Nhìn những binh lình vẫn cặm cụi đi về phía trước như cũ, hoàn toàn không chú ý đến động tĩnh ở phía sau.
Đến nước này, Long Phù Nguyệt cũng chỉ có thể giả ngu, đi theo phía sau đội ngũ, nàng cũng muốn nhìn xem tiếng sáo này muốn đem bọn họ dẫn tới nơi nào.
Mấy trăm người đang đi đến ngã tư đường của bức tường thành bằng đá đồ sộ.
Long Phù Nguyệt nhìn hướng hai bên, nhanh chóng ngẩn ra!
Trong thành này lại có rất nhiều người qua lại. Hàng hóa bày dọc theo hai bên đường, phồn hoa và náo nhiệt.
Tiếng sáo kia không biết khi nào thì tan biến, chỉ có đám đông huyên náo này là chân thật.
Những đứa bé ở trên đường chạy tới chạy lui, người trưởng thành cũng đang đều lo bận rộn mua bán, cảnh trí không màng danh lợi mà ấm áp.....
Long Phù Nguyệt trong lúc vô ý vừa quay đầu, chợt thấy tại ngôi nhà xanh nhỏ ở gần đó, có hai tiểu hài tử đang đùa giỡn, một phụ nhân áo xanh trên mặt là tươi cười, sủng nịch không màng danh lợi nhìn hai hài tử.
Ở bên cạnh của nàng, có một nam tử đang đứng. Nam tử này tuổi tác tuy rằng không lớn, lại lộ ra một cỗ thông minh tháo vát, giờ phút này, hắn cũng đang nhìn thê tử của hắn, trên mặt là nụ cười thỏa mãn.
Long Phù Nguyệt thấy rõ bộ dạng nam tử này, lại như bị sấm đánh, suýt nữa ngã ngồi!
Nam tử này —— Nam tử này dĩ nhiên là Trương Vân Long!
Long Phù Nguyệt không dám tin vào hai mắt của mình. Nàng theo bản năng quay đầu ở trong quân tìm kiếm bóng dáng của Trương Vân Long.
Vì thế —— Nàng đã tìm được một Trương Vân Long khác!
Trương Vân Long trong quân doanh cũng giống như Trương Vân Long trên đường, trên gương mặt là vô cùng hạnh phúc không màng danh lợi......
Hay là ——Trương Vân Long kia là giả?!
Long Phù Nguyệt cắn răng một cái, chạy tới, đi đến trước tiểu viện kia, đưa tay muốn kéo ống tay áo của hắn: "Trương tướng quân."
Tay nàng cũng đang ở trên người của hắn bất chợt qua, hoàn toàn sờ không tới cơ thể thật!
Giả dối! Đây là giả dối!
Long Phù Nguyệt chưa từ bỏ ý định, lại đi túm áo người phụ nhân mặc áo xanh kia, không hề ngoài ý muốn, tay nàng xuyên qua ở trên người của nàng ta như trước, phụ nhân kia ngay cả vẻ mặt cũng chưa biến sắc!
Thì ra —— Mọi người trong thành này là ảo ảnh! Hoàn toàn không phải chân thật!
Nàng quay đầu nhìn những người khác trong quân ngũ, những người khác đang nhìn về những hướng khác nhau, nhưng trên mặt cũng là một bộ dáng hạnh phúc thỏa mãn.