Nghịch Mệnh Lộ

Quyển 2 - Chương 73: Quyết tâm của La Triệt



Thấy nữ tử gọi Huyền Linh kia đã rời đi, Vật Tiên Đạo Nhân liền cuối đầu nhìn đến La Triệt, ánh mắt có một tia phức tạp, chỉ thấy La Triệt toàn thân đầy máu, vừa rồi dù trên đầu đang có hai cường giả giao thủ, chỉ cần sơ xuất một chút hắn có thể mất mạng nhưng La Triệt không hề quan tâm, hai mắt hắn đỏ ngầu, cắn môi bò đến bên cạnh hai con yêu thú cấp ba bị uy áp của con quái vật gọi Xích Huyết Thiên Mãn kia làm trọng thương nằm cách hắn không xa. Trước hành động của La Triệt, Vật Tiên Đạo Nhân không có ngăn cảng, chỉ im lặng quan sát hắn.

Chỉ trong một đêm, chứng kiến yêu thú cấp ba mạnh mẽ, lại gặp phải một tồn tại khủng bố Xích Huyết Thiên Mãn, tinh thần của La Triệt đã gần như bị dồn đến cực hạn, trước mặt đám quái vật này, hắn nhỏ yếu chỉ như con kiến chờ đợi bị chà đạp, không có chút năng lực phản khán nào, trong lòng hắn cảm thấy vừa bất lực vừa khổ sỡ, một cảm giác khao khát lực lượng dần trào dân mãnh liệt trong lòng hắn, lại chính mắt thấy ba người Lý Phi Yến ở trước mặt mình bị bắt đi không rõ sống chết, đối với La Triệt là một kích chí mạng cuối cùng, tinh thần hắn bị cưởng ép gần như tan rã nhưng không hiểu sao lại biến thành tỉnh táo hơn bao giờ hết, hắn biết mình hiện tại không thể làm gì được, quái vật kia so với hắn chênh lệch như trời với đất, hắn chỉ là một con kiến không hơn không kém, hắn chỉ có thể trông chờ vào hai người Vật Tiên Đạo Nhân có thể cứu ba người Lý Phi Yến, còn bản thân hắn, việc hắn có thể làm lúc này chỉ có một, chính là tăng lên thực lực của bản thân.

Vô cùng thê thảm bò đến bên cạnh hai con yêu thú đang trọng thương hôn mê, đầu tiên hắn nhắm đến con cự lang toàn thân lông đen kia, hắn run run giơ tay lên, miệng lầm rầm niệm động pháp quyết nào đó, máu của cự lang đột nhiên bay lên không trung hình thành một đồ án hình lục giác bằng máu có hoa văn kì dị, Vật Tiến Đạo Nhân vừa nhìn sắc mặt liền biến đổi, La Triệt há mồm định phun một ngụm máu của chính hắn lên đồ án kia, nhưng lúc này Vật Tiên Đạo Nhân đột nhiên vung tay lên, đồ án bị đánh nát bấy, La Triệt lập tức bị chính pháp thuật của hắn phản phệ, ngã lăng ra đất, Vật Tiên Đạo Nhân nhíu nhíu chân mày, hơi có vẻ tức giận.

“Tiểu tử, không muốn sống nữa sao, loại tà thuật như thế cũng dám dùng.”

La Triệt phải mất một chút thời gian mới chật vật bò dậy, hắn ngồi bệt trên đất, ngẩng đầu khó khăn nhìn Vật Tiên Đạo Nhân bằng ánh mắt kiên định hàm chứa tức giận, nghiên răng khàn giọng nói:

“Ta muốn manh lên.”

Hành động vừa rồi của hắn chính là muốn thực hiện huyết khế với con cự lang kia, thuật pháp đó chính là của Lý Phi Yến đoạt được trong tay của tên Trương Nhị đi cùng với Triệu Oanh lúc đầu, sau đó nàng mang ra cho cả nhóm cùng xem, tất cả hầu như đều có hứng thú với hai loại pháp quyết ngũ hành mà bỏ quên thứ chuyên đi thuần phục linh thú này, bởi vì thông thường muốn thuần phục linh thú cần phải có sức mạnh, mà bọn họ tu vi yếu kém như vậy cũng chỉ thuần phục được vài con linh thú cấp một yếu ớt hơn cả bản thân, vốn dĩ không có tác dụng, do đó pháp thuật này mới bị bỏ qua, duy chỉ có La Triệt là đặc biệt hứng thú với nó, hắn nghiên cứu thuật pháp này rất nghiêm túc, cuối cùng hắn phát hiện loại pháp thuật này không tầm thường.

Lý Phi Yến khi lấy loại pháp thuật này ra đưa cho mọi người cùng xem, nàng vốn không biết thứ này cũng giống như tấm phù màu đen, không thể tránh khỏi dính dáng đến hai chữ tà đạo, đặc biệt là tác dụng của nó, không chỉ có tác dung đối với linh thú mà còn có tác dụng với cả nhân loại, chính xác là pháp quyết này chuyên đi nô dịch sinh vật sống khác, dùng lực lượng huyết mạch đến nô dịch, về bản chất thứ bị nô dịch không hề thần phục chủ nhân, nó chỉ phục tùng vì bản năng bảo toàn tính mạng chính nó mà thôi, đó cũng là điểm yếu của pháp thuật này, vì một khi chủ nhân bị thương yếu đi, lực lượng huyết khế cũng sẽ yếu đi, rất dễ bị cắn trả, La Triệt sau khi nghiên cứu ra cũng hiểu được loại pháp quyết này không phải hàng tốt gì, so với tiên ma hai đạo, tà đạo chỉ có thể xem là một thứ tạp nham, dù uy lực không yếu nhưng lại chuyên hại người hại mình, do đó một khi thứ gì có dính đến tà đạo đều sẽ bị tu chân giới bài xích và xem thường.

Ban đầu hắn cũng không có ý định dùng đến loại pháp thuật này, nhưng hôm nay liên tục bị dồn ép, lại còn chính mắt nhìn ba người Lý Phi Yến bị bắt đi, hắn đã không còn quan tâm cái gì là chính đạo hay tà đạo, cũng chẳng quan tâm nguy cơ của bản thân bị hai con yêu thú kia làm hại một khi sức trói buột của huyết khế không đủ, hiện tại hắn chỉ muốn lực lượng, lực lượng bảo vệ được đồng bạn, bảo vệ được bản thân.

Vật Tiên Đạo Nhân nhìn vào ánh mắt cố chấp của La Triệt, ánh mắt thâm thúy khiến La Triệt bất giác cảm thấy ớn lạnh.

“Ngươi thất vọng về bản thân, ngươi mặc cảm vì yếu nhược, áy náy với đồng bạn, oán hận hai con yêu thú này, ngươi muốn sức mạnh, thế cho nên ngươi liền ngu ngốc muốn dấn thân vào tà đạo sao?”

La Triệt trừng lớn mắt, không chút do dự lên tiếng:

“Ta bất chấp là tà đạo hay chính đạo, ta muốn lực lượng.”

Vật Tiên Đạo Nhân nhìn La Triệt, đột nhiên ngữa đầu cười to, tiếng cười vang ra trong đêm đen, hòa vào ánh trăng mờ ảo mông lung phủ lên thân hình cao gầy tràng đầu tịch liêu của chính hắn, trong tiếng cười đó có một sự điên cuồng, cũng có một cái gì đó bi thương khó nói, cuối cùng hắn cuối đầu nhìn La Triệt, lắc đầu thở dài.

“Tiểu tử, ngươi thật ngu ngốc, ngươi cho rằng đồng bạn bị hại là do ngươi? Ngu ngốc nhất là chỉ với chút lực lượng như vậy đã đáng để ngươi đánh đổi linh hồn, ngươi tự cho mình thanh cao nhưng thực chất là kiêu ngạo, kiêu ngạo một cách đáng khinh.”

La Triệt ngây ngẩng cả người nhìn Vật Tiên Đạo Nhân, nhìn ánh mắt mờ mịch của hắn, ánh mắt Vật Tiên Đạo Nhân dần nhu hòa xuống, tuy nhiên vẻ mặt cùng giọng điệu lại lạnh nhạt không chút thay đổi, vung tay quăng cho La Triệt một cái ngọc giản.

“Nha đầu Lý Phi Yến đã cho ngươi một viên Bồi Nguyên Đan rồi đúng không, tạm thời ngươi không chết được, trong đó có một bộ pháp quyết thuần thú đỉnh cấp, ta cho ngươi thời gian đến khi trời sáng, nếu ngươi có thể nhập môn kí kết hồn ấn với hai con yêu thú này, ta sẽ nhận ngươi làm đệ tử chân truyền.”

La Triệt bị lời Vật Tiên Đạo Nhân trực tiếp đánh muốn hôn mê, một người lợi hại như Vật Tiên Đạo Nhân lại muốn nhận hắn làm đệ tử chân truyền, chuyện này khiến hắn cảm thấy có chút khó tin, nhưng rất nhanh hắn tỉnh táo lại, đây là thiên đại kỳ ngộ của hắn, hắn không thể chỉ biết ngồi đó mà khiếp sợ, hắn chỉ có thời gian đến khi trời sáng, hắn không có thời gian để lãng phí.

……..

“Nghiệt súc!”

Sâu trong Vụ Hãi Sơn Mạch, Huyền Linh đưa mắt nhìn chầm chầm thân ảnh phía đối diện, chỉ thấy một sinh vật nữa người nữa rắn cực kỳ dị dạng, kích cở của nó chỉ bằng một người bình thường, có hai chân và thân hình của nhân loại nhưng đầu lại là đầu của mãn xà, trên cánh tay của nó không phải ngón tay mà là tam trảo, sau lưng còn có một cái đuôi rắn dài đang vun vẫy, toàn thân nó không có y phục mà bị che phủ bởi lân phiến màu đỏ, đôi mắt cũng màu đỏ như hai đóm lửa đang cháy, nó há miệng, một cái lưỡi rắng dài lộ ra ngoài, nó chính là con Xích Huyết Thiên Mãn kia.

“Xem ra bọn ta đã xem thường ngươi, bị Hồng yêu vương đánh trọng thương mà còn có thể bán hóa hình, ta xem không qua vài ngày thiên kiếp sẽ giáng xuống, với tình trạng như vậy ngươi không có đường sống, như vậy ngươi còn bắt lấy đệ tử tông ta làm gì?”

Anh mắt Huyền Linh cực kỳ sắc bén liết nhìn quái vật hình người, trên môi vẫn là một nụ cười nhạt nhưng trong đối mắt xinh đẹp lại không có ý cười.

Với tu vi Hóa Linh Kỳ đại viên mãn, Xích Huyết Thiên Mãn đã có thể sơ bộ hóa hình, đợi khi vược qua thiên kiếp nó liền có thể hóa hình hoàn toàn, tuy nhiên nó bị yêu vương trong Vụ Hãi Sơn Mạch làm trọng thương, không lâu trước đó nó cùng Huyền Linh giao thủ qua một chút, lại thụ thêm thương tích, hiện tại có thể hóa hình được tình trạng như vậy chứng tỏ nó đã xuất hết vốn liến, với thân hình trăm dặm rất dễ gây chú ý, do đó nó liêu mạng hóa hình thu nhỏ thân thể, mục đích là trong lúc chạy trốn không cần kéo theo nhiều kẻ thù, nhất là cái Hồng Yêu Vương đáng sợ kia.

Huyền Linh đương nhiên cũng hiểu được suy nghĩ của nó, cười lạnh nói:

“Tên vô sĩ ngươi nhân lúc Thanh Yêu Vương không có ở Càn Nguyên đại lục, muốn đến trộm trứng của phu thê bọn hắn, nhưng ngươi không ngờ dù mới sinh nở tổn thương nguyên khí nhưng Hồng yêu vương cũng không phải loại như ngươi có thể so sánh, bị đánh chạy như một con chó cụp đuôi, thật khiến người ta buồn cười.”

Xích Huyết Thiên Mãn nghe mấy lời này liền tức giận rít lên, nhào đến công kích Huyền Linh, nó vốn là yêu thú, sự hung hãng độc ác chính là bản năng của nó.

Huyền Linh nhìn nó điên cuồng tấng công mình, không những không sợ, trong mắt còn lộ ra vẻ đắc ý, cũng phi thân lên đón đỡ đòn công kích, Vụ Hãi Sơn Mạch lại nổi lên phong ba.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.