại khiến cô thấy rất ấm áp. Cô đặt tay mình lên lòng bàn tay của Lâm Thiếu Khiêm, anh ta cũng nhẹ nhàng ngâm nga điệu nhạc blues, đưa cô lùi về sau.

“Ôi, giẫm lên chân của cậu mất rồi!”

“Ha ha, không sao!”

“Ôi, lại giẫm lên chân của cậu rồi!”

“Giẫm bên trái rồi lại giẫm bên phải, như thế rất đều! Còn nhớ bạn học mập ngồi trên cậu không Thẩm Khê?”

“Nhớ chứ, cậu ấy thường quay đầu về phía sau chép bài thi của mình.”

“Đúng vậy, cậu làm bài cực kỳ nghiêm túc, đôi lúc còn không phát hiện ra. Có một lần tự dưng cậu ấy hét lớn, cậu có biết tại sao không?”

“Tại sao?”

“Bởi vì mình giả vờ làm rơi bút, sau đó xoay người đâm mạnh cậu ấy một cái.”

“Hả?” Thầm Khê dừng lại “Điều này… điều này không giống việc cậu sẽ làm!”

“Ha ha, cho nên mình không phải người tốt như trong tưởng tượng của cậu, cậu thất vọng rồi sao?”

“Làm gì có chuyện đó! Cậu cũng không muốn cậu ấy chép thành quả lao động của mình!”

Hai người nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng Lâm Thiếu Khiêm lại kéo tay của Thẩm Khê xoay cô hai vòng. Mãi cho đến khuya Thẩm Khê mới về tới khách sạn. Lâm Thiếu Khiêm đưa cô đến cửa thang máy. 

Đương lúc cửa thang máy khép vào, anh ta dùng một tay giữ lại.

“Thẩm Khê!”

“Hả?” Thẩm Khê nâng mắt khó hiểu nhìn anh ta.

“Không phải chỉ Skyfall mới biết toán học.” Lâm Thiếu Khiêm nói sâu xa.

“Gì cơ?”

“Ngủ ngon.” Lâm Thiếu Khiêm buông tay ra, thang máy thong thả khép lại.

Trở về phòng khách sạn, việc đầu tiên Thẩm Khê làm là mở điện thoại, quả nhiên đã có mấy tin nhắn từ Amanda.

“Elvin quá đỉnh! Ngài Marcus yêu cầu anh ấy phải cố gắng bảo vệ được sáu hạng đầu, anh ấy liền làm được!” 

“Vừa đúng hạng sáu, không nhiều cũng không ít!”

“Elvin là tay đua đẹp trai nhất mà tôi từng gặp, muốn được lăn giường với anh ấy quá!”

Đọc đến tin nhắn cuối cùng này, mặt của Thẩm Khê lập tức đỏ bừng, hai tai nóng lên như lửa đốt. Cô gồng mình khống chế bản thân nhưng vẫn không nhịn được mà bắt đầu tưởng tượng đến cảnh Trần Mặc Bạch cúi đầu tiến lại gần mình, chuẩn bị hôn lên môi cô. Thẩm Khê thấy dường như mình đã mắc phải một căn bệnh nan y không có thuốc chữa. Cô rất muốn được lập tức bay đến Bahrain để xem trận đấu của anh nhưng cho dù bây giờ có đi luôn thì lúc đến nơi trận đấu cũng đã kết thúc.

Ngay lúc Thẩm Khê đang thở dài, điện thoại của cô rung lên, tên của Trần Mặc Bạch nhấp nháy. Vai cô run lên, ném điện thoại xuống đất. “Cạch” một cái, màn hình điện thoại vỡ tan.

“Ôi!”

Thẩm Khê kinh hãi, cô vội chạy đến nhặt điện thoại lên.

Tác giả có lời muốn nói:

Đối với mầm đậu mà nói thì Lâm Thiếu Khiêm đã bỏ lỡ mùa hoa của cô ấy, còn Trần Mặc Bạch mới chính là người hái quả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.