Nghịch Ngợm Cổ Phi

Chương 486: Ngươi. . . . . . Ngươi đang gạt ta phải không?



Long Phù Nguyệt vừa thấy sắc mặt của hắn đã không còn trắng bệch giống đêm qua, trong lòng mừng rỡ, nhào đến: “Đại sư huynh, huynh cuối cùng đã tỉnh! Cảm giác như thế nào? Có phải đã tốt hơn hay không?”

Thân mình Cổ Nhược khẽ run lên một chút, mở mắt, liếc nhìn Long Phù Nguyệt, trong mắt có một chút áy náy: “Phù Nguyệt, đêm qua thực xin lỗi......”

Long Phù Nguyệt sửng sờ một chút: “Đại sư huynh, huynh đối với chuyện đêm qua có ấn tượng?”

Cổ Nhược thở dài một hơi: “Chuyện đêm qua Mộc Tây La đều đã nói với ta......”

Lại liếc mắt nhìn Phượng Thiên Vũ một cái: “Đêm qua may mắn ngươi tới đúng lúc, bằng không ta đã phạm phải sai lầm lớn.”

Phượng Thiên Vũ cười nhẹ một tiếng: “Có lẽ. Ta chỉ là không nghĩ đến đại sư huynh mất đi thần trí thuật pháp cũng lợi hại như thế, đêm qua ta suýt nữa đã không kiên trì nổi.”

Thân mình Cổ Nhược hơi run lên, nhắm mắt lại: “May mắn chưa phạm phải sai lầm lớn, được rồi, hai người các ngươi đi đi!”

Long Phù Nguyệt bỗng dưng ngẩn ngơ: “Đi? Tại sao muốn để cho ta đi? Đại sư huynh, huynh không quan tâm ta nữa sao?”

Giọng nói của nàng tội nghiệp, giống như chú chó con sắp bị người ta quẳng đi.

Cổ Nhược chậm rãi mở to mắt, đáy mắt lạnh như băng như nước, thản nhiên nói: “Ta vốn là không phải thực sự là sư huynh của muội, ta và muội vốn dĩ một chút quan hệ cũng không có. Ta có thể chiếu cố muội hai năm đã xem như hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, muội còn muốn thế nào?”

Long Phù Nguyệt không nghĩ tới hắn sẽ nói ra những lời nói vô tình như vậy, giật mình ngơ ngác. Gần như muốn khóc: “Đại sư huynh, huynh là đại sư huynh của ta, huynh không thể không cần ta......”

Trong mắt Cổ Nhược hiện lên một chút chua xót, hắn khép hờ ánh mắt, thở dài một hơi: “Thiên hạ không có buổi tiệc nào mà không tàn, Phù Nguyệt, ta và muội vốn dĩ chỉ có duyên phận gặp mặt vài lần, hai năm trước muội té xỉu đến ven đường, ta thấy muội đáng thương lại không có chỗ nương tựa, nên mới chứa chấp muội, hiện tại vị hôn phu của muội đã tìm tới, hắn đối với muội một tấm chân tình, ta đem muội giao cho hắn, ta thực yên tâm, muội nên theo hắn đi thôi.”

Long Phù Nguyệt vạn lần cũng không dự đoán được hắn sẽ nói ra như vậy.

Nàng lui về phía sau hai bước, lại dừng lại, nhìn hắn nói: “Huynh...... Huynh đang gạt ta phải không? Huynh sợ sẽ nhịn không được lại hút máu của ta đúng hay không? Không sợ, ta không sợ, máu của ta còn nhiều mà, nếu máu của ta có thể ức chế độc tính trong cơ thể của huynh, huynh có hút một chút cũng không sao......”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.