Lục vương gia! Người này lại là vị Lục vương gia ra vẻ không tranh sự đời —— Phượng Thiên Diệp!
Hắn bỗng nhiên dừng lại dưới đại thụ, nhảy xuống ngựa, như là thưởng thức phong cảnh, đôi mắt chậm rãi quét một vòng chung quanh.
Long Phù Nguyệt trốn ở trong bụi cỏ, thở cũng không dám thở mạnh, may mắn cỏ hoang bên này của nàng đủ dày, nàng lại nằm ở bên trong một cái hố đất.
Phượng Thiên Diệp cũng không hề phát hiện ra nàng.
Phượng Thiên Diệp đứng dưới tàng cây một hồi lâu, xác nhận chung quanh không có ai khác, thế này mới vươn tay, lấy ống trúc từ trong hốc cây ra, rút ra tờ giấy nhìn lướt qua thật nhanh. Khóe miệng lộ ra một nụ cười khó lường.
Sau đó lấy hộp quẹt ra, đem tờ giấy kia đốt, thẳng đến tờ giấy kia hóa thành một đám tro tàn, hắn mới nhẹ nhàng thở ra một hơi. Như là có một tảng đá lớn nhẹ nhàng rơi xuống đất, thì thào: "Lão Cửu, chỉ sợ làm sao ngươi cũng không còn nghĩ đến, người bên gối của ngươi đã trở thành một con cờ của ta rồi? Ha ha. Nếu ngươi biết chân tướng, vẻ mặt của ngươi chỉ sợ vô cùng đẹp mặt. Ha ha, ha ha!"
Trong lòng hắn cực kỳ đắc ý, không còn cố kỵ gì nữa, quay đầu cưỡi ngựa đi.
Long Phù Nguyệt đã hoàn toàn ngây dại. Nằm ở trong bụi cỏ nửa ngày không nghĩ đứng dậy.
Cho dù như thế nào nàng cũng không dám tưởng tượng, vị Long Vương phi này đã trở thành mật thám của Lục vương gia!
Không biết bọn họ có cái kia hay không ^,^
Vị Lục vương gia này đối với mình có ý đồ, chuyện này Long Phù Nguyệt đã sớm biết.
Nhưng nàng không hề nghĩ đến vị công chúa thực lại có thể dan díu với Lục vương gia.
Chỉ sợ trên đỉnh đầu của Đại Vũ Mao đã đội một cái nón xanh mượt......
Trời ạ, đứa bé trong bụng của nàng ta không phải là của Lục vương gia chứ?!
Long Phù Nguyệt thoáng chốc giống ăn phải một con ruồi bọ. Ghê tởm nói không nên lời......
Nàng thật sự không ngờ, vị Lục vương gia nhìn qua không tranh sự đời này, lại có thể mơ ước ngôi vị hoàng đế, cho nên hắn mới nghĩ cách để trộm Hổ Phù đại biểu binh quyền......
Đại Vũ Mao chỉ sợ thong mình bằng trời cũng không ngờ rằng mình sẽ bị huynh đệ ruột thịt cùng người bên gối của mình liên hợp lại tính kế?
Long Phù Nguyệt chỉ cảm thấy miệng phát khổ, trong lòng cũng không biết nên nghĩ như thế nào,
Cứ ngơ ngác ngồi phịch trân hố đất xuất thần như vậy. Thẳng đến khi một thanh âm lành lạnh vang lên ở trước mặt của nàng: "Tiểu nha đầu, Muội cầm tinh con chuột sao? Tại sao lại ở chỗ này đào một cái động vậy?"