Cổ Nhược chậm rãi lắc đầu, thở dài một tiếng nói: “Không có biện pháp. Làm như vậy sẽ trái lại luân thường, người gọi nàng phải là người có cùng huyết thống. Hơn nữa biện pháp này mỗi người chỉ có thể sử dụng một lần. Nếu dùng lần thứ hai, nàng sẽ bị hồn phi phách tán.”
“Cho nên ____Chúng ta không thể sử dụng cùng một biện pháp để gọi nàng trở về? Có phải hay không?” Phượng Thiên Vũ suy sụp ngồi trên ghế. Gần như muồn đứng thẳng cũng không được.
“Trừ phi cái gì?” Phượng Thiên Vũ trong lòng tràn ngập tuyệt vọng, nghe được câu này của hắn, giống như người chết chìm vớ được cọng cỏ ven bờ.
“Trừ phi_____Nàng ở thế giới đó, tự mình tìm được biện pháp trở về.” Cổ Nhược chậm rãi nói.
Phượng Thiên Vũ nhắm mắt lại. Đang nhớ lại những lời nói của Long Phù Nguyệt khi vừa mới khôi phục lại trí nhớ___
Ta chính là không thương ngươi. Tuyệt không yêu nữa rồi! Ta không muốn nhìn….Ngươi nữa! Không bao giờ muốn nữa!
“Phù Nguyệt, nàng thật sự không thương ta sao? Thật sự không muốn nhìn thấy ta nữa sao?”
Phù Nguyệt, nếu nhất định vô duyên, sao nàng lại đến đây một lần, rồi lại nhẫn tâm rời đi, nàng bảo ta làm sao mà chịu nổi? Sao nàng lại nhẫn tâm đến như vậy?
Sắc mặt hắn tái nhợt, ‘rắc’ một tiếng, tay của ghế dựa bị hắn đánh gãy: “Ta sẽ không buông tay! Ta tin tưởng nàng cũng sẽ không buông tay…..Bằng không khi ta chết biến thành quỷ, cũng phải đem nàng bắt trở về!”
Hắn dùng lực quá lớn, trên người lại bị thương, máu lại chảy ra.
Cổ Nhược thản nhiên liếc nhìn hắn một cái: “Trên người ngươi đã bị thương, nếu không chữa trị sẽ biến thành quỷ đó! Nhưng mà cho dù biến thành quỷ cũng chưa chắc ngươi có thể tìm thấy nàng.”
Sắc mặt Phượng Thiên Vũ trắng bệch, ngực đâm bị thương đau đến mức như có một trăm bàn tay nhỏ bé xé rách. Nhưng đau ngoài thân thể sao có thể so với đau trong lòng, trong lòng đau giống như là có người xả thịt, đau đến tận xương tuỷ, đến tận từng dây thần kinh, trước mắt từng đợt biến thành màu đen. Hắn lộ vẻ sầu thảm, cười: “Có lẽ_____Biến thành quỷ cũng tôt, ít nhất không cần phải chịu đau khổ đến như thế này….”
Ngực hắn đã bị thương rất nặng, hắn có thể chống lại tới hiện tại, đã là không dễ dàng gì. Trước mắt tối sầm, rốt cuộc hôn mê bất tỉnh.
Cổ Nhược liếc mắt nhìn Hoa Tích Nguyệt một cái, Hoa Tích Nguyệt giơ tay lên: “Yên tâm, hắn không chết được. Ta có thể cứu hắn. Nhưng mà…….” Nàng hơi hơi nhăn mi lại.