Nàng cứ thế kêu gào, trong mắt tràn ngập khoái cảm trả thù.
Thân mình Phượng Thiên Vũ run lên, từng bước lui về phía sau.
Bàn tay chậm rãi buông xuống.
Đúng vậy, hắn không dám mạo hiểm như vậy!
Chẳng may đem nữ nhân này giết chết mà Phù Nguyệt của hắn không thể trở về thì phải làm sao đây?
Mất đi linh hồn thì thân thể sẽ rất mau hư thối, đến lúc đó ngay cả cơ hội cứu vãn đều không có!
Hắn trừng mắt nhìn vẻ mặt đầy hận ý của nữ tử trước mắt này. Đây là dung mạo hắn thương tiếc sâu đậm. Lại đối với sự chiếm đóng của thân thể chánh chủ này lại căm thù đến tận xương tuỷ ——
Sắc mặt hắn tái nhợt, đôi mắt hung ác nham hiểm, nắm tay răng rắc vang lên, tựa hồ phải mất rất nhiều khí lực mới nhịn được không bóp cổ nàng!
Nữ nhân này thật đáng giận, nàng không sợ uy hiếp của hắn!
Giết cũng không được mà đánh cũng không xong. Uy hiếp tựa hồ như vô dụng………
Một ý niệm nhanh chóng chạy qua đầu hắn, trong lòng linh quang chợt loé.
Nàng là Long Phù Nguyệt thật sự, như vậy nàng nhất định sẽ để ý đến người nhà của mình!
Hắn biết biện pháp này có chút đê tiện, nhưng để người yêu mến có thể trở về, hắn đành phải làm vậy.
“Phù Nguyệt công chúa, ngươi quả nhiên rát thông minh, ta hiện tại quả thật không thể làm gì được ngươi, nhưng mà, ta cũng muốn nói cho ngươi biết một chuyện. Phụ vương của ngươi, ông ta vẫn chưa chết, còn nhận chức ở Thiên Cơ quốc, nhóm tỉ tỉ của ngươi cũng không chết, cũng ở tại Thiên Tuyền quốc ta. Ta sẽ không giết ngươi, nhưng không có nghĩa là ta sẽ không giết bọn họ………..Ngươi có thể lựa chọn không nói, nhưng ta có thể khiến tỉ muội, phụ vương của ngươi từng người một chết ở trước mắt ngươi……..”
Long Phù Nguyệt ngẩn ngơ, sắc mặt khẽ biến đổi.
Nàng là nữ nhi mà phụ hoàng yêu nhất, yêu như trân bảo. Tình cảm giữa cha và con gái cực kì sâu đậm.
Chẳng lẽ phụ hoàng thực sự chưa chết?
Tin tức này đối với nàng mà nói, chính là tin tức tốt nhất.
Nhưng đây là thật sao? Có thật như vậy chăng?
Trong đầu nàng bỗng nhiên xuất hiện một trận hỗn loạn.
Tâm trí của nàng cũng chỉ là của một đứa nhỏ mười lăm tuổi.
Một khi Phượng Thiên Vũ tỉnh táo lại, nàng hoàn toàn không phải là đối thủ!
Phượng Thiên Vũ nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng, giống như vui mà lại như buồn, đôi mắt to di chuyển loạn lên, liền biết rằng đã thành công uy hiếp nàng.