Nghịch Mệnh Chi Phản Phái Thượng Vị

Chương 17: Chương 17




Tốc độ của xe ngựa và hai chân tự nhiên không thể so sánh với nhau, nhờ quá giang xe Liễu Tĩnh Mạt, Phó Bạch Chỉ và Hoa Dạ Ngữ cuối cùng cũng đến Dược tiên cốc trước lúc trời tối.

Vừa mới xuống xe ngựa, hai người liền thấy Liễu Tĩnh Mạt ôm lấy Liễu Tử Linh đang còn ngủ say, thận trọng đưa vào trong phòng, hai người các nàng cũng không biết nên đi nơi nào, đành phải đứng tại chỗ chờ.

"Vật kia đặt ở trong kho hàng, đồ ăn thức uống giao cho nhà bếp, chờ sau khi tiểu thư tỉnh lại đem đến cho nàng." Không lâu lắm, Liễu Tĩnh Mạt lại đi ra, nụ cười trên mặt nàng rút đi, trang nghiêm mà lạnh nhạt chỉ huy thủ hạ.

Phó Bạch Chỉ và Hoa Dạ Ngữ liếc mắt nhìn lẫn nhau, nghĩ trong đầu Liễu Tĩnh Mạt thật đúng là cổ quái như những gì ngoại giới nói, vả lại hết sức thương yêu con gái.

"Hai vị còn đứng đó làm gì? Tùy ý ngồi là được." Đến đại sảnh, Liễu Tĩnh Mạt ngồi ở vị trí chủ vị nói, chỉ trong chốc lát nàng đã thay một thân đồ trắng, cũng đem búi tóc trước đó thả xuống.

Nàng thẳng lưng ngồi ở trên ghế, ngay cả động tác lúc uống trà cũng ung dung tao nhã, Phó Bạch Chỉ ở hiện đại cũng đã gặp qua không ít người đẹp, nhưng chưa từng nghĩ đến lần đầu tiên trông thấy nữ thần lại là nhân vật trong chính tiểu thuyết của mình.

"Liễu cốc chủ, rất cảm ơn ngươi chở chúng ta lên núi, không biết nơi này có bồ câu đưa thư có thể dùng hay không, chúng ta cũng có thể gởi thư báo bình an cho sư phụ."
"Bồ câu đưa thư ở phía sau núi, chút nữa ta sẽ gọi hạ nhân mang các ngươi đi, hai vị đã là sư tỷ muội, ở cùng một gian phòng được rồi.

Lần này khách tới quá nhiều, ta sợ trong cốc không có phòng dư."
"Liễu cốc chủ, cái này..."
"Vậy phiền toái cốc chủ."
Nghe được Liễu Tĩnh Mạt để cho mình và Hoa Dạ Ngữ ở cùng một căn phòng, Phó Bạch Chỉ cau mày muốn từ chối, ai ngờ nàng còn chưa nói hết, Hoa Dạ Ngữ lại trước một bước nhận lời.

Phó Bạch Chỉ luôn cảm thấy Dược tiên cốc to lớn như thế không thể nào ngay cả chỗ ở cũng không đủ, vậy tại sao Liễu Tĩnh Mạt phải để mình và Hoa Dạ Ngữ ở chung một chỗ? Nhìn gương mặt như trước không có biểu tình gì của đối phương, Phó Bạch Chỉ khó mà đoán được, luôn cảm thấy Liễu Tĩnh Mạt cực kỳ đáng ghét.

"Tốt, ta đây liền..."
"Mẫu thân, ngươi đến sao không đánh thức ta." Liễu Tĩnh Mạt mới vừa phất tay ra hiệu thủ hạ mang Phó Bạch Chỉ và Hoa Dạ Ngữ đi nghỉ ngơi, trong hậu đường liền truyền đến một tiếng mềm mại kêu gọi.

Ba người đồng loạt ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện Liễu Tử Linh đã tỉnh ngủ mặc áo khoác phong phanh đi ra, lấy tay vuốt mắt.

Đến tận lúc này, Phó Bạch Chỉ và Hoa Dạ Ngữ mới có thời gian quan sát tỉ mỉ Liễu Tử Linh một chút.

Da của nàng trắng noản trơn phẵng, mang theo sự trong sáng và sức sống của thiếu nữ, lung linh long lanh như là trứng gà lột.


Tuy là ngũ quan còn chưa hiện rõ lại có vẻ hơi non nớt, nhưng là thanh tú hồn nhiên, nhìn qua rất là khả ái.

Thấy con nàng tức giận ngồi lên trên người Liễu Tĩnh Mạt, mà Liễu Tĩnh Mạt trong nháy mắt liền thu hồi dáng vẻ cốc chủ ban nãy, đem nàng ôm vào trong ngực.

"Xin lỗi Tử Linh, mẫu thân chỉ là sợ ngươi mệt muốn chết nên để cho ngươi nghỉ ngơi nhiều một chút, ngày mai là sinh nhật của ngươi, có thể ngươi sẽ bận rộn." Liễu Tĩnh Mạt nhẹ giọng nói, sau đó còn không quên sờ sờ gương mặt của Liễu Tử Linh, lời nói nhỏ nhẹ, thật giống như sợ dọa đến người trong lòng.

"Chẳng qua là ra ngoài ăn uống mà thôi, ta cũng không có cảm thấy mệt mỏi.

Nhưng thật ra mẫu thân bận lâu như vậy, nghe nói ta muốn ăn gì đó dưới chân núi liền dẫn ta xuống dưới, là mẫu thân cực khổ mới đúng." Liễu Tử Linh rất hiểu chuyện, cũng không có bởi vì Liễu Tĩnh Mạt cưng chìu nàng mà cố tình gây sự.

Nghe những lời ấm lòng đó, Liễu Tĩnh Mạt khó mà ức chế cười rộ lên, cũng không để ý Phó Bạch Chỉ cùng Hoa Dạ Ngữ còn ở đây, liền khe khẽ hôn lên cánh môi xinh xắn của Liễu Tử Linh.

Vốn lúc trước ở trên xe ngựa hai người đã đem hành động quá phận của hai mẹ con Liễu gia nhìn vào trong mắt, sớm đã thấy nhưng không cảm thấy quái lạ, mà bây giờ chứng kiến hình ảnh như vậy, vẫn làm cho các nàng ngẩn người.

Chỉ thấy nữ tử ngồi trên ghế giữa ôn nhu ưu nhã ôm lấy một cô gái xinh đẹp, hai người nhẹ nhàng hôn môi.

Nụ hôn này không chứa dục vọng, là người nhà thân mật, nhưng lại làm cho bầu không khí trở nên khô nóng.

Hoa Dạ Ngữ nhìn các nàng, lại nhìn ở một bên Phó Bạch Chỉ, chợt nhớ tới cảnh tượng hai người hôn má lẫn nhau, chóp mũi nhanh chóng từ trắng chuyển sang đỏ.

Giờ phút này, Hoa Dạ Ngữ luôn cảm thấy trong lòng có cổ ý niệm tà ác giống như là ma quỷ muốn phá xác đi ra.

Chẳng biết tại sao, nàng đúng là mơ hồ ghen tị với mối quan hệ của hai mẹ con này.

Cũng không phải bởi vì nàng không có mẫu thân, mà là vì các nàng rất dễ dàng làm chuyện mình muốn làm với Phó Bạch Chỉ.

Mình cũng muốn hôn môi sư tỷ như vậy, để cho sư tỷ dịu dàng ôm mình.

Nếu mẹ con có thể làm như vậy, vậy mình hôn môi đại sư tỷ, cũng là rất tự nhiên đi?
Tất cả phản ứng đăm chiêu suy nghĩ của Hoa Dạ Ngữ giờ phút này đều hiện lên trên mặt nàng, đỏ giống như một quả táo, nếu Phó Bạch Chỉ nhìn sang chỉ sợ liếc mắt là có thể đoán được nàng đang suy nghĩ cái gì.

Chẳng qua là, giờ phút này Phó Bạch Chỉ đang đắm chìm trong hồi ức.


Nhìn dáng vẻ vô cùng thân thiết của Liễu Tĩnh Mạt cùng Tử Linh trước mặt nàng luôn cảm thấy rất kỳ lạ.

Nếu như nhớ không lầm, Liễu Tĩnh Mạt năm nay 25, năm đó mới 12 tuổi đã thành hôn, mà năm sau thì có Liễu Tử Linh đứa bé này.

Là thiếu cốc chủ Dược tiên cốc, thiên phú y thuật của Liễu Tĩnh Mạt cực cao, vì vậy dưỡng thành tính cách cao ngạo lạnh lùng như vậy.

Theo lý thuyết tính tình như thế sẽ không thích hài tử, mà Phó Bạch Chỉ cũng nhớ kỹ khi Liễu Tử Linh còn bé, Liễu Tĩnh Mạt là mẫu thân thế nhưng đối với nàng thờ ơ lãnh đạm, sao hiện tại lại là loại hình thức ở chung này?
Với tư cách là người đứng xem, Phó Bạch Chỉ nghĩ đây không giống như sự cưng chìu của mẫu thân đối với nữ nhi, ngược lại càng giống như là...!sự cưng chìu giữa người yêu.

Chỉ là, đương sự hình như cũng không phát giác.

"Mẫu thân, hai vị tỷ tỷ hẳn là rất mệt mỏi, chúng ta trước để cho các nàng đi nghỉ ngơi đi." Cùng Liễu Tĩnh Mạt vô cùng thân thiết hồi lâu, lúc này Liễu Tử Linh mới nhớ đến đại sảnh còn có Hoa Dạ Ngữ và Phó Bạch Chỉ tồn tại.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ lên, có chút ngượng ngùng nói, Liễu Tĩnh Mạt lúc này mới thu hồi nụ cười, hướng về phía hạ nhân phất tay một cái, ý bảo hắn đem Liễu Tử Linh mang trở về phòng trước.

"Hai vị đợi lâu, ta gọi người mang các ngươi đến gian phòng nghỉ ngơi.

Nhưng mà, ta có một số việc muốn thỉnh giáo Hoa cô nương, sau khi nghỉ ngơi có thể gặp nhau một chút hay không?" Liễu Tĩnh Mạt nói, liếc nhìn không phản ứng gì Hoa Dạ Ngữ và kinh ngạc Phó Bạch Chỉ, nhẹ nhàng nâng lên khóe môi.

Nàng vẫn không nghĩ tới lần này xuống núi sẽ có cuộc gặp gỡ bất ngờ, Tử Linh dường như rất thích thức ăn Hoa Dạ Ngữ làm, nếu có thể giữ nàng lại thì tốt rồi.

"Cốc chủ có lời gì hiện tại nói thẳng là được." Hoa Dạ Ngữ tuy rằng rất mệt mỏi, cũng không muốn bị dày vò hết lần này đến lần khác.

Nếu Liễu Tĩnh Mạt nói tìm mình có việc, vậy sau khi xong mình nghỉ ngơi cũng được.

"Coi như ngươi không mệt, Phó cô nương cũng sẽ mệt mỏi." Nghe Hoa Dạ Ngữ nói, Liễu Tĩnh Mạt có ý tứ nói.

Ám chỉ như vậy, Phó Bạch Chỉ tất nhiên là minh bạch.


Liễu Tĩnh Mạt đều không phải là để ý mình có mệt nhọc hay không, mà là không muốn mình nghe được cuộc trò chuyện kế tiếp của nàng và Hoa Dạ Ngữ.

"Cảm tạ Liễu cốc chủ quan tâm, ta ra bên ngoài đi dạo một vòng trước là được rồi, chờ các ngươi nói xong ta mang tiểu sư muội cùng nhau đi nghỉ ngơi." Phó Bạch Chỉ nói, cố ý tăng thêm cùng nhau hai chữ.

Thấy nàng xoay người rời đi, Hoa Dạ Ngữ trong đầu nhớ lại những lời vừa rồi, trong lòng thoáng qua một tia vui vẻ.

"Xem ra Hoa cô nương rất yêu mến sư tỷ của ngươi." Đem phản ứng của Hoa Dạ Ngữ nhìn ở trong mắt, Liễu Tĩnh Mạt nhẹ giọng nói.

"Sư tỷ và ta từ nhỏ lớn lên cùng nhau, tất nhiên là thích nàng, kính trọng nàng." Hoa Dạ Ngữ thẳng thắn thừa nhận, nàng không cảm thấy mình thích Phó Bạch Chỉ có gì sai.

"Xem ra Hoa cô nương thật đúng là người rộng rãi, chẳng qua ta nghe nói ngươi ở Thương khung môn chỉ đứng hàng thứ chín, mà trước ngươi có rất nhiều sư tỷ sư huynh, nếu vẫn ở lại đó, chỉ sợ nhiều năm cũng khó mà giành được danh tiếng."
"Liễu cốc chủ, tuy là ta không biết lời ngươi nói cuối cùng là có ý gì, xuất phát từ loại dụng ý nào.

Nhưng sư phụ cùng sư tỷ đối với ta có ân tái sinh, nếu không phải bọn họ, ta không biết đã sớm chết ở địa phương nào."
"Nếu Hoa cô nương nói như vậy, xem ra muốn ngươi ly khai Thương khung môn gia nhập Dược tiên cốc ta, là hết sức khó khăn."
Nghe Hoa Dạ Ngữ nói như vậy, Liễu Tĩnh Mạt làm như đã sớm đoán được giống nhau.

Nàng thong thả đứng dậy đi tới bên cạnh Hoa Dạ Ngữ, mặc dù chỉ là ngồi ở chỗ kia, Hoa Dạ Ngữ cũng không có bất luận cái gì thấp kém yếu thế.

Nhìn con ngươi đen xinh đẹp của nàng, ngửi được trên người nàng mùi hương thơm mát, Liễu Tĩnh Mạt lắc đầu cười cười trong lòng cảm thán đáng tiếc.

"Liễu cốc chủ, ta rất cảm tạ sự thưởng thức của ngươi, nhưng ta đối với dược lý một chữ cũng không biết, cho dù ta muốn học y, cũng sẽ tuyệt đối không rời đi vừa có thân tình vừa có ân tình với ta Thương khung môn."
"Hoa cô nương nói như vậy, thật ra để ý nhất trong miệng ngươi bất quá là tình cảm mà thôi.

Ngươi lưu ý Phó cô nương như vậy, tự nhiên sẽ không rời khỏi nàng."
"Nếu Liễu cốc chủ nói như vậy, ta cũng không phản bác.

Sư tỷ không phải lý do duy nhất ta ở lại Thương khung môn, nhưng là người quan trọng nhất."
"Tốt lắm, ta thích nhất là người thông minh thẳng thắn như ngươi.

Không biết Hoa cô nương có biết bên trong cơ thể ngươi dường như tồn tại loại năng lực kháng độc nào đó hay không, người bình thường không cách nào phát hiện, nhưng ta có thể ngửi được mùi vị trên người ngươi không giống với người thường, hạt giống tốt như vậy, quả thật đáng tiếc." Liễu Tĩnh Mạt nói, liếc nhìn vẻ mặt hoang mang Hoa Dạ Ngữ, càng phát giác không thể giữ nàng lại là một việc đáng tiếc.

"Những thứ Liễu cốc chủ nói, sư phụ đã từng nói với ta, nhưng chỉ giới hạn ở võ công.

Về chuyện kháng độc, ta đích xác có trúng độc, đại phu đã nói không có thuốc chữa khỏi hẳn, nhưng câu trả lời của ta sẽ không thay đổi.


Nếu như Liễu cốc chủ không có việc gì, ta muốn đi tìm sư tỷ."
"Nếu như thế không thể chờ được nữa, vậy liền đi thôi.

Ta và ngươi tuy rằng thân phận khác biệt tuổi tác không giống, bất quá ta thật sự rất thích sự bộc trực của ngươi, dù cho ngươi không chịu ở lại chỗ này, ta cũng hi vọng kết bạn với ngươi.

Tử Linh rất thích những thứ ngươi làm, ngày mai là sinh nhật của nàng, ngươi có thể dạy ta làm một ít thức ăn cho nàng được không?"
Nếu không cách nào giữ chân Hoa Dạ Ngữ, Liễu Tĩnh Mạt liền đổi phương thức, chỉ cần mình học được cách làm những món ăn kia, sau này liền có thể tuỳ thích làm cho Tử Linh ăn.

Nghĩ tới đây, Liễu Tĩnh Mạt nhịn không được cười rộ lên, gần như có thể nghĩ đến dáng vẻ tham ăn của đứa bé ngốc nghếch kia.

Sau khi đáp lại yêu cầu của Liễu Tĩnh Mạt, Hoa Dạ Ngữ liền không kịp chờ đợi đi ra cửa tìm Phó Bạch Chỉ.

Đi một hồi, thấy đối phương đang ngồi ở trong vườn hoa, lộ ra vẻ ngây ngô chẳng biết đang suy nghĩ gì, cảm giác được mình tới, nàng ngẩng đầu nhìn về phía mình, hai tròng mắt ngày thường lúc nào cũng lạnh nhạt cư nhiên mang theo vài phần lo lắng cùng rầu rỉ.

"Nàng và ngươi nói cái gì?" Phó Bạch Chỉ thấy Hoa Dạ Ngữ đi ra vội vàng hỏi, ngay cả chính nàng cũng không phát hiện trong giọng nói mang theo lo lắng.

"Liễu cốc chủ nói, muốn ta ở lại chỗ này."
Tác giả có lời muốn nói:
Ha ha ha, sư muội đối với sư tỷ cảm giác, liễu ma ma sớm đã xem thấu tất cả, trở thành một trong trợ công điều kiện tốt nhất năm nay!
Đã có thể nghĩ đến sư muội cùng cốc chủ sau này mờ ám chà xát chà xát ra chiêu!
Còn có, thấy mọi người chương trên hình như rất quan tâm liễu ma ma tuổi tác, ở đây giải thích một chút.

Liễu ma ma bây giờ là 25 tuổi, Tử Linh là 12.

Liễu ma ma 1 2 tuổi lập gia đình 1 3 tuổi sinh oa nói!
Về phần cha hài tử...!Ừ, cái này không trọng yếu! Còn có, là ai nói con gái vẫn không thể ăn!
Cùng các ngươi nói, miễn là luân gia nghĩ, 1 2 tuổi ăn như thường, chỉ có điều...!Ta vẫn cảm thấy từ từ cách thủy sẽ tốt hơn ăn khoẻ mạnh nga.

Ngoài ra, luân gia muốn tiên đoán một cái thử văn giai đoạn trước có thể sẽ chỉ có hèn mọn, nhưng là hậu kỳ đơn giản là...!Luân gia nghĩ đến phần sau đã ám tối chà xát chảy máu mũi!
Ẩm ướt muội: Sư tỷ, người ta có thể kêu tên của ngươi sao?
Sư tỷ: ngày thường ngươi phải gọi sư tỷ của ta, trên giường ngươi phải gọi mẹ ruột ta.

Ẩm ướt muội: Vì sao!
Sư tỷ: ha ha...!Tóc của ngươi là ta sáng tạo, ngươi bộ ngực cao thấp là ta may, thân thể của ngươi linh hồn của ngươi đều là ta cho, chẳng lẽ ta không là của ngươi mẹ ruột sao?
Ẩm ướt sư muội: Sư tỷ, ngươi....



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.