Nghịch Mệnh Chi Phản Phái Thượng Vị

Chương 148: Chương 148




Trải qua một đêm nghĩ ngơi dưỡng sức, trời vừa mới sáng, đoàn người chính phái đã chuẩn bị chờ xuất phát, hướng về phía Minh tuyệt cung mà đi.

Nhóm người này vừa mới đi không xa, liền phát hiện gần rừng Quỳ Hợi còn có một đội nhân mã khác, bọn họ mặc giáp trụ, ngay ngắn trật tự đứng ở đó, hiển nhiên là người triều đình phái tới.

Nói vậy tin bọn họ tính toán nhúng tay vào chuyện Minh tuyệt cung lúc trước cũng không phải là giả, dù sao phát sinh chuyện tàn sát hàng loạt dân trong thành lớn như vậy, không kinh động triều đình là tuyệt đối không thể nào.
"Các vị võ lâm anh hào, hôm nay chúng ta gặp nhau tại đây, chắc hẳn là vì cùng một mục tiêu.

Tại hạ Trương Tập, đặc biệt phụng mệnh đương kim thánh thượng, đến đây trợ giúp các vị, cùng tru diệt bọn Minh tuyệt cung yêu tà." Nghe người nọ tự báo tên tuổi, Phó Bạch Chỉ không hề có nhiều phản ứng, nàng qua loa tính một chút người của triều đình, ít nhất có hơn mấy trăm.
Phó Bạch Chỉ vốn không muốn làm lớn chuyện này, lại không nghĩ rằng chính tà hai phái và triều đình đều phải nhúng tay vào.

Nghĩ tới đây tình cảnh của Hoa Dạ Ngữ sẽ nguy hiểm hơn, Phó Bạch Chỉ có chút lo lắng, càng không có ý muốn phản ứng Trương Tập, trực tiếp một mình đi vào rừng Quỳ Hợi.

Tuy rằng đây không phải là lần đầu tiên nàng tới cánh rừng này, nhưng mỗi lần tiến vào, đều có thể bị lệ khí và chướng khí trong rừng quấy nhiễu.
Rừng Quỳ Hợi chính là vùng đất trù phú mà Minh tuyệt cung dành để luyện độc, ở đây không chỉ có cái gọi là trùng độc kiến độc, dược nhân có lẽ cũng ẩn núp ở trong đó, chẳng qua là mình chẳng bao giờ gặp được.

Mắt thấy Trương Tập mang theo những binh lính kia thận trọng đi tới, sơ ý đạp gãy một nhánh cây cũng sợ đến hết hồn, Phó Bạch Chỉ nhàn nhạt mắt liếc, lần nữa thu hồi đường nhìn.
"Chư vị nhanh chút đi, chướng khí trong rừng này hút nhiều sẽ càng không tốt.

Đừng sợ tiêu hao nội lực, đi ra ngoài trước rồi nói." Lúc này, không biết là ai mở đầu, bắt đầu vận dụng khinh công nhanh chóng chạy vào trong rừng Quỳ Hợi, sau đó rất nhiều người cũng rối rít đuổi theo, Phó Bạch Chỉ thấy bọn họ hành động gấp gáp như vậy, tuy rằng không đồng ý, nhưng lại lười ngăn cản.

Chướng khí bên trong rừng Quỳ Hợi mặc dù nặng lại còn có hại, nhưng cũng không phải là nguyên nhân trí mạng, chất độc và những vật có độc tùy ý ẩn núp trong cánh rừng này mới là sự tồn tại nguy hiểm nhất.

Bây giờ bọn họ chạy nhanh như vậy, tất nhiên là sẽ quên đi rất nhiều tình huống, không khác gì tự tìm đường chết.

Phó Bạch Chỉ mới không tính toán ngăn cản hành vi ngu xuẩn của bọn họ, dù sao những người này chết hay sống không có quan hệ gì với nàng.
Thấy đám võ lâm nhân sĩ bắt đầu gia tăng tốc độ, người trong triều đình đương nhiên cũng chạy bộ theo.

Phó Bạch Chỉ liếc nhìn xung quanh, phát hiện chỉ có rải rác vài người đi bên cạnh mình, một là tinh thần không yên Tiêu Y, một là một ít lão giả lớn tuổi.
"Chưởng môn, ngươi có thấy Mộc Tử Anh ở đâu không." Phó Bạch Chỉ lẳng lặng đi tới, sau một lát, nàng thấy Tiêu Y đi tới, ở bên cạnh nàng nhẹ giọng hỏi.

Nhìn nàng không ngừng tìm kiếm gì đó, Phó Bạch Chỉ nhớ tới đêm đó Mộc Tử Anh lén lén lút lút ra bầu trời cửa, trong bụng đã có suy đoán.
"Có lẽ là theo những người đó chạy về phía trước."
"Nga, vậy sao? Nhưng vừa rồi ta tìm thật lâu cũng không thấy nàng." Vẻ mặt Tiêu Y có chút hoảng hốt, rõ ràng là rất quan tâm, nhưng hết lần này tới lần khác lại cố ý làm bộ không sao cả.

Phó Bạch Chỉ biết hai người kia hình như dây dưa rất lâu, còn sớm hơn mình và Hoa Dạ Ngữ rất nhiều.

Nàng từng không có cảm tưởng gì về Mộc Tử Anh, nhưng từ hôm nàng bán đứng mình và Hoa Dạ Ngữ, Phó Bạch Chỉ lại nghĩ Mộc Tử Anh là một người khó mà nhìn thấu.
Nàng biết có lẽ Mộc Tử Anh đang làm chuyện gì mờ ám, mà cái nàng gọi là giữ vững chính nghĩa, bất quá chỉ là một vỏ bọc.

Nhưng mà nàng cũng không tiện nói với Tiêu Y những điều này, chí ít giờ khắc này ở trong mắt đối phương, nàng còn có thể thấy sự lưu luyến và quan tâm dành cho Mộc Tử Anh.


Người như vậy, cho dù mình nói cái gì, nàng đều nghe không lọt.
"Minh chủ, nàng..." "Bên kia có người chết! Đại phu, đại phu đâu, mau qua đây xem một chút!" Ngay lúc Tiêu Y và Phó Bạch Chỉ nói chuyện, tiếng kêu thê lương thảm thiết dẫn tới sự chú ý của mọi người.

Chỉ thấy ở cánh rừng bên kia, một gã đàn ông thống khổ lăn trên mặt đất, cả người hắn đầy máu, không biết bị cái gì gây nên thương tích, hắn không ngừng gãi đầu của mình, giống như là muốn lấy thứ gì đó ra, nét mặt dữ tợn đến nỗi làm người ta sợ hãi.
Phó Bạch Chỉ nhìn sắc mặt hơi trầm xuống, thấy những người quanh đó dẫn đại phu đến xem người đàn ông đó, nàng vừa định nói không nên chạm vào, nhưng vẫn chậm một bước.

Từng cái vật thể ngoằn nghoèo màu đen chuyển động lên xuống cơ thể nam tử kia, mà vị thầy thuốc chạm vào hắn rất nhanh cũng bị dính thứ này, đau đớn kêu rên trên mặt đất, không ngừng nhờ vả người khác cứu hắn.
Tất cả mọi người không nghĩ tới tình huống này, trong lúc nhất thời không có ai dám đụng vào hai người kia nữa, chỉ có thể mặc cho bọn họ tự sinh tự diệt.

Có lẽ là nhìn ra người chung quanh tuyệt tình, hai người kia rõ ràng nổi lên hận ý, bọn họ giùng giằng đứng dậy, đụng lung tung vào những cây chung quanh.

Có lẽ đại đa số người không nhìn thấy, nhưng Phó Bạch Chỉ lại thấy rất rõ ràng, mỗi khi bọn hắn đụng vào những cái cây kia, trên cây sẽ rơi xuống một ít sợi tơ màu đen, mắt thường cực kỳ không dễ phát hiện, mà những sợi tơ này, rõ ràng là những con trùng cực kỳ nhỏ màu đen.
"Trên cây có trùng độc." Phó Bạch Chỉ nhẹ giọng nói, giọng điệu tựa như đang nói sáng nay chưa ăn cơm không hề gì.

Nhưng nàng nói xong, đám người xung quanh đều liên tiếp kêu rên.

Nhìn bọn họ không ngừng ôm lấy thân thể của chính mình, cảm giác từ ngứa biến thành đau.


Người ở xa xa cũng chỉ có thể thấy từng người bọn họ khuôn mặt dử tợn túm lấy người chung quanh, toàn thân đều tràn ra máu tươi đỏ thắm.
"Phó minh chủ, đây là chuyện gì xảy ra, mau nghĩ biện pháp giải quyết a!" Người chung quanh thấy Phó Bạch Chỉ bình tĩnh đứng ở đó, không khỏi lo lắng nói.

Còn Phó Bạch Chỉ thì lại chậm rãi đưa nội lực qua, quan sát trùng trong cơ thể những người đó.

Những con trùng này chắc là do đệ tử của Minh tuyệt cung nuôi ở trên cây, trên một thân cây có lẽ có trên trăm ngàn con, mà trên cây khác, e là cũng sẽ có không ít.
Lúc đầu người thu hút những con trùng đến nhất định là bị chảy máu ở đâu, mới có thể đánh thức những con trùng độc thích hút người máu này.

Vả lại những con trùng này có hàm răng cực kỳ bén nhọn, tùy tiện liền có thể cắn đứt y phục và da thịt con người, từ đó chui vào trong hút máu tươi, vả lại hút càng nhiều thì càng lớn.

Mắt thấy người bị nhiễm ban đầu đã trở thành một người khô, mà càng ngày càng có nhiều người bị trùng chui vào trong cơ thể.

Phó Bạch Chỉ lập tức liền ra hiệu ai không sao nhanh ly khai, những người này đã không còn cứu được.
"Con mẹ nó, đây chính là huynh đệ của ta, làm sao ta có thể để cho hắn chết không minh bạch như thế, tránh ra, tránh ra hết cho lão tử, ta tới đốt chết mấy con trùng này! Cái gì chó má rừng Quỳ Hợi, ta muốn dùng một cây đuốc đốt chết các ngươi!" Lúc này, một người đàn ông bỗng nhiên kích động hô, hắn đốt hộp quẹt, nhanh chóng ném vào đám cây kia.
Ở đây quanh năm khô héo không mưa, cây cối rất nhanh liền bị đốt cháy, trong ngọn lửa đang bốc cháy những con trùng đó phát sinh tiếng rên rĩ, tiếng thét này rất chói tai, gần như muốn phá vỡ màng nhĩ của người ta.

Phó Bạch Chỉ ngưng mắt nhìn những cành lá bắt đầu xao động xung quanh, sau đó liền thấy mấy ngàn con trùng leo về phía nam tử đó, toàn bộ rừng Quỳ Hợi đều hiện đầy một mảnh trùng độc đen như mực.
Phó Bạch Chỉ là một người hiện đại, vốn cho rằng mình cũng không phải là người sợ những cái lỗ, nhưng bây giờ thấy cảnh tượng này sau lưng cũng mát lạnh một trận.

Nàng nhanh chóng vận khởi khinh công bay về hướng bên trong rừng Quỳ Hợi, những người còn ngẩn ngơ xung quanh thấy nàng chạy ra, cũng vội vã theo sau.

Cũng may là bọn họ biết khinh công, chí ít chạy trốn nhanh, nhưng đám quân sĩ triều đình phái tới lại thảm hơn.
Trong lúc nhất thời, người và trùng kêu rên không dứt bên tai, rất nhiều tiểu bối còn trẻ mù quáng, có nữ tử còn ghê tởm phun ra.


Phó Bạch Chỉ lại hoàn toàn không có nửa điểm hứng thú, nàng phát hiện bất luận là mình của trước kia hay là mình của bây giờ, đều là một người ích kỷ máu lạnh, bọn người kia đều từng muốn tổn thương Hoa Dạ Ngữ, hôm nay bọn họ rơi vào loại kết cục này, cũng không đáng đồng tình.
Thật vất vả bỏ rơi bọn trùng ghê tởm này, Phó Bạch Chỉ quay đầu lại nhìn những người còn sống, ở trong lòng yên lặng kiểm kê nhân số.

Võ lâm chính phái có hơn ba trăm đến, lúc này chỉ còn hơn hai trăm, đám người trong triều đình càng không cần phải nói, bọn họ đa số đều là ra chiến trường giết địch, cùng người giao chiến, làm sao gặp được loại tình cảnh này, mang tới mấy trăm người đúng là tổn thương hơn phân nửa, bây giờ ngang bằng với người của võ lâm.
Phó Bạch Chỉ ngồi ở trên thềm đá lẳng lặng nghỉ ngơi, nghĩ thầm rừng Quỳ Hợi này quả nhiên lợi hại, vừa mới đi tới phân nửa đã trắc trở như vậy, phía sau không chừng còn có yêu ma quỷ quái gì nữa.

Giữa lúc Phó Bạch Chỉ vừa nghĩ tới đây, sương mù xung quanh dần dần dày đặc, tất cả mọi người cảnh giác nhìn xung quanh, trải qua chuyện vừa rồi, chắc chắn bọn họ không dám thả lỏng chút nào.
Phó Bạch Chỉ nội công mạnh, tuy rằng bị che khuất đường nhìn, nhưng ít ra có thể cảm giác được người chung quanh tới gần.

Trong màn sương mông lung, nàng dần dần nghe thấy từng mùi vị đợt thảo dược, trong đó lại còn kèm theo một chút mùi tanh hôi của thịt thối.

Nàng nhìn thấy trước mặt có một người lảo đảo đi tới, Phó Bạch Chỉ ngưng mắt nhìn kỹ, phát hiện cái đó là người, nhưng cũng không phải là người, chuẩn xác mà nói, dược nhân mà nàng không muốn thấy nhất đã xuất hiện.
"A, có người cắn ta! Cứu mạng! Cứu mạng a!" Trong sương mù, cũng không biết là bên nào phát ra tiếng kêu thảm thiết, Phó Bạch Chỉ thầm nói không tốt, không nghĩ tới đi mới được phân nửa liền đụng phải vật này, nàng tập hợp nội lực, mạnh mẽ xua tan đi sương mù chung quanh, liền phát hiện mấy nghìn dược nhân đã vây quanh bọn họ, không ngừng hướng bọn họ mà vọt tới.

Mắt thấy một tên dược nhân giương miệng liền muốn tới đây cắn mình, Phó Bạch Chỉ tùy ý chém ra một chưởng, đánh nó tan nát.
Nhìn những dược nhân này, lòng Phó Bạch Chỉ có loại cảm giác không nói ra được.

Nàng không biết mình nên cảm thấy vui mừng hay là nên khó chịu, nếu Hoa Dạ Ngữ đã dùng dược nhân, nói rõ nàng là nghiêm túc muốn diệt hết bọn họ.

Thế nhưng, trong số những người nàng muốn giết chết, cũng bao gồm mình sao?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.