Nghịch Ngợm Cổ Phi

Chương 421: Người này sẽ không để ý tánh mạng cứu nàng như thế



Một cái chưởng tâm lôi của Cổ Nhược vừa mới phát ra, bảo kiếm của Phượng Thiên Vũ giống như con rồng đang lượn xuống đâm vào dưới xương sườn của Cổ Nhược. Chiêu thức hai người cũng đã phát ra, vừa lúc đó Long Phù Nguyệt xông vào! Xông vào chính giữa tuyệt chiên trí mạng dốc hết toàn lựa của hai đại cao thủ này!

Cổ Nhược hoảng sợ biến sắc: “Phù Nguyệt!”

Võ công của nàng thấp kém, nếu như bị hai chiêu này đánh trúng, nàng làm sao còn có đường sống? Nhưng lúc này chiêu thức đã tung ra hết toàn lực, nếu muốn thu hồi làm sao có thể?

Sắc mặt Phượng Thiên Vũ lại thảm biến, mắt thấy một kiếm này sẽ đâm vào trước ngực Long Phù Nguyệt, tay trái hắn chợt vung lên, hướng tới cánh tay phải hung hăng chém rụng!

Chỉ nghe ‘rắc’ một tiếng, cánh tay phải của hắn nhất thời hiện lên góc nhọn rủ xuống. Bảo kiếm trong tay cũng chém xéo bay ra ngoài!

Long Phù Nguyệt vốn thấy kia hàn quang lòe lòe bảo kiếm sẽ đâm trúng chính mình, sợ tới mức thất thanh kinh hô, một tiếng kinh hô này còn chưa phát ra, chợt thấy thân mình bị một nguồn lực mạnh mẽ, kéo lấy, trước mắt hoa lên, dường như đứng ở phía sau lưng một người. Một ánh chớp lóe lên, chưởng tâm lôi cứ đánh vào trong cơ thể người kia như thế.

Đây tất cả chỉ trong một cái nháy mắt trong ánh chớp chói chang. Long Phù Nguyệt còn chưa kịp phản ứng, đã ở giữa đường ranh sinh tử đánh một vòng!

Nàng ngẩn ngơ, mắt thấy người đang che ở trước người mình, mềm rũ ngã xuống.

Nàng lảo đảo hai bước, đem người kia ôm lấy, lui hai bước, ngã ngồi trên mặt đất, run giọng nói: “Ngươi...... Ngươi......”

‘Ngươi’ nửa ngày, cũng không nói nên lời. Chỉ cảm thấy trong lòng như có một sợi dây đàn căng lên phăng một cái gãy ngang, tiếp theo chính là đau lòng như cắt cho tới bây giờ cũng không từng trải qua.

Cứu nàng, dĩ nhiên là Phượng Thiên Vũ!

Thì ra ngay tại trong tích tắc đấy, Phượng Thiên Vũ vừa thấy không ổn, gần như là không chút suy nghĩ, dùng cánh tay trái chặt đứt cánh tay phải của mình, sau đó mạnh mẽ lôi kéo Long Phù Nguyệt, đem nàng kéo đến phía sau mình, dùng thân thể của mình đón đỡ chưởng tâm lôi, chưởng tâm lôi kia quả nhiên lợi hại vô cùng, gần như là công lực suốt đời ngưng tụ của Cổ Nhược, hắn chịu tấn công mạnh mẽ như thế, làm sao chịu được? Trước mắt tối sầm, mềm rũ ngã xuống.

Động tác liên tiếp này đều là phản ứng bản năng của hắn, không hề suy nghĩ, toàn bộ tự thực hiện.

Long Phù Nguyệt gần như ngây ngốc ở nơi đó, nàng rốt cuộc không nghĩ tới, người này sẽ không để ý tánh mạng cứu nàng như thế!

Hạ bộ nhất:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.