Nghịch Mệnh Chi Phản Phái Thượng Vị

Chương 33: Chương 33




Người đã biến mất, chỉ còn sót lại nhiệt độ giữa những kẽ ngón tay, đang nghiền thuốc, nhưng tâm lại dần dần bay xa, chẳng biết tung tích.

Đẩy cửa phòng ra, nhìn cô gái có chút tiều tụy trong gương đồng, Liễu Tĩnh Mạt cau mày ngồi xuống, lấy tay xoa cây bút kẻ lông mày mảnh khảnh trong hộp trang điểm.

Nàng nhớ kỹ, nho nhỏ Liễu Tử Linh rất thích dính lấy mình, vừa tới gần mình, thì dù làm gì cũng không muốn tách ra.

Khuôn mặt xinh đẹp của Liễu Tĩnh Mạt dài nhỏ như liễu, có một ngày nàng theo thói quen ngồi ở đây vẽ lông mày, con người be bé kia liền lỗ mãng xông vào, vụng về cầm lấy cây bút ấy, năn nỉ hỗ trợ.

Một khắc đó, nhìn sự khẩn cầu trong mắt đối phương, nàng không hề nghĩ ngợi liền đồng ý, tuy nói sau cùng hiệu quả không tốt lắm, nhưng dáng vẻ khẩn trương của Liễu Tử Linh cùng với khí tức trong veo phà lên má mình lại làm cho nàng có chút lưu luyến.

Một năm, hai năm, năm năm trôi qua, mi bút cuối cùng chỉ dành riêng cho Liễu Tử Linh, mà tất cả công việc trang điểm vẽ lông mày mỗi ngày của mình, cũng giao hết cho nàng.

Đến tột cùng có bao nhiêu lâu không gặp nhau rồi? Từ ngày sinh nhật mười ba tuổi của nàng trở đi, cho tới bây giờ, đã ba năm hai mươi mốt ngày.

Mà hôm nay, chính là ngày Liễu Tử Linh kết thúc bài vở trở về.

Từ tối hôm qua Liễu Tĩnh Mạt đã không cách nào yên giấc, trằn trọc suốt đêm, trong đầu toàn là nghĩ đến nụ cười và bóng dáng của Liễu Tử Linh.

Mà phần tưởng niệm này ngoại trừ tình mẹ con ra, còn giấu nỗi khát vọng ở sâu dưới đáy lòng không cách nào nói ra.

Thông minh như Liễu Tĩnh Mạt, sao lại không biết quan hệ chung sống giữa mình và Liễu Tử Linh hoàn toàn khác với những cặp mẹ con khác.

Nàng cưng chìu nàng, nuông chiều nàng, nhưng cũng khát vọng vĩnh viễn có được nàng, chiếm hết tất cả thời khắc quan trọng nhất trong sinh mệnh của nàng, thậm chí không hy vọng nàng ly khai mình chút nào, hoặc sinh ra ý nghĩ ly khai mình.

Tình huống nguy hiểm đáng sợ này, Liễu Tĩnh Mạt cũng sợ hãi mà đè nén.

Cho nên, ba năm trước, ngay lúc phần tình cảm nàng không thể khống chế này ngày càng nồng nặc, nàng đưa Liễu Tử Linh đi, một lần từ biệt chính là tròn ba năm.

Hôm nay hài tử kia rốt cuộc đã trở về, ngay cả lễ cập kê của nàng mình cũng chưa từng tham dự, nàng nhất định sẽ trách mình, không cách nào tha thứ mình.

Cũng tốt, cũng được, liền làm cho các nàng mượn việc này biến về quan hệ bình thường nhất.

"Cốc chủ, Vương bà và tiểu thư đã trở về." Đúng lúc này, hạ nhân thông báo để cho mi bút trong tay Liễu Tĩnh Mạt lặng yên chảy xuống, rớt xuống đất.

Nàng có chút hoảng hốt nhặt lên bỏ vào trong hộp, lại sửa sang lại dung nhan của mình trước kính nhiều lần, mãi đến khi không có nhìn ra bất cứ vấn đề gì mới đẩy cửa đi ra ngoài, đến cửa chính Dược tiên cốc.

Giữa trưa ánh mặt trời ấm áp, còn cách một khoảng cách thật xa, Liễu Tĩnh Mạt liền thấy được thiếu nữ nhẹ nhàng ngồi trên lưng ngựa.


Ba năm không gặp, nàng cao hơn rất nhiều, tựa hồ cũng sắp cao bằng mình, tóc dài màu đen bị nàng bó buộc ở sau người, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn.

Ngũ quan của nàng trổ mã, so với trước càng thêm tươi đẹp xán lạn.

Mi dài mảnh dẻ, hai tròng mắt sâu màu nâu giống như mây như sương, lại trầm tĩnh như nước, lặng im lạnh nhạt.

Thấy mình, biểu tình của Liễu Tử Linh cũng không có quá nhiều biến hóa, mà là nghiêng người xuống ngựa, đứng cách mình không xa hơi khom người.

"Mẫu thân." Mặc dù là tiếng kêu quen thuộc, nhưng lại cho Liễu Tĩnh Mạt cảm thấy thay đổi.

Tiếng mẫu thân này không có bất kỳ cảm tình gì, thậm chí tràn đầy lạnh lùng cùng xa cách, ngay cả động tác cũng mang theo lễ phép không nên có.

Thấy bộ dáng này của Liễu Tử Linh, Liễu Tĩnh Mạt thậm chí không biết nên vui hay nên buồn.

Đối phương thực sự trưởng thành, trở thành một thiếu nữ ưu tú, lại xa lánh mình.

"Được rồi, các ngươi mới vừa trở về cũng mệt mỏi, mau mau nghỉ ngơi đi.

Tử Linh, mẫu thân đã chuẩn bị xong bánh điểm tâm ngươi thích ăn, đi theo ta đi." Liễu Tĩnh Mạt nói, theo bản năng đưa tay ra ôm Liễu Tử Linh, lại phát hiện cô gái kia đã cao bằng mình, hiện tại không thích hợp ôm nữa, liền muốn đưa tay tới dắt, ai ngờ Liễu Tử Linh đúng là hơi lui về phía sau mấy bước, né tránh tay của mình.

Chuyển biến này để cho Liễu Tĩnh Mạt trầm mặt, nàng không nói gì, chỉ xoay người đi vào trong cốc, tốc độ cực nhanh, không hề quay đầu lại.

Cho nên, nàng cũng không có phát hiện, ánh mắt của Liễu Tử Linh vẫn luôn đuổi theo nàng, trong mắt rõ ràng là quyến luyến cùng sợ hãi.

Tựa như đứa trẻ ôm chân nàng không cho nàng rời đi ở phía sau núi lúc ban đầu, không có gì thay đổi.

Vương bà lớn tuổi, đường xá bôn ba liền thật sớm đi về nghỉ ngơi, thư đồng đi chung cũng trở về gian phòng của mình.

Mang theo Liễu Tử Linh đi về phía gian nhà đã từng thuộc về các nàng, sau khi Liễu Tử Linh đi rồi, Liễu Tĩnh Mạt dọn về gian phòng của mình, nhưng mỗi ngày đều tự mình quét tước gian nhà này.

Đẩy cửa bước vào, là mùi vị ấm áp quen thuộc, trên bàn bày chính là bánh điểm tâm mà Liễu Tử Linh thích ăn nhất.

"Ngồi đi." Nhẹ nhàng vỗ vỗ cơ thể cứng ngắc của Liễu Tử Linh, Liễu Tĩnh Mạt mang theo nàng ngồi xuống ghế, lại phát hiện người vốn nên thân mật với mình nhất lại tràn đầy câu nệ, ngay cả úc ăn bánh điểm tâm cũng dè dặt như vậy.

Càng nhìn, thì Liễu Tĩnh Mạt càng khổ sở.

Nàng hối hận, từ ngày đầu tiên bắt đầu trốn tránh Liễu Tử Linh thì đã hối hận đến bây giờ.


Liễu Tĩnh Mạt thường xuyên nghĩ, nếu không đè ép được cái cổ tà niệm đó thì sẽ ra sao? Liễu Tử Linh là con gái của nàng, cũng là người của nàng, mặc dù nàng muốn chiếm nàng làm của riêng, bất quá là chiếm giữ một cách hợp lý người vốn thuộc về mình.

Đáng tiếc, nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng Liễu Tĩnh Mạt không cách nào làm được.

Nói cho cùng vẫn sợ thế tục, càng sợ Liễu Tử Linh không cách nào tiếp thu.

Thế nhưng, vô luận như thế nào, Liễu Tĩnh Mạt cũng không thể chịu đựng được thái độ lúc này của Liễu Tử Linh đối với mình.

"Tử Linh còn đang oán ta trách ta sao?" Cầm lấy một khối bánh điểm tâm, đưa đến bên mép Liễu Tử Linh, Liễu Tĩnh Mạt thấp giọng hỏi.

Nàng thấy rõ, sau khi mình hỏi qua những lời này, trong mắt Liễu Tử Linh rõ ràng là né tránh.

"Mẫu thân không có gì sai hết, tại sao phải trách ngươi.

Tử Linh chỉ là mệt mỏi, cho nên..."
"Nga? Phải không? Vậy ta liền ôm ngươi ngủ một hồi đi, giường đệm và gối đầu đều mới vừa thay xong, ta ngươi cũng thật lâu không có ngủ chung."
"Cái này..." Nghe được lời Liễu Tĩnh Mạt nói, gò má trắng nõn của Liễu Tử Linh đã đỏ lè một mảnh.

Thấy đối phương không nghe mình từ chối lôi kéo mình lên trên giường, Liễu Tử Linh lo lắng cắn môi, như là đang cố gắng tìm kiếm lý do, nhưng nàng ăn nói vụng về thực sự chẳng biết nên nói cái gì cho phải, chỉ ôm cột giường đứng ở đó, rất giống một con thỏ nhỏ màu đỏ.

"Thế nào? Tử Linh không muốn ngủ với ta?"
"Không có...!Không có, chỉ là nữ nhi vừa mới trở về, trên người sẽ dính chút bụi bặm, hay là ta..."
"Cũng đúng, sao ta lại quên mất chuyện này, Tử Linh luôn thích sạch sẽ, chắc là sẽ không vừa từ bên ngoài trở về liền nghỉ ngơi.

Không sao, mẫu thân đã chuẩn bị thuốc tắm cho ngươi, vậy chúng ta liền đi tắm, sau đó trở về nghỉ ngơi."
Nếu như nói vừa rồi Liễu Tử Linh vẫn chỉ là con thỏ nhỏ, hiện tại lại biến thành một con cừu nhỏ hoang mang.

Thấy nàng lắc đầu, khó xử dùng răng cắn môi dưới chẳng biết nên nói cái gì.

Lòng Liễu Tĩnh Mạt mềm nhũn, liền tiến lên chăm chú ôm lấy nàng, không cho nàng phản kháng, phản bác.

"Tử Linh, nhất định là ngươi đang trách ta đi, trách ta trước đây đưa ngươi đi, trách ta không có giữ lời, lại bỏ ngươi lại." Liễu Tĩnh Mạt hỏi xong, gian phòng lại vắng vẻ một mảnh.

Ôm thân thể thiếu nữ tuy rằng cao gầy nhưng lại ốm yếu dị thường, Liễu Tĩnh Mạt khó chịu nhíu chặc lông mày.


Nàng đã sớm phát hiện, ba năm nay Liễu Tử Linh gầy đi rất nhiều, tuy rằng cao hơn, nhưng cơ thể xương cốt lại càng gầy yếu.

Xương cốt trên sống lưng đâm đau bàn tay nàng, chạy thẳng vào buồng tim.

"Mẫu thân đã biết, cần gì phải hỏi lại đây? Ta biết ngươi nghĩ ta là trói buộc, liền nghĩ cách bỏ rơi ta.

Ba năm nay ta đã quen với cuộc sống không có mẫu thân, nếu sau này mẫu thân cảm thấy ta phiền, thì có thể đuổi ta xuống sơn cốc bên dưới, ta...!
"Không cho nói nữa."
Liễu Tử Linh chưa nói xong, Liễu Tĩnh Mạt đã giơ tay lên che miệng của nàng.

Hai người tách ra một chút, mà hai tròng mắt đỏ bừng của Liễu Tử Linh liền như vậy nhảy vào trong tầm mắt.

Trong trí nhớ, Liễu Tử Linh đã thật lâu chưa từng lại khóc qua, cũng chỉ có ban đầu khi trở lại bên cạnh mình, mới sẽ khóc nhè, lên án mình không theo nàng, ghét nàng.

Mà nay, Liễu Tĩnh Mạt không nghĩ tới lần thứ hai thấy lại nước mắt của Liễu Tử Linh sẽ là dưới tình huống thế này.

Mắt thấy thiếu nữ nhắm hai mắt, dáng vẻ rõ ràng là vô cùng khổ sở lại không chịu khuất phục, Liễu Tĩnh Mạt cảm thấy phần cảm giác quen thuộc lại đến nữa rồi, đến mãnh liệt, đến mạnh mẽ, thậm chí hóa thành thực thể không ngừng kêu gào.

Nàng muốn cô gái trước mắt, muốn nàng lại trở thành người của mình.

Liễu Tĩnh Mạt nàng, đúng là đối với nữ nhi ruột thịt của mình, sinh ra loại tình cảm giữa nam nữ mới có, đó là ái tình.

"Nếu như mẫu thân không có việc gì, ta muốn trở về gian phòng của mình nghỉ ngơi." Liễu Tử Linh nói, xoay người muốn ly khai, nhưng Liễu Tĩnh Mạt lại ôm lấy nàng từ phía sau, đè nàng ngã xuống giường, hai người song song ngã vào giường.

"Tử Linh, Tử Linh, tha thứ cho mẫu thân, có được hay không?"
Sự việc đột nhiên khiến Liễu Tử Linh rất ngạc nhiên, nàng theo bản năng muốn đẩy Liễu Tĩnh Mạt ra, lại nghe được đối phương nói xin lỗi bên tai mình.

Từng tiếng, xỏ xuyên qua màng tai, sâu tận vào xương tủy, đúng là để cho tròn ba năm những khó khăn tàn phá cõi lòng đều có dấu hiệu khép lại.

Nàng đã từng nhiều lần mơ tới Liễu Tĩnh Mạt đến tìm mình, nói nàng muốn nhận mình trở lại, không hề bỏ lại mình.

Nhưng hết đêm, tỉnh mộng, giữa ánh mặt trời không thể thấy bóng dáng của người nọ, ngay cả khí tức còn sót lại cũng gần như mờ mịt mê man, không khỏi nhắc nhở nàng tất cả mọi thứ đều chỉ là cảnh trong mơ, chỉ có cái tượng gỗ bởi vì sờ soạng nhiều lắm mà hư hao trong ngực nàng là thật.

Giờ này khắc này, Liễu Tĩnh Mạt lại cứ như vậy xin lỗi mình, nàng thực sự cho rằng mình sẽ tha thứ cho nàng loại mẫu thân không chịu trách nhiệm này sao? Sẽ không, nàng sẽ không dễ dàng tha thứ, cho dù hiện tại đã nhẹ dạ, vẫn không thể.

"Mẫu thân cho rằng lòng ta chính là rẻ mạt, có thể tùy ngươi giày xéo như vậy sao? Ta chẳng qua là nữ nhi ngươi đã sớm quên mất, ta...!a." Liễu Tử Linh chưa nói xong, cánh môi của Liễu Tĩnh Mạt từ lâu đã ngăn chặn miệng của nàng.

Nhìn gương mặt phóng đại ở trước mắt, nụ hôn ấm lòng này Liễu Tử Linh cũng không xa lạ gì, trước đây, nàng và Liễu Tĩnh Mạt luôn luôn vô cùng thân thiết với nhau, hôn môi đã sớm không còn là việc gì kỳ quái.

"Tử Linh, là mẫu thân sai rồi, tha thứ cho mẫu thân được không? Mẫu thân thực sự không thể không có ngươi, ba năm nay ta luôn hối hận vì đưa ngươi đi, thế nhưng...!sai chính là sai rồi, ta sẽ không kiếm cớ cho sai lầm của mình.

Bây giờ trở về, ta không xa cầu ngươi mau chóng tha thứ cho ta, nhưng ít ra...!Đừng đối đãi với ta như lúc nãy."
"Mẫu thân, ngươi như vậy...!A!"
Liễu Tử Linh lại muốn phản bác, nhưng cánh môi của Liễu Tĩnh Mạt lại một lần nữa đè xuống.


Hai người cứ ỷ ôi trên giường như vậy, Liễu Tĩnh Mạt liên tục xin lỗi, Liễu Tử Linh liên tục phản bác, kết quả mỗi lần đều không có cơ hội nói xong, đã bị nụ hôn vô lại của Liễu Tĩnh Mạt chận lại.

Chẳng biết dây dưa bao lâu, thấy Liễu Tử Linh đã bị mình hôn đỏ cả gương mặt, đàng hoàng vùi ở trong lòng ngực mình, lòng Liễu Tĩnh Mạt rốt cục mới tĩnh lại.

Nàng tựa đầu trên vai Liễu Tử Linh, cứ như vậy an tâm mà ngủ.

Tiếng hít thở đều đều phà vào cần cổ, Liễu Tử Linh thấy Liễu Tĩnh Mạt đã ngủ, lúc này mới nhẹ nhàng giật giật thân thể, chuẩn bị ly khai.

Nhưng nàng vừa mới có động tác, đang ngủ Liễu Tĩnh Mạt giống như là có ý thức lại chăm chú ôm lấy nàng.

Cái ôm khiến người ta say mê, mà trong đầu hiện đầy những câu đảm bảo vừa rồi của Liễu Tĩnh Mạt.

Nàng nói nàng sẽ không bao giờ bỏ lại mình nữa, nàng nói nàng sẽ vẫn ở bên cạnh mình, nàng nói nàng sai rồi, không nên đưa mình đi.

Nghĩ tới những thứ này, Liễu Tử Linh ôn nhu nhìn về phía Liễu Tĩnh Mạt, nhịn không được xoay người ôm chặt người ngủ say, hạ xuống nụ hôn trên cái gò má tuyệt mỹ tinh xảo của nàng.

"Nếu mẫu thân lại bỏ rơi ta, thì ta cũng không để ý tới ngươi nữa."
Tác giả có lời muốn nói: ôi chao nha nha, tờ này là vội vàng đuổi ra ngoài, không có kiểm tra đã phát tài, khả năng chử sai hơi nhiều, còn có lẽ sẽ có bug, sở dĩ phiền phức đại gia hỗ trợ bắt trùng, ta chử sai là đáng sợ, phi thường đáng sợ, ta có đôi khi viết văn sẽ không giải thích được đem người văn diễn viên viết qua đây, nghĩ đến hình ảnh kia thực sự thật đẹp, giống nhau đều có thể kiểm tra một lần tái phát.

Tấu chương không có kiểm tra, khiến người ta nhà có loại kinh nguyệt ngày thứ hai lại chỉ có một đệm cảm giác, thời thời khắc khắc lo lắng bên lậu thật sao!!!
so...!Tờ này vẫn là chúng ta manh manh đát thứ hai điệu tây bì, chớ hoài nghi, mụ mụ là đã biết mình tà niệm, thế nhưng tiểu tử linh cũng không có nga.

Tiểu tử linh hoàn toàn là đem ma ma đối với nàng tất cả quy tội tình thương của mẹ đến, hoàn toàn không có phát hiện ma ma đã cầm hắn tiểu nội nội hèn mọn ba năm đâu, Vì vậy, bên trong chơi năm ngạnh sao?!!!
Vương bà: Ha ha, cốc chủ, ngươi mới vừa rồi chiến lợi phẩm ta đã thấy, chính là dính tiểu thư lần đầu tiên kinh nguyệt máu nội khố, đều là họp thành đội đội hữu, đừng tưởng rằng ta không có phát hiện ngươi dùng cái này trang bị, tất cả trị số đều tăng lên vài cái đẳng cấp!
Liễu Tĩnh Mạt: Vương bà, ngươi biết quá nhiều! Tử Linh này bên trong bên trong, là ta một người đỉnh cấp trang bị, ta sẽ không giao cho ngươi
Vương bà: Cốc chủ, lão thân cùng ngươi họp thành đội nhiều năm, làm sao sẽ không biết ngươi mở bên ngoài treo, thế nhưng tiểu tiểu thư đạo hạnh không khỏi quá cạn điểm, này sau đó họp thành đội hạ bản có thể như thế nào cho phải?
Liễu Tĩnh Mạt: Ân, cũng là, như vậy dạng, ngươi mang nàng ly khai ta ba năm, để cho nàng màu đen biến hóa một chút, đợi được nàng trưởng thành lại mang về cho ta ăn.

Vương bà: Cốc chủ này khó đều không phải biện pháp tốt, lão thân cái này mang tiểu thư đi màu đen biến hóa, ba năm lúc rồi trở về cùng ngươi họp thành đội.

Liễu Tĩnh Mạt: Không ngại, đi thôi, ba năm nay ta có này quần lót là đủ rồi.

Hệ thống nêu lên: Ngài đội hữu, Vương bà cùng tiểu tử linh đã rời khỏi đơn vị.

Chúc mừng Liễu cốc chủ, chiếm lấy chiến lợi phẩm, thắng được Tử Linh kinh nguyệt máu quần lót, Tử Linh kinh nguyệt máu khăn mặt một cái.

Hệ thống không phụ trách dự đoán: Liễu cốc chủ ba năm sau sẽ thống nhất võ lâm.

Hiểu bạo: Ha ha ha, này kỳ thực chính là ma ma muốn đưa tiểu tử linh đi chân tướng, làm sao bây giờ, chính văn như vậy ấm, tiểu kịch trường như thế tang bệnh, người ta đều ngượng ngùng đâu.

Mọi người quân nhị đại (← một đời đã chết): Ta liền lẳng lặng nhìn ngươi trang thuần khiết, cho tới bây giờ cũng không dám cắt đứt ngươi, dù sao ta không muốn cùng mọi người quân một đời như vậy....



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.