Nghịch Mệnh Chi Phản Phái Thượng Vị

Chương 165: Chương 165




"Ôi chao..." Một tiếng thở dài từ bên trong gian phòng truyền đến, mặc dù chỉ là một tiếng rất ngắn, nhưng trong đó lại mang theo sự cam chịu và không thể làm gì.

Để chén thuốc ở một bên, Liễu Tĩnh Mạt nhìn đã hôn mê hơn mười ngày Hoa Dạ Ngữ, rồi dời tầm mắt lên người Ám Ảnh.
"Ám Ảnh, ta cần ngươi làm một chuyện."
"Xin Liễu cốc chủ cứ nói, bây giờ chỉ cần là chuyện có thể bỏ ra một phần sức lực giúp cho cung chủ, ta cũng sẽ dùng hết mọi khả năng mà làm."
"A Cửu nàng...!Chắc là không còn bao nhiêu thời gian."
Liễu Tĩnh Mạt vừa nói ra lời này, vẻ mặt của Ám Ảnh cũng không kinh ngạc, chỉ là nỗi buồn thường ngày hay đè nén đều đã thả hết ra ngoài.

Các nàng đều biết, độc của Hoa Dạ Ngữ đã lan ra toàn thân, có thể chống đỡ lâu như vậy đã rất khó, bây giờ ngay cả Liễu Tĩnh Mạt cũng nói thời gian của nàng không nhiều, e là thật sự không có biện pháp kéo dài thêm nữa.
"Liễu cốc chủ muốn ta làm cái gì?" Ám Ảnh đỏ mắt hỏi, nàng liếc nhìn Hoa Dạ Ngữ nằm trên giường dường như đang ngủ, mặt của nàng vẫn yên bình tuyệt mỹ, không giống như là người bị độc dằn vặt nhiều năm một chút nào, Ám Ảnh đã từng làm dược nhân, nàng hiểu cái loại đau đớn này, nên càng thêm khâm phục Hoa Dạ Ngữ.
"Ngươi mang theo Ban Xi, thử xem có thể tìm được Phó Bạch Chỉ hay không, rồi mang nàng đến đây."
"Liễu cốc chủ, nếu làm như vậy, sợ là cung chủ sẽ trách chúng ta." Ám Ảnh hiểu được ý tứ của Liễu Tĩnh Mạt, nàng cũng biết rõ, lúc này chuyện duy nhất có thể làm cho Hoa Dạ Ngữ vui vẻ, là để cho Phó Bạch Chỉ tới cùng nàng đi qua đoạn đường cuối cùng, thế nhưng sau khi Phó Bạch Chỉ đánh một trận với Hắc cổ tuyệt sát thì tung tích không rõ, ngay cả sinh tử cũng không biết, mình nên tìm thế nào.
"Ám Ảnh, cho dù nàng trách cứ hay là không muốn, việc này cũng không thể theo ý nàng.

Hiện tại, mỗi ngày ta dùng thuốc kéo dài tánh mạng đút cho nàng, còn có thể giúp nàng chống đỡ thêm một đoạn thời gian nữa.


Phó Bạch Chỉ chưa chết, a Cửu là người rõ ràng nhất.

Ban Xi đã sớm nhận định Phó Bạch Chỉ là chủ, nếu Phó Bạch Chỉ chết, Ban Xi cũng sẽ chết, hôm nay con chim kia còn tung tăng ở phía sau núi, đã nói lên Phó Bạch Chỉ không có việc gì."
"Tốt, cốc chủ, ta sẽ mau chóng tìm được Phó Bạch Chỉ." Ám Ảnh nói, hiện tại liền muốn khởi hành, nàng liếc nhìn Hoa Dạ Ngữ lần cuối, xoay người rời khỏi gian nhà.

Mãi đến khi nàng rời đi, Liễu Tĩnh Mạt mới có vẻ hơi mệt mỏi che cái trán, mấy ngày gần đây nàng vội vàng tìm kiếm Tử Linh, cũng phải trông nom Hoa Dạ Ngữ, cơ hồ là hơn mười ngày không có nghỉ ngơi thật tốt, bệnh cũ chưa trị hết cũng quay lại.
Ôm ngực có chút khó chịu, Liễu Tĩnh Mạt ra khỏi gian phòng, ai biết mới vừa đi tới cửa phòng thuốc của Dược tiên cốc, trước mắt liền tối sầm trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Một khắc trước khi té xỉu, Liễu Tĩnh Mạt bỗng nhiên có chút chán ghét mình yếu ớt như vậy, hôm nay a Cửu cần nàng chăm sóc, Tử Linh nàng cũng phải tìm về, nếu như ngay cả nàng cũng ngã xuống, nên làm cái gì bây giờ?
"Cốc chủ! Cốc chủ ngươi làm sao vậy? Người đâu! Cốc chủ té xỉu!" Liễu Tĩnh Mạt thân là cốc chủ Dược tiên cốc, cơ thể ôm bệnh nhẹ còn té xỉu tự nhiên là việc lớn trong cốc, thấy nàng hôn mê bất tỉnh, tiểu đệ tử vội vàng đỡ Liễu Tĩnh Mạt về đến phòng trong, rồi tìm Vương bà qua đây, đứng ở bên giường, Vương bà nhìn Liễu Tĩnh Mạt từ khi Liễu Tử Linh ly khai liền gầy gò rất nhiều, có chút đau lòng lên tiếng thở dài.
"Cốc chủ a cốc chủ, lão thân ở trong cốc vài thập niên, là nhìn ngươi lớn lên, có điều ta không nghĩ tới, ngươi tính tình nhạt nhẽo như thế, có ngày sẽ cố chấp mà thích một người không nên thích như vậy.

Nghiệt duyên, thực sự là nghiệt duyên a."
"Vương bà, cốc chủ sao rồi?" Trong phòng rất nhanh liền tràn vào một ít trưởng lão, những người này Vương bà biết, hiện tại đều là những người đức cao vọng trọng trong Dược tiên cốc.

Trên mặt bọn họ mang theo sự lo lắng cùng quan tâm, lừa gạt đứa trẻ ba tuổi thì còn được, nhưng không gạt được ánh mắt của Vương bà.


Từ sau khi Liễu Tử Linh vô cớ rời khỏi, trong cốc liền xuất hiện tin đồn Dược tiên cốc gần đổi chủ.
Lại thêm cơ thể Liễu Tĩnh Mạt gần đây bệnh nặng bệnh nhẹ không ngừng, càng làm cho chuyện đổi chủ truyền như vũ bão.

Vương bà cũng hiểu, Liễu gia sáng lập Dược tiên cốc, lại ngồi ở vị trí quản lý nhiều năm như vậy, sợ là có rất nhiều người nhìn chằm chằm vào vị trí cốc chủ béo bỡ này.

Liễu Tử Linh mất tích liền đại biểu cho việc Liễu Tĩnh Mạt không có người kế thừa, lại thêm việc nàng té xỉu hôm nay, những trưởng lão này sợ là muốn lấy đó để mà nói.
"Cốc chủ nàng không sao, chỉ là gần đây quá mức mệt nhọc, trong lòng nóng nảy mới té xỉu, các vị trưởng lão xem qua liền mời trở về đi." Vương bà thấp giọng nói, thấy đám trưởng lão này còn đứng bất động, không khỏi trầm mặt, dùng sức chống cây gậy trong tay xuống đất."Sao đây? Các vị trưởng lão còn có ý kiến gì sao? Hay là bây giờ không muốn nghe lời của cái mụ già này nữa rồi?"
"Vương bà nói gì vậy, chúng ta cũng chỉ là quan tâm cốc chủ mà thôi, nếu cốc chủ không có chuyện gì, tất nhiên là chúng ta ly khai." Đám trưởng lão thấy Vương bà nổi giận, cũng không lưu lại nữa, có chút không cam lòng xoay người ly khai.

Vương bà trên danh nghĩa là quản gia của Dược tiên cốc, thực tế lại là người lão Cốc chủ trước đây lưu lại để giúp đỡ Liễu Tĩnh Mạt, chính là trưởng lão rất có thâm niên trong cốc.

Nếu bàn về vai vế, sợ là Liễu Tĩnh Mạt cũng phải kiêng kỵ nàng ba phần, chứ đừng nói gì bọn họ.
"Vương bà, cốc chủ thực sự không có chuyện gì sao?" Thấy đám trưởng lão khiến người ta chán ghét rốt cuộc cũng rời đi, hai tiểu dược đồng bên cạnh Vương bà lo lắng hỏi, liếc nhìn Liễu Tĩnh Mạt vẫn còn đang mê man ở trong phòng, Vương bà lần thứ hai lắc đầu, vỗ vỗ lên vai hai tiểu dược đồng, phân phó các nàng đi làm việc.

"Hai người các ngươi, đi khắp nơi loan truyền tin đồn, nói rằng cốc chủ Dược tiên cốc mắc bệnh lạ, nằm trên giường đã lâu, thời gian không còn nhiều."

"Vương bà, tại sao phải nói như vậy a? Không phải là cốc chủ còn rất tốt sao?" Hai tiểu dược đồng nghe Vương bà bảo bọn họ đi làm chuyện này, đều mở to hai mắt nhìn Vương bà, người kia nghe xong, chỉ bất đắc dĩ cười cười, chống gậy ra khỏi phòng.
"Vương bà nói không sai, các ngươi cứ dựa theo mà làm.

Chỉ có như vậy, người kia mới có thể trở về."
"Ôi chao, có nghe gì chưa? Chốn giang hồ này, lại xảy ra chuyện lớn."
"Chủ quán chuyện gì, nói nghe một chút?"
"Các vị khách quan, các ngươi cũng biết, sau khi bọn tà giáo Minh tuyệt cung bị diệt, thế lực trung lập lớn thứ ba trên giang hồ, Dược tiên cốc cũng xảy ra chuyện."
"Nga? Không phải là Dược tiên cốc vẫn không hề dính vào cuộc chiến của chính tà hay sao, đã xảy ra chuyện gì?"
"Khách quan này có lẽ là có chỗ ngài không biết, ai chẳng biết, người nắm quyền trong Dược tiên cốc bây giờ, là người thừa kế duy nhất của Liễu gia, thần y Liễu Tĩnh Mạt.

Nhưng mà, gần đây có tin nói, Liễu Tĩnh Mạt đã mắc bệnh, lại còn là bệnh lạ, tất cả người trong Dược tiên cốc đều bó tay, ngươi nói một chút, chính nàng là thần y, nếu như ngay cả chính nàng cũng không chữa khỏi bệnh, thì còn ai có thể trị hết đây? E là cũng chỉ có thể chờ chết."
"Bộp." Theo hai chữ chờ chết mà chủ quán nhắc đến, bàn bên cạnh quán trà bỗng nhiên rớt bể một cái chén, chủ quán liếc nhìn người đang cúi đầu nhặt chén vỡ, vẫn chưa nói cái gì, mà là tiếp tục nói chuyện với người ở bàn khác.
"Các ngươi nói một chút, Liễu Tĩnh Mạt này cũng thảm, nghe nói nàng có một nữ nhi, có điều không biết chạy đi nơi nào, nếu như nàng vừa chết, chẳng phải là toàn bộ Dược tiên cốc phải thuộc về người khác sao, ngộ nhỡ..."
Lúc này chủ quán còn chưa nói dứt lời, thì người ở một bàn khác đã nghe không vô nữa, nhìn nam tử đội nón muốn đi, chủ quán gấp gáp đi tới kéo hắn lại.
"Ôi chao ôi chao, vị khách quan này, ngài còn chưa có trả tiền."
"Xin lỗi." Người nọ vẻ mặt vội vã hiển nhiên đã quên việc trả tiền, bị chủ quán nhắc nhở, nàng vội vàng móc ra một thỏi bạc giao cho chủ tiệm, ngay cả chờ thêm một lát cũng không muốn, vội vàng cỡi ngựa vào trong thành.
Sau khi cỡi nón ra, gương mặt này, lại không quá giống với đại đa số nam tử.

Mái tóc đen của nàng bó buộc lên đỉnh đầu, lộ ra ngũ quan tinh xảo mà khéo léo, đôi con ngươi màu nâu tràn đầy khổ sở và lo lắng, sau khi nghe xong đoạn nói chuyện trong quán trà thì sắc mặt càng thêm trắng bệch.


Nàng vội vàng vào trong thành, phát hiện trong thành cũng dán tin tức Dược tiên cốc tìm kiếm thần y chữa bệnh, trong nháy mắt viền mắt đã nhuộm một tầng hồng nhạt.
Người này không là ai khác, chính là Liễu Tử Linh.
Nàng không nghĩ tới lần thứ hai nghe được tên của Liễu Tĩnh Mạt sẽ là ở trong miệng của người khác, vả lại còn dưới tình huống thế này.

Nàng không hiểu y thuật của Liễu Tĩnh Mạt tốt như vậy làm sao ngay cả bệnh của mình cũng không trị hết, mà bệnh này là cái bệnh gì.

Có phải là nàng bị người khác hại, hay là nàng bởi vì mình mà tức giận khổ sở hay không.
Liễu Tử Linh có chút thất hồn lạc phách vào khách sạn, ngơ ngác ngồi ở trên giường.

Từ thời khắc nàng rời khỏi Liễu Tĩnh Mạt, không có lúc nào là nàng không nghĩ tới người kia.

Nghĩ nàng trôi qua có được hay không, nghĩ nàng có phải là vẫn còn đang tìm mình hay không, nghĩ nếu như trước đây mình không có rời khỏi nàng, hôm nay hai người không phải là lại khá hơn một chút.
Những suy nghĩ này mỗi ngày đều lượn lờ trong đầu Liễu Tử Linh, để Liễu Tĩnh Mạt không tìm được, nàng cải trang thành nam tử, ở một số thành trấn nhỏ làm nghề y, nơi nào ở lâu liền dọn đi.

Thế nhưng, gần nửa năm trôi qua, nàng phát hiện cho dù mình đi rất xa, nhưng lòng đều sẽ nhớ đến cái người nàng liều mạng muốn quên.
Nghĩ đến lời người chủ quán trà vừa nói, Liễu Tử Linh lấy tượng gỗ mà bản thân điêu khắc lại ra, sờ lên gương mặt thuộc về Liễu Tĩnh Mạt, đặt lên ngực.
"Mạt, rốt cuộc thì ngươi làm sao vậy.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.