Đêm khuya, Lý Phi Yến đang đã tọa trên cành cây, đột nhiên nàng mở mắt, bóng đêm trong Lâm Vụ sơn cốc này đặc biệt đen đặc, một chút ánh sáng cũng không có, nhưng bóng tối lại càng làm cho tính cảnh giác tăng cao, nàng cảm nhận được có gì đó dị động ở cách bọn họ không xa, Lý Phi Yến lập tức gọi Vinh Cơ và Lưu Dục.
Vinh Cơ và Lưu Dục cũng nhận ra có điểm khác thường, trong không khí truyền đến một mùi gay mũi, gần giống như mùi máu, Lưu Dục đột nhiên nghiến răng nghiến lợi nói:
“Có kẻ muốn hãm hại chúng ta.”
Sắc mặt Lý Phi Yến trầm xuống.
“Các ngươi đợi ở đây.”
Vinh Cơ kéo nàng lại.
“Vết thương của ngươi…”
“Ta không sao.”
Nói xong Lý Phi Yến thả người nhảy xuống đất, nàng tiếp đất bằng tứ chi nhẹ nhàng như một con mèo không phát ra tiếng động nào, cảm quan mạnh mẽ cũng là một lợi thế, dù hai mắt không thấy nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được sinh vật sống xung quanh, Lý Phi Yến vừa tiếp đất đã lướt về một vị trí sau một góc cây, nàng chính xác cảm nhận được một người đang đổ cái gì đó phát ra mùi tanh ở đó. Không chần chờ, Lý Phi Yến nhảy đến, bàn tay vung lên đánh mạnh vào gáy đối phương, người này chỉ kịp rên khẽ một tiếng đã bị đập bất tỉnh, Lý Phi Yến xách cổ áo kẻ này chạy trở lại chổ củ.
Dù Cảm quan không mạnh bằng Lý Phi Yến nhưng hai người Vinh Cơ vẫn có thể mơ hồ nhận ra nàng đã trở lại.
“Yến Yến, bắt được rồi sao?”
“Ừm!”
Lưu Dục lập tức gấp giọng hô lên.
“Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây, mùi này rất dễ thu hút yêu thú đến, mau đi thôi.”
Ba người vốn dĩ không cần thu thập cái gì, lập tức mang theo kẻ gây sự chạy nhanh rời đi.
Một nơi nào đó trong sơn cốc, ba người Lý Phi Yến đưa mắt nhìn một thiếu niên chừng mười lăm tuổi bất tỉnh nằm dưới đất, ánh mắt bọn họ đều là một mảnh lạnh lùng, Lý Phi Yến ra tay hơi nặng, đến giờ hắn vẫn chưa tỉnh, đợi đến khi ánh sáng trở lại, thiếu niên kia mới tỉnh.
Thấy mình bị bao vây, thiếu niên mới đầu là giật mình kinh hãi, sau đó lạnh lùng nói:
“Hừ! Các ngươi cũng may mắn đó, không trúng bẫy của ta.”
“Ngươi là ai? Tại sao lại hãm hại chúng ta?”
Lưu Dục phẫn nộ hỏi, thiếu niên hừ một tiếng:
“Vì sao hả? Ngu ngốc, đương nhiên là muốn loại bỏ bớt kẻ cản đường.”
“Chúng ta cản đường ngươi?”
Lý Phi Yến nhếch môi cười lạnh.
“Nếu ta đoán không lầm, ngươi đã mười lăm tuổi, cơ hội được thượng môn tuyển trúng không cao cho nên cố tình hãm hại người như chúng ta, giảm bớt kẻ cạnh tranh.”
Thiếu niên liếc mắt nhìn Lý Phi Yến, hừ nói:
“Đúng như vậy thì sao?”
“Nói vậy chắc trên đường đi ngươi đã dùng cách này hại không ít người rồi.”
“Không cần nhiều lời, muốn làm gì ta thì cứ mặc, ta vốn dĩ không có bao nhiêu hi vọng, có thể cản đường các ngươi ta đã cảm thấy đủ vui vẻ rồi.”
Nói dứt câu, hắn đột nhiên vùng dậy, muốn bóp nát cái túi đeo trên thắt lưng mình, Vinh Cơ đứng gần thiếu niên này nhất, phản ứng cũng nhanh nhất, một chân vung lên đá vào cánh tay của hắn ta.
“A…”
Thiếu niên hét lên một tiếng, cùng lúc đó Lưu Dục cũng nhanh tay đoạt mất cái túi trên thắt lưng hắn.
“Thứ này có mùi rất mạnh, nếu dính vào người, chúng ta nhất định sẽ trở thành mục tiêu của yêu thú.”
Lưu Dục âm trầm nói, ánh mắt có chút sát khí, thiếu niên kia bị gãy tay, đau đến đầu đổ mồ hôi, nhưng bất ngờ là hắn vẫn hung hăng trừng mắt nhìn ba người rồi đột nhiên nhảy lên bỏ chạy.
Vinh Cơ trừng mắt, tính tình cô nàng nóng nảy lại thô lỗ, lập tức đuổi theo, phi thân lên đá mạnh vào lưng hắn một cái, thiếu niên lập tức bị đá bay.
Ạch!
Hắn chật vật rơi xuống đất, đau đến lăn lộn dưới đất, khiến người ta kinh ngạc chính là sau khi lăn lộn một lúc, hắn lại đứng dậy chạy tiếp. Quả thật, người có thể đi đến tận đây đều sẽ có điểm đặc biệt riêng, tên này thật sự rất lì đòn. Ba người nhất thời ngây người nhìn thiếu niên quật cường tập tển chạy đi.
Lý Phi Yến nhíu mày cười lạnh, cuối xuống nhặt một khúc cây gãy to bằng cánh tay trên mặt đất, dùng sức ném một cái.
Vù vù!
khúc cây quay cuồng trên không trung, tốc độ cực nhanh, vèo một cái chuẩn sát đánh lên lưng thiếu niên kia.
Bốp!
“A…”
Thiếu niên hét thảm một tiếng, trực tiếp thổ huyết. Lưu Dục trợn mắt há mồm nhìn Lý Phi Yến, át lộ ra sợ hãi, Vinh Cơ không khỏi run khóe miệng, lẩm bẩm nói:
“Đây là loại sức mạnh gì vậy, ngươi đúng là quái vật.”
Lý Phi Yến trừng mắt rít lên.
“Ngươi mới là quái vật.”
Lúc này, thiếu niên đã bị nện đến bị thương nặng, hắn nằm dưới đất ho mấy tiếng liền phun ra mấy ngụm máu, sắc mặt xanh mét, hơi thở thoi thóp nhưng ánh mắt vẫn cố chấp, hung hăng trừng Lý Phi Yến, run run nói:
“Ngươi chờ đó.”
Vinh Cơ và Lưu Dục nhìn thiếu niên này, ánh mắt vậy mà lộ ra một tia thương hại, Vinh Cơ hỏi:
“Giờ giải quyết hắn như thế nào?”
Lưu Dục nhún vai không có ý kiến, Lý Phi Yến nhìn ánh mắt hung hãn, chết không sợ của thiếu niên kia, nàng nhướng mày cười cười nói:
“Mặc kệ hắn, chúng ta nhanh đi thôi, ở lại đây chỉ tốn thời gian.”
“Tha cho hắn như vậy?”
Vinh Cơ có chút không cam tâm, Lý Phi Yến cười nhạt:
“Giết hắn không có ích lợi gì, nếu sau này hắn dám gây chuyện với chúng ta, giải quyết hắn cũng không muộn màng, vả lại ta muốn xem hắn còn có thể cố chấp bò được đến đâu.”
“Hừ! May cho ngươi.”
Vinh Cơ hừ một tiếng trừng mắt nhìn thiếu niên rồi quay đầu cùng Lý Phi Yến và Lưu Dục bước đi.
Hai mắt thiếu niên kia đỏ ngầu lên, hắn hổn hển âm trầm nói.
“Ta là Mông Tranh, các ngươi nhớ cho kỹ.”
Ba người nghe vậy không khỏi quay đầu nhìn lại, bắt gặp ánh mắt tàn bạo tràn đầy hận ý của Mông Tranh nhưng bọn họ không có sợ hãi, bởi vì từ tối qua bọn họ đã nhận ra, mình đã chính thức bước vào vòng tranh đấu của tu chân giới, muốn bước lên đại đạo, không thể tránh được sinh ra kẻ thù.
Vài ngày sau, khi nhìn thấy một cái phi chu lơ lửng cuối sơn cốc cùng với bóng dáng áo xám của đệ tử Cửu U Giáo đứng đợi sẵn, ba người mới có cảm giác mình vừa đi qua một đoạn đường rất dài.
Lưu Dục tươi cười nói:
“Đến nơi rồi.”
“Ừ!”
Trên mặt ba người đồng loạt xuất hiện một nụ cười thỏa mãn.