Nghịch Ngợm Cổ Phi

Chương 451: Mượn cơ hội ăn đậu hủ của nàng



Long Phù Nguyệt sửng sốt, thế này mới nhớ tới ngoài miệng mình còn có một ít vết phỏng, tuy rằng đã thoa thuốc cao, vết phỏng kia nhỏ đi nhiều, nhưng nhìn gần vẫn có thể thấy.

Trên mặt không khỏi đỏ lên: “Này —— Không cẩn thận bị phỏng một chút. Đừng lo.”

Mày Phượng Thiên Vũ cau lại, ánh mắt có chút khó lường. Thở dài: “Là bị cháo làm phỏng đêm qua? Tại sao lại không cẩn thận như thế?”

Long Phù Nguyệt cười xấu hổ cười: “Cái kia ——Ta đêm qua thật đói bụng. Uống nhanh một chút.”

Hai người lại không nói gì.

Đôi mắt hai người đối diện nhìn sau một lúc lâu. Không khí lại có chút mờ ám.

Trong lòng Long Phù Nguyệt ẩn ẩn có chút bất an, thấy hắn đã không có gì đáng ngại, đang muốn tìm lý do chuồn mất.

Phượng Thiên Vũ lại lười biếng ngáp một cái, vươn một bàn tay đến: “Phù Nguyệt, đỡ ta.”

Long Phù Nguyệt sững sờ một chút, trong lòng có điểm không yên, ấp úng nói: “Ngươi, ngươi vẫn nằm đi, thân thể của ngươi còn rất yếu, lại không có người nào tới bái phỏng, tại sao phải cố gắng ngồi dậy làm gì?”

Phượng Thiên Vũ cười khổ một tiếng: “Lưng ta đã nằm rất lâu, nếu nằm tiếp sẽ có sâu. Yên tâm, ta đã tốt lên rất nhiều, đơn giản ngồi một chút cũng không sao.”

Long Phù Nguyệt không có cách nào khác, chỉ phải tiến lên đưa hắn đỡ ngồi xuống. May mắn hắn lần này không lại mượn cơ hội ăn đậu hũ của nàng.

Thương thế của hắn quả nhiên tốt lên rất nhiều. Ngồi một lúc lâu, cư nhiên không giống như ngày hôm qua ra mồ hôi mãnh liệt.

Đúng lúc Lục nhi nấu cháo đưa vào, còn phối hợp hai loại thức ăn sáng sắc hương vị đều tốt.

Ngay cả Long Phù Nguyệt nhìn, ngón trỏ cũng di chuyển.

Tuy nhiên nàng cũng không có ý tứ cướp miếng ăn cùng bệnh nhân, đang muốn nói ra ăn một ít.

Phượng Thiên Vũ lại tự tiếu phi tiếu liếc mắt nhìn nàng, thản nhiên nói: “Dù sao cháo này, thức ăn này ta ăn cũng ăn không hết, hay là nàng ở lại nơi này ăn cùng ta đi.”

“A, Vậy cũng được.” Long Phù Nguyệt thấy cũng không nên cự tuyệt, chỉ phải đáp ứng.

Lục nhi ở trên giường mang đến một cái bàn nhỏ, hai người mặt đối mặt ngồi ăn.

Phượng Thiên Vũ uống một ngụm cháo, lại ăn vài miếng thức ăn sáng, hơi hơi nhíu nhíu mày.

Long Phù Nguyệt vẫn trộm nhìn nhìn hắn, thấy hắn như thế, bất giác hỏi: “Như thế nào? Không hợp khẩu vị ngươi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.