Nghịch Ngợm Cổ Phi

Chương 443: Đừng…… Đừng rời khỏi ta



Phượng Thiên Vũ nhìn nàng một cái, thở dài một tiếng: “Tiểu Nguyệt Nguyệt, nàng tuy rằng cũng xem như thông minh lanh lợi, nhưng đối với chuyện chính trị tranh đấu này vẫn luôn trong sáng ngây thơ. Hoàng huynh nàng lần này tới vốn dĩ cũng không có ý gì tốt. Nếu như không phải ta phản ứng nhanh, lúc này nàng thấy được ta đây chỉ sợ thật sự là một khối tử thi rồi!”

Long Phù Nguyệt hoảng sợ, mở to hai mắt, nghe hắn nói tiếp.

“Hắn đại khái đã nghe vị Tam vương gia kia nói, biết ta bị nội thương rất nặng, cho nên mới mang theo nhiều thị vệ như vậy, đại khái là muốn tìm cơ hội tiêu diệt ta. Nhưng không nghĩ tới sẽ thấy ta vẫn còn thanh tĩnh vô cùng, hơn nữa ta ngồi ở chỗ kia, không giống bộ dạng như là bị thập phần trọng thương, dù sao thanh danh của ta bên ngoài, ngoại giới đồn đãi ta có thể giết người ở ngoài ngàn dặm, phỏng chừng hắn cũng đang rất sợ ta. Cho nên hắn nhìn thấy ta bình an vững vàng ngồi ở chỗ này, nhất thời không dám hành động thiếu suy nghĩ. Hắn lại không biết, ta dùng hết tất cả khí lực, cũng chỉ có thể ngồi thẳng mà thôi……”

Long Phù Nguyệt không nghĩ tới trường hợp vừa rồi nhìn như thân thiện thế nhưng lại tiềm ẩn sát khí lớn như vậy, sững sờ một chút, nói: “Vậy —— Vậy lễ vật lại là như thế nào?”

Phượng Thiên Vũ thở dài: “Nàng vẫn không rõ sao? Ta nói viên hạt châu này là phụ hoàng ta đưa cho hắn. Cũng chính là nói, phụ hoàng ta biết ta ở Khai Dương quốc, hắn mới sẽ có cố kỵ. Dù sao Thiên Tuyền Quốc so với Khai Dương quốc thực lực của nước ta cường thịnh hơn rất nhiều, nếu ta ở Khai Dương quốc xảy ra chuyện, phụ hoàng của ta tất nhiên sẽ khuynh đảo lực lượng cả nước đến báo thù cho ta. Đó cũng không phải là khả năng hắn có thể thừa nhận…… Cho nên, sau khi hắn nhìn thấy viên hạt châu này, mới hoàn toàn đã bỏ qua ý nghĩ nhân cơ hội loại trừ ta.”

Hắn nói một hơi nhiều lời nói như vậy…, đương nhiên có chút mệt mỏi, sắc mặt như ngọc thạch trở nên càng tái nhợt, hơi có chút thở dốc.

Ồ, thì ra là thế!

Long Phù Nguyệt cuối cùng là hiểu rõ huyền cơ bên trong.

Không khỏi lắc lắc đầu: “Không nghĩ tới sự tình lại phức tạp như thế, chính trị tranh đấu này cũng thật sự đau đầu nhức óc. Đối diện lẫn nhau mà phải quanh có lươn lẹo rất nhiều vòng……”

Nhìn thoáng qua Phượng Thiên Vũ, thở dài một hơi: “Tự ngươi vận công chữa thương đi, ta không quấy rầy ngươi nữa.” Xoay người định rời đi.

Phượng Thiên Vũ lại vươn tay bắt được ống tay áo của nàng: “Đừng…… Đừng rời khỏi ta.” Bộ dáng của hắn có một chút yếu ớt, tựa hồ buông lỏng tay, nàng sẽ giống như biết bay đi vậy.

Long Phù Nguyệt luôn luôn một loại cảm giác bị tính kế, lại nói không nên lời là lạ ở chỗ nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.