Chẳng biết lúc nào, mấy trăm tướng sĩ toàn bộ đứng lên. Trên mặt mỗi người đều có vẻ bi thương sắc, giống như gười xa quê rất lâu bất chợt nhìn thấy cố hương, vừa buồn vừa vui, vừa chua xót vừa đau lòng, thậm chí, nước mắt chảy ra khóe mắt, từo hai má chảy xuống.
Những người này giống bị người nào đó thao túng linh hồn, từng bước một đi vào trong thành.
Long Phù Nguyệt chấn động, nhìn chung quanh, thấy trên mặt mấy vị phó tướng cũng như thế, vừa vui vừa buồn giồng y như những binh lình, mơ mơ màng màng rảo bước đi vào trong thành.
Long Phù Nguyệt biết bọn họ đích thị đã bị tiếng sáo này khống chế, trong thành này không biết có quái vật gì không biết đang chờ bọn họ, cứ đi vào như vậy, đây chính là chỉ có chết chứ không sống nổi.
Chính nàng cũng có chút buồn bực, mình vì sao không bị tiếng sáo này mê hoặc?
Bất quá, hiện tại cũng không phải là thời điểm để tự hỏi.
Nàng chạy đến trước đầu đội ngũ, lên tiếng kêu to: "Các ngươi tỉnh lại, các ngươi nhanh tỉnh lại, làm sao vậy? Làm sao vậy?"
Những người đó dường như trúng tà thuật, đối với tiếng hò hét của nàng gần như mắt điếc tai ngơ, thẳng tắp đi về phía trước.
Long Phù Nguyệt khẩn trương, liều lĩnh đứng ngay đầu muốn ngăn cản bọn họ.
Vẻ mặt bọn họ đờ đẫn, cũng không thèm nhìn tới nàng, vượt qua nàng tiếp tục đi tới.
Cái này —— Long Phù Nguyệt không khỏi thầm nguyền rủa một tiếng.
Nàng cắn răng một cái, cũng đi theo phía sau đội ngũ, nàng cũng muốn nhìn xem, rốt cuộc hiện tại là cái gì đang tác quái!
Nàng chân trước vừa mới bước vào trong cửa thành, phía sau cửa thành liền ầm ầm đóng cửa, thanh âm này thật sự không nhỏ, dọa Long Phù Nguyệt nhảy dựng.