Long Phù Nguyệt gật đầu như giã tỏi, khóc thở không ra hơi: “Đại sư huynh, người là đại sư huynh của muội, là người gần gũi với muội nhất trên đời, huynh không thể xảy ra chuyện gì, huynh tuyệt đối không được phép xảy ra chuyện gì!”
Đột nhiên thân thể cảm giác được sát khí bao vây, nàng ngẩng đầu lên ngay lập tức, thấy Phượng Thiên Vũ bước đến, chân khí tụ lại trên bàn tay, mỗi bước đi, là mỗi lần đất dưới chân rung động
“Tránh ra, ta muốn giết hắn!” Phượng Thiên Vũ tựa như một ác ma khát máu, đôi mắt mê hoặc thường ngày giờ đây ngập tràn sát khí.
“Không được! Không dược! Phượng Vương gia, ngươi không thể giết huynh ấy, xin ngươi buông tha huynh ấy, van cầu ngươi buông tha cho huynh ấy.” Long Phù Nguyệt cố hết sức bảo vệ cho thân thể sư huynh.
“Hai người chúng ta hôm nay nhất định phải chết một! Tha cho hắn chính là ta tự giết chết chính mình, Tiểu Nguyệt Nguyệt, nàng thật sự muốn ta tha cho hắn?” Trong đôi mắt Phượng Thiên Vũ tựa như ẩn chứa vô số cơn sóng nổi dậy, nhưng vẫn yên lặng nhìn nàng, không hề chớp mắt.
Long Phù Nguyệt cảm thấy đầu óc hỗn lọan không chịu được, nàng chỉ biết là nàng không muốn bất cứ ai trong hai người bọn họ bị thương, mà lúc này, Cổ Nhược đang hấp hối, nếu nàng không cứu, hắn thật sự sẽ bị Phượng Thiên Vũ giết!
Nàng lắc đầu hỗn lọan: “Không được, không được giết huynh ấy! Ngươi buông tha huynh ấy, huynh ấy sẽ không giết ngươi......”
Phượng Thiên Vũ bỗng nhiên lui về phía sau mấy bước, khuôn mặt trắng bệch như giấy: “Thì ra —— Cuối cùng nàng vẫn lựa chọn hắn......”
Câu còn chưa kịp nói xong, Cổ Nhược vốn sắp chết bỗng nhiên nhỏm dậy, tiêu ngọc trong tay hóa thành luồng tia chớp màu tím, đâm thẳng về hướng Phượng Thiên Vũ!
Sắc mặt Phượng Thiên Vũ trắng bệch, hoàn toàn không có ý định tránh né, chỉ nghe một tiếng “phụt”, tiêu ngọc xuyên từ trước ngực ra sau lưng hắn, nhuộm đẫm máu tươi, hắn từ từ ngã về phía sau......
Long Phù Nguyệt hoàn toàn trở nên ngây dại, môi run rẩy, không thốt nên lời.
Nàng nghiêng ngả lảo đảo chạy tới, ôm lấy thân thể Phượng Thiên Vũ vừa ngã xuống, trên người Phượng Thiên Vũ chảy máu tươi đầm đề, nhiễm đỏ quần áo của nàng.
Nàng lấy tay cố gắng bịt hai lỗ vết thương lại, máu vẫn không ngừng trào ra, khiến một khỏang đất xung quanh cũng nhiễm đỏ.
“Vô dụng, ta nói rồi, nàng chỉ có thể chọn một. Nàng chọn hắn, tức là muốn ta chết......”