Nghịch Ngợm Cổ Phi

Chương 572: Ngươi vì sao không chịu buông tha ta?



Hắn nhìn thấy khuôn mặt Long Phù Nguyệt tái nhợt, thần sắc lạnh lùng, trong lòng lộp bộp nhảy dựng, hơi trầm xuống: “Tại sao khóc? Ai khi dễ nàng? Nói cho ta biết, ta sẽ báo thù cho nàng.”

Long Phù Nguyệt sờ lên mặt, vừa chạm nhẹ mà tay đã đầm đìa nước.

Nàng lạnh lùng nhìn hắn, bỗng nhiên mở miệng: “Phượng Vương gia, hai năm trước chúng ta đã ân đoạn nghĩa tuyệt, ta đã thả tự do cho ngươi, vì sao ngươi không chịu buông tha ta?”

Phượng Thiên Vũ chấn động, cái chén trong tay mất thăng bằng rơi xuống đất. Sắc mặt cũng trở nên tái nhợt.

Nàng đã nhớ!

Nàng đã nhớ lại tất cả!

“Phù Nguyệt, nàng hãy nghe ta nói, nghe ta giải thích……….”

Tay hắn loạn cả lên, đưa ra phía trước giữ lấy ống tay áo Long Phù Nguyệt.

Đầu Long Phù Nguyệt rụt lại, tránh được hắn.

Oán hận, trừng mắt nhìn hắn: “Có gì phải giải thích? Sự thật vẫn ở đó không phải sao? Ngươi nói ngươi trúng độc tình của ta là vì ta muốn tự mình độc chiếm ngươi, là ta dùng gian kế, hiện tại thì tốt rồi, ta đã trả tự do cho ngươi, ngươi không đi tìm oanh oanh yến yến của ngươi, còn ở đây dây dưa với ta làm cái gì? Ngươi vì sao vẫn không chịu buông tha ta? Ta với ngươi có thù oán sao?”

Nàng càng nói càng giận, nước mắt như hạt châu thi nhau rơi xuống, như cắt đứt quan hệ của hai người.

Nàng liền nhảy xuống đất.

Nhưng thân mình vẫn có chút mềm nhũn, ngả nghiêng, suýt chút nữa thì té ngã.

Phượng Thiên Vũ liền đỡ lấy nàng, khép hờ ánh mắt.

Điều gì đến cũng đã đến!

Lúc này đây, hắn không muốn trốn tránh nữa!

Sắc mặt hắn tái nhợt, trong nháy mắt mắt cũng không hề chớp nhìn nàng, thở dài một tiếng: “Phù Nguyệt, nàng đừng nói như vậy được không? Nàng biết rõ, người ta cả đời yêu nhất chính là nàng……….”

Long Phù Nguyệt lui về phía sau hai bước, cười lạnh một tiếng: “Yêu ta nhất? Lúc công chúa rơi xuống nước ngươi có từng tin tưởng ta? Biết rõ là một cái bẫy vậy mà vẫn dưới ánh mắt trừng trừng của mọi người đánh ta ba mươi roi da! Ngươi cường ngạnh muốn ta, nhưng lại đem tất cả tội lỗi đổ lên đầu ta………..”

Nói tới đây, nước mắt trào lên. Gần như không nói được.

Phượng Thiên Vũ đau xót trong lòng: “Phù Nguyệt, lúc ấy ta không tin nàng là do ta không phải. Lúc ấy, trong lòng ta chỉ là không cam tâm mà thôi. Ta không muốn vứt bỏ nàng………Ba mươi roi kia ta cũng là bất đắc dĩ, vào tình huống ấy, ta không có lựa chọn nào khác…………..Ta tình nguyện ba mươi roi kia đánh chính mình.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.