Nghịch Mệnh Chi Phản Phái Thượng Vị

Chương 5: Chương 5




Ngoại thương không so được nội thương, nếu điều trị tốt, đối với người luyện võ thật ra không có gì đáng ngại.

Thân thể trải qua một đêm nghỉ ngơi đã tốt hơn nhiều, xoa xoa mái tóc dài xốc xếch, Hoa Dạ Ngữ từ trong chăn chui ra ngoài, liền phát hiện trong phòng có thêm một vật khác, là chén cháo đã lạnh thấu trên bàn, không cần nghĩ cũng biết là của cái người hôm qua có hành vi cử chỉ vô cùng kỳ quái lưu lại.

Hoa Dạ Ngữ chưa bao giờ là một người thích nằm nướng, nhưng hôm nay lại thật lâu không muốn dậy.

Mấy ngày trước, nàng đi theo đại sư tỷ xuống núi mua đồ ăn và đồ dùng mà môn phái cần, đó là lần đầu tiên Hoa Dạ Ngữ xuống núi lúc đến tuổi cập kê, cũng là lần đầu trở lại cái nơi hỗn loạn dưới chân núi từ khi nàng tới Thương khung môn.

Hoa Dạ Ngữ từ nhỏ không cha không mẹ, từ lúc bắt đầu có ký ức nàng đã là một người không có cội nguồn.

Nếu không phải có tên ăn mày hảo tâm thu lưu nàng, chỉ sợ nàng đã sớm bị đông chết trên đường trong một đêm đông nào đó.

Từ đó về sau, nàng liền cùng lão ăn mày trải qua những ngày có bữa trước không có bữa sau, trôi giạt khắp nơi.

Hoa Dạ Ngữ cũng không có nghĩ cuộc sống như thế có bao nhiêu khổ, dưới cái nhìn của nàng, chỉ cần sống cho tốt.

Nàng và lão ăn mày sống nương tựa lẫn nhau, lúc bốn tuổi nhìn lão ăn mày bởi vì thân nhiễm trọng bệnh không có tiền cứu trị mà bỏ mình.

Từ đó về sau, người duy nhất nàng có thể dựa được là chính nàng.

Bị tên ăn mày lớn tuổi khác chèn ép, bị những người quyền quý đi ngang qua coi là thùng trút giận, bị trẻ em có gia đình coi là công cụ bình thường dùng để vui đùa giải trí.

Dạng ức hiếp gì, Hoa Dạ Ngữ cũng chịu qua.

Ngày ấy, nàng thực sự đói vô cùng, phải trộm một hai cái bánh bao thịt ăn.

Đó là món ăn từ nhỏ nàng đã hướng tới, nóng hầm hập, vừa trắng vừa mềm, nàng luôn nhìn thấy khi phụ mẫu của những đứa bé khác mua cho chúng, chúng ăn vui vẻ bao nhiêu, mà mình lại chỉ có thể trơ mắt nhìn.

Bưng cái bụng đã hai ngày không có ăn cái gì, Hoa Dạ Ngữ cuối cùng nhịn không được vọt tới, cầm hai cái bánh bao nóng hầm hập lên liền chạy, cũng không quan tâm bánh bao có bao nhiêu nóng liền bỏ vào trong miệng.

Chủ quán là một người tuyệt tình, luôn luôn thích khi dễ mình, bình thường cho mình bánh bao cũng phải đạp lên mấy đá, bây giờ thấy mình trộm bánh bao, bật người phái ra vài cái tiểu nhị tới đánh nàng.

Quyền cước chồng chất ở trên người, Hoa Dạ Ngữ nuốt vào một ngụm bánh bao cuối cùng, đột nhiên cảm giác được chịu đòn để đổi hai cái bánh bao cũng đáng.

Đúng lúc này, thanh âm thanh thúy dễ nghe vang lên, để cho Hoa Dạ Ngữ không khỏi ngẩng đầu nhìn lại, chỉ liếc mắt đã khiến nàng quên đi người mình đang ở dưới đất.

Đứng cách đó không xa là một thiếu nữ chỉ lớn hơn mình hai ba tuổi, vóc người cao gầy, khí chất cũng xuất chúng.

Nàng có mái tóc dài xinh đẹp màu mực, hai tròng mắt hổ phách kim quang linh động, nàng cầm trong tay trường kiếm không tương xứng với vóc người của nàng, bên cạnh là một lão giả trầm ổn.

Bọn họ ngăn cản những người đó đối với mình quyền đấm cước đá, đem mình đở dậy.

Theo cô gái tới gần, Hoa Dạ Ngữ nghe thấy được mùi hương trên người nàng, như trúc sau cơn mưa, mang theo mùi hương thoang thoảng làm cho người ta thư giản.


"Này, ngươi đã làm gì? Sao bọn họ lại đánh ngươi?" Đây cũng là lần đầu tiên Hoa Dạ Ngữ và đại sư tỷ gặp nhau, nàng chật vật như vậy, mà nàng vừa vặn lại tương phản, lão giả trầm ổn kia, chính là chưởng môn Thương khung môn, Lục Uyên.

Hoa Dạ Ngữ nghe không hiểu Lục Uyên nói cái gì xương cốt kỳ lạ, là người có khiếu luyện võ.

Nàng chỉ biết là hai người kia muốn dẫn mình đi, cho mình một chỗ dung thân, không cần lại vì ăn cơm mà phiền não, vả lại không cần mình trả tiền.

Chuyện tốt thế này, Hoa Dạ Ngữ vừa nghe liền đáp ứng.

Lục Uyên đặt cho nàng tên gọi Dạ Ngữ, mà nàng thì giữ lại cái họ Hoa này cho mình.

Lão ăn mày luôn luôn tự giễu nói bản thân hắn là một tên ăn mày già, mà mùi hương trên người đại sư tỷ là mùi hoa thơm nhất nàng từng ngửi.

Hoa dù dễ điêu tàn, nhưng một cái nở rộ trong chớp mắt cũng là một loại vĩnh hằng.

Từ trong trí nhớ lấy lại tinh thần, Hoa Dạ Ngữ khẽ cười, tìm một cái áo lót mềm mại khoác lên người, đi tới cửa xách một thùng nước.

Tuy rằng vết thương trên người vẫn còn có chút đau, nhưng không quá vướng bận.

Đứng ở đằng sau tấm bình phong, Hoa Dạ Ngữ ngâm khăn mặt ở trong nước, chăm chú lau chùi thân thể của chính mình.

Bởi vì trong đó không có pha nước nóng, vừa mới tiếp xúc với da, Hoa Dạ Ngữ liền rùng mình một cái, cũng lười lại đi nấu nước.

Nhưng mà, ngay lúc Hoa Dạ Ngữ mới vừa bắt đầu chà lau, cửa phòng lại bị người ở bên ngoài đẩy ra, thình lình có người xâm nhập khiến Hoa Dạ Ngữ kinh sợ nhướng mày, vô ý thức liền rút kiếm treo ở đầu giường ra, nhắm ngay người, mãi đến khi thấy gương mặt kinh ngạc còn có bước chân né tránh không kịp của Phó Bạch Chỉ, lúc này mới vội vàng thu tay, không biết làm sao đứng tại chỗ.

"Đại sư tỷ, là ta mạo phạm." Ở Thương khung môn sẽ không có ai tới gian phòng của mình, nếu có tới cũng đều chào hỏi trước, cho nên Hoa Dạ Ngữ không có thói quen khóa cửa.

Nàng không nghĩ tới Phó Bạch Chỉ sẽ không gõ cửa liền tiến đến, lại đúng thời khắc mình đang chà lau thân thể.

"Đều là con gái, nhìn liền nhìn, có gì đâu."
Bây giờ tâm tình của Phó Bạch Chỉ có thể nói là vô cùng không tốt, nàng vốn không muốn qua đây, ai biết mới vừa ở đại sảnh dùng qua bữa sáng, Lục Uyên liền ám chỉ mình sang đây xem Hoa Dạ Ngữ, làm đệ tử đứng đầu, Phó Bạch Chỉ tự nhiên sẽ không phật ý sư phụ, chỉ phải bưng chén cháo qua đây.

Ở hiện đại Phó Bạch Chỉ cũng có thói quen gõ cửa, chỉ là cửa ở cổ đại quả thực rất lỏng, nàng vừa đụng nhẹ đã mở ra, ai biết mới vừa giậm chận tiến đến liền cảm thấy một trận sát ý.

Vừa rồi nàng thật sự rất lo lắng mình sẽ mất mạng trong tay Hoa Dạ Ngữ cái tên nữ chính ác độc này, lại phát hiện đối phương dừng lại đúng lúc, lúc này mới để cho nàng thở phào nhẹ nhõm, rồi lại không ngừng lo âu.

Cổ thân thể này là Lục Quý Ly, nói như thế nào cũng là đại đệ tử Thương khung môn, luyện võ công hơn mười năm.

Một kiếm vừa rồi của Hoa Dạ Ngữ tới nhanh lại mạnh, nếu như đối phương không dừng lại đúng lúc, cho Phó Bạch Chỉ thêm tốc độ gấp đôi nàng cũng tránh không khỏi.

Mình bây giờ nhất định phải nhanh nghĩ biện pháp biết rõ võ công của thế giới này rốt cuộc là tới như thế nào, không thì đừng nói là đối phó Hoa Dạ Ngữ, một cái tiểu lâu la cũng có thể tuỳ tiện giết chết nàng.

"Đại sư tỷ, Dạ Ngữ nguyện gánh chịu bất kỳ hình phạt gì." Hoa Dạ Ngữ cúi đầu nói, nhưng cơ thể đang bại lộ lại làm cho chóp mũi của nàng nổi lên màu hồng nhạt.


Nàng có ý định lấy tay che chắn thân thể của chính mình, Phó Bạch Chỉ đem phản ứng của nàng nhìn ở trong mắt, thoáng nhìn thùng gỗ và khăn mặt sau lưng nàng, liền biết nàng đang làm cái gì.

Nói cho cùng cũng là mình sai xông vào lộn, làm khó dễ rồi thôi.

Nàng hiện tại phải tận lực chung sống hoà bình với Hoa Dạ Ngữ, thứ nhất là để tìm hiểu hư thực, thứ hai là bước đệm cho ngày sau.

"Được rồi, loại chuyện nhỏ này ta sẽ không so đo.

Nhưng thật ra ngươi, thương vừa mới khá một chút liền lộn xộn." Phó Bạch Chỉ đem cháo bỏ lên trên bàn, lại nhặt kiếm của Hoa Dạ Ngữ lên bỏ vào trong vỏ kiếm bên giường.

Thương khung môn xưa nay có tiếng dùng kiếm pháp và nội lực, mà kiếm pháp tổn thương lớn nhất phải dùng nội lực để kích phát, nàng hiện tại vội vàng muốn biết phương pháp vận dụng nội lực, nhưng khổ nổi không biết nên hỏi ai mới tốt.

Mà người thứ nhất nàng nghĩ tới không phải là sư phụ của nàng Lục Uyên, mà là Hoa Dạ Ngữ.

"Sư tỷ..." Thấy Phó Bạch Chỉ đứng ở bên giường cầm kiếm của mình đờ ra, Hoa Dạ Ngữ lúng túng đem áo lót khoác lên người, hy vọng Phó Bạch Chỉ đi về nhanh nhanh, ai biết thời gian nửa nén hương đều đã đi qua, Phó Bạch Chỉ vẫn giống như khúc gỗ không nhúc nhích, mình lại không tốt đánh đuổi nàng, chỉ có thể khẽ kêu Phó Bạch Chỉ.

"Cái gì? Ngươi tắm xong?" Bị Hoa Dạ Ngữ gọi, Phó Bạch Chỉ hồi phục lại tinh thần, nàng nhìn Hoa Dạ Ngữ mặc áo lót, hơi nheo mắt lại.

Tuy rằng chỉ có mười lăm tuổi, nhưng vóc dáng của Hoa Dạ Ngữ cũng tính là cao, chỉ thấp hơn mình nửa cái đầu.

Thấy nàng mặc áo lót màu trắng chân trần đứng ở đó, gò má trắng nõn mang theo hoang mang, tóc dài màu đen tự nhiên xõa xuống, có một loại phong tình.

Phó Bạch Chỉ càng nhìn càng cảm thấy đẹp, đồng thời ở trong lòng âm thầm khó chịu, sự tồn tại của nữ chính quả nhiên là không tầm thường.

"Vẫn chưa, chỉ là muốn tiếp đãi sư tỷ trước, liền..."
"Ngươi vẫn chưa lau sau lưng đi? Ta tới giúp ngươi được rồi." Niệm tưởng thoáng qua trong lòng để cho Phó Bạch Chỉ vội vàng thay đổi hành động, nàng tiến lên vài bước, cũng không đợi Hoa Dạ Ngữ nói cái gì liền cầm lấy khăn mặt trong thùng, đứng ở trước mặt nàng.

Đối diện với Phó Bạch Chỉ, nhìn hai tròng mắt gợn sóng không sợ hãi của nàng, bàn tay đang nắm lấy áo lót của Hoa Dạ Ngữ cứ siết rồi buông, buông rồi lại siết, cánh môi mím thật chặc.

Lúc mình còn nhỏ, đại sư tỷ đối với mình tốt, cũng không biết từ khi nào, luôn luôn cười dịu dàng với mình đại sư tỷ bắt đầu nói móc mình, không nói về tướng mạo nói thì cũng nói về công phu của mình.

Lúc đầu Hoa Dạ Ngữ nghĩ là do mình lớn lên xấu xí, công phu quá kém, làm cho sư tỷ mất thể diện.

Nàng liền nỗ lực đi luyện võ, cũng chú ý tới quần áo trang phục, lại phát hiện sự chán ghét trong mắt đại sư tỷ càng ngày càng sâu.

Mà nay, mắt thấy trước đây đối với mình tránh còn không kịp đại sư tỷ bỗng nhiên thân thiết với mình, tuy rằng Hoa Dạ Ngữ cảm thấy không được tự nhiên, nhưng trong lòng cũng thoải mái.

Lần này đại sư tỷ thụ thương hơn phân nửa là bởi vì mình chưa đủ năng lực, bị giáo huấn cũng đúng, mà nay nếu đại sư tỷ không hận mình nữa, vậy mình cũng không có gì lý do cự tuyệt.

Tuy rằng...!Thân thể chỉ cần bị đại sư tỷ nhìn chằm chằm, đã cảm thấy cực kỳ xấu hổ không được tự nhiên.


"Phía trước ta đã lau qua, phía sau lưng liền làm phiền sư tỷ." Hoa Dạ Ngữ không thể để cho Phó Bạch Chỉ tiếp tục chờ đợi, chỉ có thể xoay lại, chậm rãi rút đi áo lót trên người.

Nếu lúc trước không biết cái gọi là ôm tỳ bà che nửa mặt rốt cuộc là loại mị lực gì, thì nay Phó Bạch Chỉ có thể xác xác thật thật cảm nhận được.

Thân thể của Hoa Dạ Ngữ rất gầy, khung xương cũng rất nhỏ.

Vết thương trên bả vai nàng sau khi được xử lý đã phai nhạt đi không ít, dấu vết to trải rộng trên khắp cơ thể trắng nõn trơn bóng, như là những vết cắt loang lổ loạn xạ, khiến người ta rất muốn tỉ mỉ kiểm tra.

Áo lót trắng càng ngày càng thấp, thẳng đến lúc rơi xuống gần đùi.

Dây lưng áo nhẹ nhàng quấn quanh bờ mông của Hoa Dạ Ngữ, vòng eo mảnh khảnh dùng một tay ôm ngang vẫn còn dư dả.

Tùy tiện đánh giá như thế, dù hiện tại đã thay đổi một dáng vẻ tốt hơn nhưng Phó Bạch Chỉ cũng nhịn không được bắt đầu ghen tỵ.

Bực cô gái này, có vẻ ngoài xinh đẹp quyến rũ, vóc người hoàn mỹ đến mức tìm không ra bất kỳ chỗ xấu nào, lại còn có thiên phú dị bẩm, có số mệnh thuộc về nàng.

Nếu mình muốn thắng nàng đánh vỡ thiết đặt vốn có, thực sự là vô cùng khó khăn.

"Ta bắt đầu đây." Phó Bạch Chỉ nhẹ giọng nói, không có nghe Hoa Dạ Ngữ đáp lại, chỉ thấy nàng khẽ gật đầu một cái.

Khăn mặt lạnh lẽo đắp lên sau lưng, để cho cơ thể Hoa Dạ Ngữ nổi lên một tầng da gà, thấy thân thể nàng trước sau căng thẳng, phần lưng xuất hiện hồ điệp cốt đẹp đẽ sinh động, giữa thắt lưng lõm xuống hai lỗ trũng nhỏ.

Phó Bạch Chỉ càng lau càng nghĩ cơ thể này thật sự là cực kỳ xinh đẹp, nếu lúc đầu mình có thể chiếm được cổ thân thể này thì tốt biết bao?
"Sư tỷ, vẫn chưa xong sao?" Có lẽ là Phó Bạch Chỉ lau lâu lắm, Hoa Dạ Ngữ thấp giọng hỏi.

Nàng lấy tay sờ nhẹ đan điền và bụng dưới của mình, chỉ cảm thấy cảm giác quen thuộc hôm qua lại xuất hiện nữa rồi.

Mỗi khi thân mật với sư tỷ, thân thể này luôn luôn khô nóng khó nhịn.

"Sắp xong rồi, chuyện xuống núi lần này nói xong rồi thì cho qua.

Mặc dù ta phạt ngươi, nhưng ngươi nên hiểu được, chính mình cũng nên bị phạt."
"Dạ Ngữ hiểu."
"Ừ, đợi đến lúc thương thế của ngươi lành lại, ta ngươi có thể so tài một trận, cũng để cho ta nhìn xem võ công của ngươi có bị thương thế lần này ảnh hưởng hay không."
"Sư tỷ quá lo lắng, thương tích của Dạ Ngữ đều là vết thương ngoài da, không có quá nhiều trở ngại, nhưng thật ra sư tỷ ngươi, một kiếm vừa rồi..."
Hoa Dạ Ngữ nói đến đây dừng một chút, không biết lời phía sau mình có nên nói hay không.

Nàng luôn cảm thấy từ sau khi thụ thương Phó Bạch Chỉ không chỉ giống như thay đổi thành người khác, võ công tựa hồ cũng lui bước rất nhiều.

Một kiếm khi nãy...!Mình chỉ dùng bảy phần công lực, dù sư tỷ tránh không thoát cũng nên có phản ứng, chứ không phải bị dọa đến mức sững sờ tại chỗ.

"Chỉ là trong khoảng thời gian thụ thương này ta ít luyện võ hơn, nên lúc nãy mới thất thần.

Vừa lúc cũng nên tìm thời gian luận bàn một chút, để cho ta có chút cảm giác cấp bách." Theo như lời Hoa Dạ Ngữ vừa nói, mục đích của Phó Bạch Chỉ đã thành công hơn phân nửa.

Nàng muốn mượn sự giúp đỡ của Hoa Dạ Ngữ để nghĩ biện pháp đạt được một ít phương pháp vận dụng nội công, thảo luận không thể nghi ngờ là một thủ đoạn tốt.

"Sư tỷ cứ chọn thời gian đi, dù sao qua mấy ngày nữa cũng là ngày thi đấu so tài trong môn phái, sư tỷ nhất định có thể giành thắng lợi như năm rồi."
"Ta cũng mong đợi biểu hiện của ngươi." Nghe được thi đấu so tài, lòng Phó Bạch Chỉ vừa thả lỏng lại treo lên.


Cái gọi là thi đấu so tài, chính là các đệ tử trong Thương khung môn lấy hình thức rút thăm một chọi một, học tập lẫn nhau nâng cao kiến thức.

Nếu như là Lục Quý Ly trước đây thì đủ để ứng phó, nhưng bây giờ nàng là Phó Bạch Chỉ, là một người hiện đại loại võ công gì cũng không biết.

"Nghe sư tỷ nói như vậy, trong lòng ta thật là vui vẻ." Lâu lắm không cùng Phó Bạch Chỉ nói chuyện phiếm, Hoa Dạ Ngữ vui vẻ như là trở lại khi còn bé, cũng đã quên tình huống giờ phút này.

Nàng cười quay đầu lại nhìn Phó Bạch Chỉ, mắt phượng hẹp dài mang theo chút hưng phấn.

Mi dài vênh lên như liễu, cánh môi óng ánh hé mở, câu dẫn ra độ cong tuyệt mỹ.

Phó Bạch Chỉ nhìn nụ cười như vậy, chỉ cảm thấy tim đập chậm đi mấy nhịp.

Nụ cười như vậy thật sự là mị hoặc vô cùng, đừng nói đàn ông, mình là phụ nữ cũng có chút chịu không nổi.

Những cô gái lớn lên đẹp mắt đều hay như vậy sao? Động một chút là cười thành dáng vẻ muốn cởi áo tháo dây lưng, thật là để cho người ta nhìn mà ghét.

Ở trong lòng nghĩ như vậy, sự kiêng kỵ của Phó Bạch Chỉ đối với Hoa Dạ Ngữ lại tăng thêm vài phần.

Sao bây giờ người này lại cười với mình, hơn phân nửa là có ý đồ.

Đây là nơi riêng tư, nên sắc mặt của Phó Bạch Chỉ cũng lạnh vài phần.

Nàng lui ra phía sau vài bước, nhìn Hoa Dạ Ngữ, nhíu mày.

"Thân thể lau xong rồi."
"Dạ, cám ơn sư tỷ."
"Vậy ngươi còn chờ gì nữa?" Phó Bạch Chỉ thấp giọng hỏi, vẻ mặt đóng băng.

"Ta không có chờ cái gì, chỉ là ngày hôm nay hàn huyên với sư tỷ nhiều như vậy, khiến cho ta rất vui vẻ, sư tỷ, ngươi..."
"Mặc quần áo vào trước được không?" Thấy Hoa Dạ Ngữ lõa thể hướng mình đi tới, hoàn toàn quên đi tình cảnh của mình và nàng.

Nhìn thân thể non nớt lại hoàn mỹ, Phó Bạch Chỉ chỉ cảm thấy hai mắt đều bị cái phần đong đưa kia làm đau.

Nàng nhớ kỹ trong tiểu thuyết mình có viết qua cổ nhân rất ngượng ngùng, thế nào Hoa Dạ Ngữ vừa vui vẻ liền quên mất chuyện mình không có mặc quần áo đây?
"Xin lỗi, là ta thất lễ." Bị Phó Bạch Chỉ cảnh tỉnh như thế, lúc này Hoa Dạ Ngữ mới nhớ tới mình không có mặc quần áo.

Lập tức chân trần chạy đến bên giường tìm y phục mặc vào, nhìn hai cánh mông trơn bóng của nàng.

Phó Bạch Chỉ lần thứ hai nghĩ đến tràng cảnh đánh đòn, không được tự nhiên nghiêng đầu sang chỗ khác, đường nhìn rơi vào chén cháo hoa ở trên bàn.

Cũng trắng nõn, cũng trơn mềm...!
Tác giả có lời muốn nói: nào đó khụ khụ càng ngày càng già dừng bút nga, không có gì cả cũng khóa thực sự là say, muốn nhìn hoàn chỉnh hãy phải đi mới lãng nhỏ bác tìm tòi ta id: Tươi mát tổng tiến công bạo, nơi đó có này chương võng bàn.

Ha ha, luôn cảm thấy gần nhất rất thích dùng ba ba ba để hình dung tiếng chạy bộ, ý dâm bổ não một chút tiểu sư muội quang tiểu cái mông chạy tràng cảnh đã cảm thấy manh cry! Kỳ thực...!Sư muội hiện tại thật đáng thương, đến nay không biết thì ra là sư tỷ vì sao không thích mình, người sư tỷ liền shi...!Mới tới sư tỷ so với trước lại thêm giả dối, vẫn thích sỗ sàng, cũng là yêu thương.

ps: Mặt khác, sư tỷ, mẹ ruột cho ngươi cái lời khuyên, bằng hối hận trước đây không có mặc càng thành nữ nhân vật chính thân thể, sớm muộn gì a, nữ nhân vật chính thân thể là của ngươi! Liền một câu nói, mình lĩnh hội đi.

Phó Bạch Chỉ: (⊙v⊙) chẳng lẽ mẹ ruột muốn dạy ta thuật xuyên hồn? Như vậy ta có thể chiếm sư muội thân thể trở thành minh chủ võ lâm!
Hiểu bạo: Ta quất chết ngươi! Chú cô sinh....



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.