Trên vầng trán người nọ một mảnh lạnh nhạt: "Bình thủy tương phùng mà thôi? Có cần thiết phải xưng tên không?" Đơn giản phun ra vài từ, xoay người phất tay áo bỏ đi.
"Uy, uy, ngươi chờ một chút, ngươi không phải đến cầu y đấy sao? Ngươi vẫn chưa gặp sư phụ ta mà, sao có thể đi?" Long Phù Nguyệt làm sao chịu buông tha,ở phía sau một đường chạy chậm theo sát hắn.
"Ta không phải đến để cầu y!" Người nọ không ngừng bước chân, lạnh lùng trả lời. Trong lòng cũng đang âm thầm kỳ quái, trước đây nếu hắn đụng tới loại nữ tử quấn quít chặt lấy này sẽ rất rõ ràng chụp một chưởng, để cho nàng ta vĩnh viễn cũng không mở miệng được. Nhưng hôm nay có lẽ là do tâm tình đi, hắn không muốn giết người, nhất là —— Giết người ở đây.
"Ngươi không phải cầu y? Vậy ngươi tới nơi này làm gì? Nơi này ban đầu là Quỷ Y ở a, chỗ xa xôi này, cũng không phải phong cảnh danh thắng gì, nói sau nhìn cách ăn mặc của ngươi, cũng không giống là tới du lịch......" Long Phù Nguyệt theo ở phía sau tiếp tục lẩm bẩm.
Nhưng cước bộ người này thật sự là quá nhanh, bình thường sinh động lưu loát như mây bay nước chảy. Long Phù Nguyệt dùng hết khí lực, vẫn đuổi không kịp hắn, mắt thấy bóng dáng của hắn giống như tiên giáng trần càng lúc càng xa. Nàng bỗng nhiên linh cơ vừa động, phúc chí tâm linh* hô to một câu: "Uy, ngươi có phải Đông Phương Diệu Bạch hay không?"
(*Khi vận may đến thì người ta tinh khôn hơn.)
Một câu vừa vặn ra khỏi miệng, thấy hoa mắt, Bạch y nhân kia đang đi chợt ngừng lại, liền đứng ở trước mặt của nàng. Long Phù Nguyệt đang dùng toàn lực đuổi theo, thu chân không kịp, phốc một tiếng đụng tới. Mắt thấy sẽ tấn công vào trong lòng người kia.
Không ngờ đụng vào một nửa, lại như là đụng phải bức‘tường khí ’ kín, đem thân thể của nàng lập tức bắn vọt ra ngoài. Cũng may mà hiện tại khinh công của Long Phù Nguyệt đã có một ít tiến triển, nàng ở trên không trung lộn nhào hai cái, cuối cùng ổn định thân hình, rơi xuống đất.
Nàng trên mặt đất liền lùi lại hai bước, mới đứng vững, nhịn không được kêu lên: "Uy, ngươi muốn quay ngược lại cũng nên lên tiếng cảnh báo chứ? Bỗng nhiên xuất hiện ở trước mắt người khác như vậy, thực dễ dàng gây tai nạn lắm biết không?!"
Nha, người này so với một tài xế xe taxi còn vô lương, quẹo vào quay đầu, cũng không nhá đèn ra hiệu......
Người nọ đương nhiên không biết trong óc tiểu nha đầu này đang lưu chuyển ý nghĩ kì quái gì, hắn lạnh lùng nhìn nàng: "Ngươi vừa mới nói là ai?"
Long Phù Nguyệt mở to mắt nhìn hắn: "Đông Phương Diệu Bạch a, ta chưa bao giờ gặp mặt đại sư huynh, ta thường thường nghe sư phụ nhắc tới, nhưng hắn lại mất tích đã nhiều năm rồi, mỗi khi sư phụ nhắc tới còn rơi nước mắt khóc rống, đấm ngực giẫm chân. Ngươi sẽ không thật sự là hắn chứ?!"