Ban đầu nàng tính là sẽ từ trong nước nhảy ra cưỡi con vật gì đó, chạy cách bờ sông hai ba trượng sẽ đi xuống. Sau đó tìm tiểu điếm thành trấn ở lại. Chờ sau khi cổ độc phát tác sẽ lại đi tiếp.
Nhưng trăm tính ngàn tính không nghĩ tới thế nhưng cưỡi một con bò điên, con bò điên này chạy tốc độ không thua tuấn mã, nàng cũng không dám trên đường nhảy xuống. Đành phải tùy ý con bò này chạy, lại không nghĩ rằng cư nhiên chạy đến trong núi lớn này.
Chuyện này có thể xem là chuyện tốt không? Long Phù Nguyệt muốn tự trấn an mình. Nàng vội vàng nhìn mọi nơi một cái. Chợt thấy phía trước cách đó không xa trên một tảng đá lớn có một người ngồi. Lúc này mắt của nàng đã có chút mông lung không rõ, chỉ nhìn thấy là một chút bóng trắng. Trong lòng giật mình, bùm một tiếng rớt xuống khỏi lưng bò, trước mắt tối sầm, trong đầu một cái bóng trắng bay nhanh xẹt qua..
Tất cả, tất cả, đều đã trở thành hôm qua, Vũ Mao sư huynh, tạm biệt!
Cũng không biết qua bao lâu, Long Phù Nguyệt chậm rãi mở mắt, đập vào mắt có thể thấy được đó là một trần nhà màu xanh, thân mình cũng lung la lung lay, như là đang nằm bên trong một chiếc xe.
“Di, ta đang ở nơi nào?” Con mắt Long Phù Nguyệt đảo quanh, nhớ tới thân, lại cảm thấy thân mình giống tan rã ra, vừa nhúc nhích liền đau toàn thân.
“Ta nhớ được ta vội vã đi, sau đó nhìn thấy một con hồ ly hay, chó gì đó băng ngang đường một chiếc xe ngựa đang chạy vụt đến, ta cứu chú hồ li (hay con chó) kia, bị xe đánh bay đi ra ngoài......”
Long Phù Nguyệt bỗng nhiên ôm lấy đầu! Trời ạ, nàng không phải là đã chết chứ? Vì cứu cẩu cẩu anh dũng hiến thân?! Có trang bìa tờ tạp chí nào đưa tin nóng sốt nàng vì cứu cẩu cẩu đã anh dũng hy sinh, đưa tin về vị anh hùng liệt sĩ cứu cẩu cẩu hay không......
Câu hồn tiểu quỷ kia lại đang làm gì thế?Tại sao nhìn chung quanh cũng không thấy? Còn nữa, tại sao nàng lạ cảm giác hiện tại giống như là ngồi ở một chiếc xe trâu già kéo? Chẳng lẽ âm phủ này không phải giống như dương gian sao?
Nàng đang vạn phần buồn bực, chợt thấy màn xe được vén lên, một nam tử xoay người đi đến.
Long Phù Nguyệt vừa thấy được nam tử này, lập tức mở to hai mắt.
Wow! Cực phẩm soái ca! Nàng rốt cục nhìn thấy cực phẩm soái ca sống rồi!
Nam tử kia một thân áo choàng thuần trắng, tóc đen chưa từng buộc lên, tùy ý xõa tung trên đầu vai, trên trán có một đai buộc đầu màu xanh ngọc. Màu da của hắn có chút tái nhợt, ánh mắt sắc bén trên vầng trán không thể che hết thanh cao cùng cao ngạo, môi hơi có chút đơn bạc thiếu tia huyết sắc hơn người thường, ánh mắt lạnh lùng mà lạnh như băng, giống như vầng trăng lạnh lẽo ban đêm chiếu rọi.