Nghịch Mệnh

Chương 15



Edit & Beta: Calcium

Ánh nắng xuyên thấu qua lá trúc tưới xuống mặt đất tạo thành những điểm sáng loang lổ. Mặc dù Hà Thiên Lý buồn ngủ nhưng y không thể ngủ sâu được, huống chi sau lưng còn có bờ ngực trần trụi đang dựa sát vào nữa.

Hà Thiên Lý chau mày, đôi mắt đang nhắm chặt đột nhiên mở ra, kéo chăn mỏng lại bao bọc lấy chính mình, đẩy đẩy Tạ Trạm Lưu ở phía sau, không kiên nhẫn nói:” Ngươi đừng có quấy nhiễu ta!”

Kéo chiếc chăn trùm qua đầu, bóng tối bao trùm lên, Hà Thiên Lý tiếp tục ngủ. Tạ Trạm Lưu nằm sau lưng lẳng lặng nhìn y đang dùng chăn khóa chặt người lại, nhẹ nhàng đẩy đẩy: “Thiên Lý? Mặt trời lên cao rồi, nên tỉnh dậy.”

Hà Thiên Lý không động đậy, không thèm để ý tới.

Tạ Trạm Lưu ý đồ kéo chăn trên đỉnh đầu y xuống: “Thiên Lý, đến lúc tu đạo luyện kiếm rồi…”

Hà Thiên Lý lúc này không thể chịu nổi nữa, một chân đá Tạ Trạm Lưu xuống giường, kết quả thiếu chút nữa làm bị thương cái eo tối qua mệt mỏi quá độ. Y run rẩy nghẹn ngào mắng Tạ Trạm Lưu: “Ngươi đủ chưa hả? Ngươi nếu muốn để ta dậy sớm, thì tối qua sau khi thượng ta một lần rồi thì lúc ta cầu ngươi, ngươi nên thu binh. Ta hiện tại vừa mệt vừa đau, mới mệt nhọc cả đêm, ngươi đã không hầu hạ ta nghỉ ngơi thật tốt thì thôi, lại còn bắt ta tu đạo luyện kiếm, ngươi đáng ra nên độc thân cả đời!”

Hà Thiên Lý tức giận đến mức muốn xách hai bảo bảo rời khỏi Thanh Đô Phong, không thèm để ý đến Tạ Trạm Lưu để hắn cô đơn cả đời đi!

Nào có ai đã lăn lộn người ta cả đêm, mới sáng sớm ra đã muốn bắt người ta rời khỏi ổ chăn đi luyện kiếm?

Hà Thiên Lý cảm thấy đáng ra vừa rồi mình không nên chỉ đạp Tạ Trạm Lưu một nhát mà phải lấy kiếm chém hắn, chắc là bởi vì lưng đau eo mỏi nên mới không làm được.

Tạ Trạm Lưu hơi hơi hé miệng muốn nói gì, Hà Thiên Lý hung hăng liếc hắn, hắn liền im miệng.

Hà Thiên Lý cảm thấy mỹ mãn tiếp tục ngủ, ngay sau đó nghe thấy tiếng Sơn Gian lão nhân cùng với Thái Huyền Tông chưởng môn, một đám người xấu hổ ho khan.

Thái Huyền Tông chưởng môn cảm thấy bản thân sống suốt 300 năm, sóng to gió lớn gì cũng đều đã trải qua, thật sự không nên thất thố như vậy. Nhưng mà đồng môn sư huynh muội….à không, sư huynh đệ ngủ với nhau, cũng không có gì ghê gớm lắm.

Năm tháng tu chân dài đằng đẵng tịch mịch, sao phải để ý miệng lưỡi thế gian? Chỉ cần thực sự yêu thương nhau thì tốt rồi.

Thái Huyền Tông chưởng môn cẩn thận dò hỏi: “Sư thúc tổ a, các ngươi, hai người các ngươi…các ngươi…không sợ làm tổn thương Nghê Hồng tiên tử sao?”

Tốt xấu gì Nghê Hồng tiên tử cũng đã sinh ra hai đứa nhỏ, sư thúc tổ sao lại có thể bội tình bạc nghĩa như vậy?

Hà Thiên Lý bỗng nhiên mở mắt ra, thật cẩn thận kéo chăn mỏng, nhìn thấy đứng ở cửa là Sơn Gian lão nhân cùng Thái Huyền Tông chưởng môn và một vài vị Thái Huyền Tông trưởng lão. Thái Huyền Tông chưởng môn và Sơn Gian lão nhân trong tay mỗi người ôm một đứa nhỏ, hai bé con vừa thấy Hà Thiên Lý liền cười tươi rói: “Mẫu thân ~”

Hà Thiên Lý trợn trắng mắt trong chớp mắt muốn ngất xỉu tại chỗ.

Tạ Trạm Lưu thấy bọn họ đều đứng ở cửa, rất là không vui. Đứng lên phía trước che người Hà Thiên Lý lại: “Sư phụ các người ra ngoài trước đi.”

Thái Huyền Tông trưởng lão còn muốn tiếp tục xem náo nhiệt, Sơn Gian lão nhân nhàn nhạt cùng đại đồ đệ của mình liếc nhìn nhau rồi xoay người rời đi: “Đi thôi, ra ngoài chờ.”

Sơn Gian lão nhân đã mở miệng, những người khác cho dù có tò mò cũng sẽ không dám lưu lại.

Trong phòng im ắng, thật lâu sau, Hà Thiên Lý mở miệng: “Ngươi sao không nói cho ta biết sư phụ bọn họ tới.”

Tạ Trạm Lưu khôi phục lại bình tĩnh: “Sư phụ nhĩ lực phi phàm, ta vừa nói gì ông ấy cũng đều sẽ nghe thấy hết. Ông ấy mà nghe được thì đương nhiên sẽ biết quan hệ của hai chúng ta, ta vốn định ám chỉ cho ngươi.”

Hà Thiên Lý hoài nghi nhìn về phía Tạ Trạm Lưu: “Ngươi không phải cố ý?”

Hà Thiên Lý nửa tin nửa ngờ, bất quá không có nhiều thời gian để thắc mắc xem Tạ Trạm Lưu có phải đang lừa mình hay không. Y nhanh chóng mặc quần áo lại, đi theo Tạ Trạm Lưu đến ngoài sảnh.

Trong sảnh, Sơn Gian lão nhân, chưởng môn cùng các bị trưởng lão đều đang vây quanh chơi đùa với hai bé con, mấy trăm tuổi rồi mà có thể vì muốn trêu chọc hai bé lại làm ra các động tác như vậy.

Hà Thiên Lý đứng trước mặt Sơn Gian lão nhân: “Sư phụ.”

Sơn Gian lão nhân đánh giá y, nhìn thấy tu vi y đã tăng vọt, gật đầu vừa lòng nói: “Không tồi.”

Hai bé con vừa nhìn thấy Hà Thiên Lý liền duỗi tay muốn ôm: “Nương…”

Hà Thiên Lý bỗng xịu mặt xuống, hai bé vừa thấy liền lập tức phản ứng lại: “Cha nhỏ.”

Sắc mặt Hà Thiên Lý lúc này mới hòa hoãn, chỉ là sắc mặt của chưởng môn cùng các vị trưởng lão lại có chút do dự. Chưởng môn hỏi Tạ Trạm Lưu:”Sư thúc tổ, đây là?”

Tạ Trạm Lưu ôm lấy hai đứa nhỏ, tiên nhân từ trước giờ như một ánh trăng sáng, không dính khói lửa phàm tục lúc này đột nhiên tràn ngập ôn nhu, vừa khiến mọi người ở đây cảm thấy không thích ứng kịp lại vừa cảm thấy vui mừng.

Tạ Trạm Lưu kéo tay Hà Thiên Lý, nói với Sơn Gian lão nhân, chưởng môn cùng các vị trưởng lão: “Sư Phụ, ta cùng Thiên Lý tình đầu ý hợp, nguyện kết làm đạo lữ, đầu bạc răng long.”

Trong lòng Hà Thiên Lý khẽ run lên, theo bản năng muốn bỏ tay Tạ Trạm Lưu ra. Nhưng hắn nắm chặt cổ tay y, khiến một cơ hội bỏ tay ra cũng không có. Hà Thiên Lý ngước mắt, nhìn khuôn mặt lãnh đạm kiên định của Tạ Trạm Lưu, đột nhiên liền có thêm dũng khí.

Sơn Gian lão nhân hỏi: “Thiên Lý, ngươi thì sao?”

Hà Thiên Lý: “A?”

Sơn Gian lão nhân: “Thiên Lý, ngươi có nguyện ý kết cùng Tạ Trạm Lưu kết làm đạo lữ, đầu bạc răng long không?”

Hà Thiên Lý cảm giác được bàn tay kia đang càng lúc càng siết chặt tay y, Tạ Trạm Lưu đang khẩn trương chờ câu trả lời của y. Hắn sợ hãi y sẽ cự tuyệt, Hà Thiên Lý ý thức được điều này, trong lòng có hơi xúc động.

Thiên hạ đệ nhất Tạ Trạm Lưu mà cũng có lúc sợ hãi như vậy, hắn trước giờ cho dù là chuyện gì khó khăn cũng đều được giải quyết một cách nhẹ nhàng, hắn luôn là người bình tĩnh, không biết khẩn trương là thế nào.

Nhưng vào giờ phút này. Hà Thiên Lý đúng là cảm nhận được hắn đang sợ hãi, khẩn trương.

Sơn Gian lão nhân: “Thiên Lý?”

Loại cảm giác này thật kỳ diệu.

Hà Thiên Lý vẫn luôn cho rằng giữa hai người có chênh lệch rất lớn, bọn họ dường như không có khả năng ở bên nhau. Y chỉ xem chuyện hai người ở bên nhau là do vận mệnh trời đất an bài, vận mệnh bắt họ phải ở bên nhau nhưng lại chưa từng suy xét xem bọn họ có hợp hay không.

Nhưng vào giờ phút này, Hà Thiên Lý cảm thấy, có lẽ y và Tạ Trạm Lưu chính là trời sinh một đôi. Nếu không dưới bầu trời này, người nhiều như cát sỏi, tại sao vẫn mệnh vẫn có thể đưa hai người họ cột chặt lại với nhau?

Sơn Gian lão nhân: “Nếu con không muốn, vi sư có thể thay con làm chủ…”

“Không.” Hà Thiên Lý đột nhiên ngắt lời Sơn Gian lão nhân, do dự một lúc rồi nói: “Con…” Y ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Trạm Lưu, ẩn giấu trong ánh mắt là một loại tình cảm ẩn nhẫn nói: “Con và sư huynh tình đầu ý hợp, nguyện kết làm đạo lữ, đầu bạc răng long.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.