Nghịch Mệnh Lộ

Quyển 2 - Chương 70: Cự lang và cự viên



Vốn dĩ bốn người Lý Phi Yến chọn một đại thụ làm nơi trú ẩn, cũng bởi vì leo lên cao, do đó bọn họ phát hiện cách đó không quá năm mươi mét có một khu vực phát ra ánh sáng màu lam mờ ảo, rõ ràng là một nhóm không dưới mười cây Lam Sinh Thụ, bốn người sau khi bàn bạc một chút, quyết định mạo hiểm tiến về phía đó, thu lấy Lam Sinh Quả.

Thứ nhất có thể dùng để Hứa Vô Tình và Lý Phi Yến bổ sung linh lực trong lúc khẩn cấp, Lam Sinh Quả là một loại linh quả chứa linh khí cực kỳ tinh thuần, luyện khí sĩ cũng có thể trực tiếp ăn bổ sung linh lực, tác dụng chỉ kém hơn Bổ Khí Đan một chút mà thôi, thứ hai chính là cũng muốn hoàn thành nhiệm vụ tông môn, dù sao bọn họ đều không cam lòng bỏ qua Ngoại Môn Đại Tái sắp tới, hơn nữa theo kế hoạch của bọn họ, tối đêm nay lợi dụng lúc Thái Bào chủ quan, sẽ mạo hiểm tìm đường chạy trở về, bởi bọn họ biết mình không thể lại tiến sâu vào Thiên Sinh Lâm nữa, một khi gặp phải yêu thú lợi hại mà thần thức của Hứa Vô Tình không thể phát hiện, cả nhóm chỉ còn có con đường chết, nếu đã quyết định mạo hiểm, còn sợ gì mà không thuận tiện thu lấy Lam Sinh Quả chứ?!

Nhưng ai có ngờ đâu, đợi khi bốn người thuận lợi chạy đến khu vực phát sáng đó, bọn họ liền nhìn thấy một thứ kinh khủng, cũng bởi vì sợ kinh động đến những yêu thú đang hoạt động trong đêm, bốn người thậm chí không dám phát tán ra thần thức quá xa, do đó cũng không có phát hiện một con hung thú trọng thương đang nằm giữa gần hai mươi gốc Lam Sinh Thụ, đang dùng Lam Sinh Quả hỗ trợ trị thương cho bản thân.

Bốn người nhìn thấy nó, nó cũng nhìn thấy bốn người, đôi mắt màu vàng kim to bằng nắm tay lập tức lộ ra hung quang, thoáng chốc nó bật người nhảy lên, bốn người cũng lợi dụng lam quan nhàn nhạt phát ra từ Lam Sinh Thụ mà nhìn rõ được con hung thú đáng sợ kia, toàn thân lông trắng, cánh tay to quá khổ, thân cao hơn năm thước, toàn thân chằng chịt vết thương lớn, trước ngực nó còn có ba vết cào sâu ghê người thấp thoáng thấy cả xương trắng, nó bị thương vô cùng nghiêm trọng, tuy nhiên rất nhanh bọn họ cũng nhận thấy được khí tức khủng bố phát ra từ con hung thú này, với cường độ tinh thần lực của mình, Lý Phi Yến có thể đoán ra được, con yêu thú này chính là một tồn tại nàng không có cơ hội đối chọi được.

“Chạy!”

Lý Phi Yến chỉ kịp nói lời này đã lập tức quay đầu thấy Tư Không Tử Tình đứng cách nàng tận ba bước chân, không còn thời gian, nàng chộp lấy một người đang ở gần nàng nhất chính là La Triệt đang đứng bên cạnh vù một cái thi triển Mê Ảnh Thân Pháp điên cuồng chạy trốn, so với nàng Hứa Vô Tình tỉnh táo lại cũng nhanh không kém, hắn cũng nhanh tay xuất ra thanh phi kiếm kia, vòng tay ôm lấy thắt lưng của Tư Không Tử Tình vèo một cái bỏ chạy theo.

Cự viên nhìn thấy bọn họ bỏ chạy, càng thêm phẫn nộ đuổi theo phía sau, trong mắt nó nhìn bốn người vậy mà lại có một tia tham lam và thèm thuồng, nó đã là yêu thú cấp ba, linh trí đã rất cao, đủ để hiểu được đối với yêu thú chúng nó, máu huyết của tu sĩ nhân loại so với Lam Sinh Quả càng hấp dẫn, do đó bất chấp thương thế, nó vẫn nhất quyết đuổi theo bốn người, nhưng cũng vì vết thương trước ngực quá nghiêm trọng, ảnh hưởng đến tốc độ của nó, nếu không bốn người còn chưa kịp chạy bao xa đã bị nó bắt kịp từ sớm.

Bốn người Lý Phi Yến trong lòng phát khổ, bốn ngày chạy trối chết không gặp nguy hiểm gì, thật sự là thuận lợi, hiện tại may mắn có lẽ đã dùng hết, do đó mới gặp phải một yêu thú đáng sợ thế này, Lý Phi Yến càng nghĩ sắc mặt càng khó coi, trong đầu suy nghĩ rất nhanh, đột nhiên nói với Hứa Vô Tình.

“Đi theo ta.”

Nàng đột nhiên chuyển hướng, chạy về phía hốc cây chỗ Thái Bào đang ẩn núp, cũng như Thái Bào biết mấy người Lý Phi Yến ở đâu, bọn họ cũng đoán được vị trí ẩn trốn của Thái Bào, bốn người cứ vậy dẫn dụ cự viên chạy về phía hắn.

“Kim Nhãn Cự Viên!”

Đợi khi nhìn thấy tên Thái Bào, hắn chỉ hét lên một cái tên rồi kinh hồn tán đởm, quay đầu bỏ chạy, Lý Phi Yến thấy vậy liền phẫn nộ chửi ầm lên.

“Tên khốn ngu xuẩn!”

Nàng biết tên Thái Bào này tu vi đã là luyện khí tầng chín đỉnh, nếu hắn chịu liều mạng rất có khả năng giết chết được Kim Nhãn Cự Viên này, phải biết yêu thú cấp ba cùng với luyện khí sĩ nhân loại khác biệt rất lớn, chỉ với tốc độ mấy người Lý Phi Yến đã không thể nào so sánh được, nhưng bọn họ lại có thể chạy trốn được lâu như vậy, chứng tỏ thương thế của nó cực kỳ nghiêm trọng, nếu tên Thái Bào kia thông minh hơn, nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội này mà ra tay với Kim Nhãn Cự Viên này, phải biết yêu thú cấp ba trong cơ thể đã sinh ra được yêu đan, giá trị không nhỏ, hơn nữa toàn thân nó da lông không có cái nào không phải là bảo vật, chỉ đáng tiếc tên khốn kia quá nhát chết.

Với tốc độ của mấy người Lý Phi Yến, đâu thể nào dễ dàng bỏ qua cho tên Thái Bào này như vậy, Lý Phi Yến lập tức đuổi theo sau hắn, Hứa Vô Tình cũng hiểu được suy nghĩ của nàng, cũng đuổi theo không bỏ, cục diện cuối cùng biến thành Thái Bào bỏ chạy, bốn người Lý Phi Yến đuổi theo Thái Bào, Kim Nhãn Cự Viên đuổi theo năm người bọn họ.

Thái Bào bất chấp tất cả chạy nhanh đi, lúc quay đầu nhìn thấy bốn người Lý Phi Yến và Kim Nhãn Cự Viên nhắm hắn mà đuổi, Thái Bào hận vô cùng, Kim Nhãn Cự Viên là một yêu thú lợi hại có tiếng tâm không nhỏ, nó thậm chí có tiềm năng tu luyện đến cảnh giới nguyên anh, từ khí tức của con Kim Nhãn Cự Viên kia, hắn có thể khẳng định con Kim Nhãn Cự Viên này đã tu luyện đến cấp ba, cho dù nó đang bị thương đi nữa hắn cũng không dám đụng đến.

Thái Bào nghiến răng Nghiến lợi, vỗ túi trữ vật, trên tay hắn lập tức xuất hiện một nhóm phù lục, hắn lập tức kích hoạt sau đó quăng về phía sau, ánh sáng phù lục xuất hiện trong đêm, mấy người Lý Phi Yến nhìn thấy rất rõ ràng, sắc mặt biến đổi, lập tức chuyển hướng.

Ầm!

Một tiếng nổ lớn bên tai, nếu bọn họ không nhanh chân chuyển hướng, sợ là đã bị lâm vào vụ nổ rồi, trong lòng Lý Phi Yến cực kỳ buồn bực, cách thức Thái Bào dùng vừa rồi chính là cách thức bọn họ dùng để kéo giãn khoảng cách với hắn mấy ngày trước, hiện tại hắn học theo đối phó lại mình, Lý Phi Yến sao có thể không buồn bực, ngay lúc này, Lý Phi Yến cảm thấy phía sau lưng mát lạnh, một luồng áp lực khủng bố ập đến, vừa quay đầu mặt nàng lập tức tái mét, chỉ thấy một bàn tay cự viên khủng bố, rộng đến hai thước quét đến, chỉ trong một cái chớp mắt chậm lại vì tránh vụ nổ, bọn họ bị Kim Nhãn Cự Viên bắt kịp rồi.

Không chỉ mình Lý Phi Yến, ba người còn lại đều nhìn thấy, không ai không kinh hãi, tuy nhiên trong lúc nguy cấp, theo bản năng bọn họ tự động xuất ra thủ đoạn tự vệ, Tư Không Tử Tình đã bắt đầu liều mạng thi triển Thanh Đằng Chuyển Linh Thuật, hạt giống đằng gai gieo xuống, từ dưới mặt đất lập tức trồi lên vô số đằng gai muốn quấn lấy cánh tay của cự viên nhưng dưới cú tác khủng bố kia, đằng gai cũng chỉ chịu được trong một cái hô hấp đã tan nát, ngay khi đằng gai vỡ tan một con hỏa điểu toàn thân bằng lửa màu vàng cam to chừng một thước vù vù bay đến công kích vào bàn tay vẫn đang lao đến của cự viên, La Triệt đã xuất ra Hỏa Điểu Thuật của hắn, nhưng dưới áp lực khủng bố hỏa điểu vừa mới chạm vào lòng bàn tay kia đã bị đánh tan nát, tuy nhiên cũng thành công làm nó khựng lại trong một cái chớp mắt, tác dụng không thể so được với Thanh Đằng Chuyển Linh của Tư Không Tử Tình nhưng tốt hơn ở chỗ hắn có thể liều mạng xuất ra thêm một lần nữa, trong khi Tư Không Tử Tình vừa đánh một kích đã lập tức bị rút gần cạn linh lực, toàn thân vô lực bị Hứa Vô Tình mang theo, tuy nhiên cũng nhờ có hai người bọn họ tranh thủ được chút thời gian cho Lý Phi Yến và Hứa Vô Tình liều mạng bộc phát tốc độ.

Lý Phi Yến thi triển thân pháp vượt cả cực hạn, một tay nắm La Triệt, một tay chộp lấy cánh tay của Hứa Vô Tình, trong khi Hứa Vô Tình đang ôm theo Tư Không Tử Tình, kéo theo ba người nàng di chuyển uốn éo một cái đã trốn sau một đám đại thụ, sau đó Hứa Vô tình điên cuồng thúc giục linh lực, dũng mãnh tràn vào thanh phi kiếm trong tay kéo theo cả bọn cấp tốc lướt thẳng về phía trước, nói thì chậm nhưng sự thật tất cả mọi chuyện chỉ diễn ra trong vài cái hô hấp mà thôi.

Vèo! Bành! Rắc!...

Hàng loạt tiếng động làm người ta ớn lạnh vang lên bên tai, bàn tay to của cự viên đánh đến, bành một cái đám đại thụ bị đánh gãy lìa, ầm ầm bay sang một bên, mấy đại thụ này cao ít nhất cũng hơn chục mét, thân to hơn thân người lớn mấy lần, vậy mà cũng không chống được một đập của cự viên.

Tuy nhiên cũng nhờ đám đại thụ này mà Hứa Vô Tình có cơ hội bộc phát nhanh chóng mang bốn người thoát ra khỏi tầm công kích, nhưng ngay sau đó tốc độ bọn họ đột ngột chậm lại, bởi vì vừa rồi Hứa Vô tình dốc hết linh lực truyền vào phi kiếm đang nắm trong tay, lại thêm thời gian truy đuổi trước đó, linh lực trong người gần như cạn sạch, tình trạng của Lý Phi Yến cũng chỉ tốt hơn một chút vì Mê Ảnh Thân Pháp không tiêu tốn nhiều linh lực, Lý Phi Yến lập tức nói:

“Dùng Thần Hành Phù.”

Bốn tấm Thần Hành Phù dùng để bảo mạng trong lúc nguy cấp, tình huống này chính là thích hợp nhất, tuy nhiên Lý Phi Yến chỉ vừa dứt lời, Thần Hành Phù còn chưa kịp kích phát thì ở phía sau lưng đã truyền đến tiếng rú kinh người, tiếp theo đó là một tiếng hú oanh động cao vút, mà tiếng hú này chính là từ một hướng khác truyền đến, mấy người Lý Phi Yến bất giác quay đầu nhìn về phía tiếng hú phát ra, vừa nhìn bọn họ liền cảm thấy lồng ngực khó thở, chỉ thấy một con cự lang toàn thân lông đen, một màu đen như hòa vào trong bóng đêm, chỉ chừa lại một đôi mắt màu đỏ như máu phát sáng trong đêm và một hàm răng khủng bố đang nhai cái gì đó, nhìn kỹ lại, mấy người Lý Phi Yến liền nhận ra một số điểm quen thuộc, La Triệt đột nhiên run giọng nói:

“Nó… Nó đến từ hướng tên Thái Bào kia bỏ trốn, nó… Nó…”

Hắn không nói được hết câu nhưng mấy người Lý Phi Yến cũng hiểu được, thứ cự lang kia đang nhai là cái gì, tên Thái Bào chạy khỏi Kim Nhãn Cự Viên, cuối cùng cũng chỉ rơi vào miệng thứ còn kinh khủng hơn nữa, từ khí tức con cự lang cao lớn không kém Kim Nhãn Cự Viên kia, bọn họ đều cảm nhận được, con cự thú này còn đáng sợ hơn cả Kim Nhãn Cự Viên. 

Cả bốn người cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc theo sống lưng, toàn thân lông tơ dựng đứng, Lý Phi Yến đột nhiên dừng lại, không tiếp tục chạy đi tiếp, Hứa Vô Tình cũng không di chuyển, Tư Không Tử Tình và La Triệt đương nhiên cũng chỉ có thể bất động nơi đó, Tư Không Tử Tình toàn thân thoát lực, nếu không có Hứa Vô Tình giúp nàng chống đỡ, nàng sớm đã xụi lơ ra đất, tuy nhiên lúc này cũng ráng nhỏ giọng lên tiếng.

“Chúng… Chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Tư Không Tử Tình vừa dứt lời, Kim Nhãn Cự Viên đột nhiên hướng cự lang kia gầm lên một tiếng, bộ dạng của nó như lâm đại địch, đôi mắt màu vàng kim lóe lên tia điên cuồng, cự lang cũng chẳng thèm nhìn đến bốn con kiến nhân loại đang kinh hãi không dám di chuyển chút nào kia, mắt nó cũng chỉ nhìn chầm chầm vào Kim Nhãn Cự Viên, đối với nó, yên đan của Kim Nhãn Cự Viên mới là hấp dẫn, bốn cái nhân loại tu vi còn yếu hơn tên nhân loại bị nó thuận tiện tập kích bất ngờ một chiêu liền đi đời còn yếu hơn nhiều lắm, nó đương nhiên chẳng thèm để vào mắt.

Lý Phi Yến chờ đợi cũng chính là thứ này, nàng biết con cự lang kia sợ là tốc độ nhanh hơn Kim Nhãn Cự Viên, bọn họ muốn bỏ chạy trước mặt nó là không có khả năng, cho dù có dùng đến Thần Hành Phù cũng là như thế, tốc độ của yêu thú cấp ba không phải một lá phù cấp hai có thể so sánh, cho nên nàng đánh cượt một lần.

Đột nhiên Kim Nhãn Cự Viên há miệng rống lên một tiếng, toàn thân nó phát ra sóng yêu lực màu vàng, khí tức của nó càng thêm kinh khủng, nó vốn bị thương nặng, lúc truy đuổi theo mấy người Lý Phi Yến nó không dùng hết sức, nguyên nhân là vì trong mắt nó mấy người Lý Phi Yến chỉ như mấy con kiến thuận tiện để nó chơi đùa một chút mà thôi. Nhưng tình hình hiện tại thì không giống, cự lang kia chính là đại địch, nó không thể tiếp tục chơi đùa nữa.

Ngay lúc mấy người Lý Phi Yến đang kinh sợ nhìn Kim Nhãn Cự Viên thì nó đột nhiên có hành động, khiến bốn người khiếp sợ chính là nó không công kích cự lang mà mà quay đầu muốn chạy, quan trọng nữa là bốn người đang ở trên đường đào tẩu của nó, với tốc độ bộc phát cực hạn của nó, bọn họ hoàn toàn không có cơ hội tránh né, không thể nghi ngờ, Kim Nhãn Cự Viên là cố ý.

VntHoaTinhKhoi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.