Long Phù Nguyệt cắn răng một cái: “Chúng ta đây cũng đi tìm xem.”
Dương Côn Vũ hơi khẽ cau mày: “Ba người chúng ta võ công thấp kém, đi chỉ sợ cũng không giúp được việc gì, ngược lại sẽ làm cho đại vu sư phân tâm.”
Dương Cẩn Hiên cũng nói: “Đúng vậy, đúng vậy, hay là chúng ta cứ đợi như thế này đi. Không đúng, ta muốn thừa cơ hội này chạy nhanh đi bẩm báo hoàng huynh một chút.”
Cũng không biết là xuất phát từ tâm lý gì, Long Phù Nguyệt ngăn hắn lại: “Quên đi, hay là trước chớ kinh động hoàng huynh của ngươi. Nói không chừng một mình đại sư huynh có thể xử lí xong vị Phượng Vương gia kia. Hay là chúng ta đi tìm thử xem, mặc dù không giúp đỡ được gì, ở bên cạnh thêm người cổ vũ cũng tốt.”
Huynh đệ Dương thị còn có chút do dự, Long Phù Nguyệt rốt cuộc cũng thiếu kiên nhẫn: “Các ngươi không đi tự ta đi! Ta không tin chính mình tìm không thấy!”
Nàng dỗi, xoay người rời đi.
Dương thị huynh đệ không lay chuyển được nàng, lại lo lắng nàng một người xông loạn, cũng đành phải đi theo.
Ba người bọn họ khinh công tuy rằng cũng không tồi, nhưng Phương Viên mười dặm này phạm vi là quá lớn.
Ba người từ nam đến bắc, từ đông sang tây, ước chừng tìm hơn hai canh giờ, rất xa nghe được một chỗ trong khe núi phía trước truyền đến từng đợt tiếng động của kim loại vang lên.
Vô số ánh sáng trên không trung phá lóe ra.
Long Phù Nguyệt kêu lên một tiếng vui mừng: “Ở nơi này!”
Nâng tinh thần lên, hướng về hướng kia chạy như bay đến.
Nơi này vốn dĩ có một tiểu đình, có vài chục gốc đại thụ, còn có một chút quái thạch.
Nhưng bây giờ như là bị lốc xoáy tập kích qua, đỉnh tiểu đình không thấy, chỉ còn lại có cái bệ không trọn vẹn. Những cây to kia có nhổ tận gốc, có gãy ngang thân, cành lá đầy trên đất.
Quái thạch đều biến thành bột mịn, ngay cả bóng dáng cũng tìm không được......
Trận đại chiến này trước nay chưa từng có.
Hai bóng người động tác nhanh lẹ, nhanh như tia chớp, trên không trung, trên mặt đất phân phân hợp hợp. Mỗi lần chợt vừa tiếp xúc liền chính là một trận kim loại chói tai vang lên, vô số ánh sáng chói mắt phát ra......
Long Phù Nguyệt xa xa đứng ở nơi đó, chỉ cảm thấy trước mắt như là có mười mấy người đang đánh nhau. Mắt đều hoa rồi, cũng phân không ra ai là ai.
Hai bóng người mỗi lần chợt phân chợt hợp, cũng làm cho nàng hết hồn, e sợ khi nhìn đến máu thịt bay tứ tung.