Phượng Thiên Vũ lắc lắc bàn tay trắng nõn như ngọc, tươi cười dị thường sán lạn “Dù ngươi có phải tiểu công chúa Long Phù Nguyệt hay không, người bổn vương bắt chính là ngươi, cho nên ngươi chính là nô tỳ của bổn vương, đừng mong có ý định bỏ trốn.”
“Ngươi” Long Phù Nguyệt tức giận không biết phải nói thế nào cho đúng. Chính mình cũng đã nói thân thế cho hắn biết, hắn cũng không chịu thả mình đi, tên háo sắc này, xem ra mình bị hắn chỉ trúng rồi! (TNN: Còn không phải sao? ^^~)
Phượng Thiên Vũ nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận của nàng, cười càng thêm tuấn tú xuất thần, vươn tay ôn nhu vuốt tóc nàng: “Được rồi, tiểu nha đầu, bổn vương đặc xá cho ngươi nghỉ ngơi một chút.” Dùng cằm ý bảo nàng nằm xuống bên cạnh.
Long Phù Nguyệt không có biện pháp, nàng sớm đã quỳ đến hai chân tê dại. Lúc này cũng không khách khí nằm xuống. Nàng xuyên qua đây liền gặp vô số biến cố, vẫn không thể hảo hảo nghĩ ngơi một chút. Lúc này nằm xuống cẩm điếm, xe ngựa lắc lắc rung rung nàng đã ngủ mơ màng.
Phượng Thiên Vũ híp mắt lại, nhìn dung nhan nàng ngủ say, lúc ngủ nàng hồn nhiên như một đứa trẻ, đã không còn giương nanh múa vuốt. Miệng hắn không khỏi hiện ra một mạt ý cười, vươn tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, thì thào thở dài: “Thật là kỳ quái, cô nhóc này lại làm cho người ta vui vẻ đến thế.”
Cũng không biết thế nào, lớp băng trong lòng hắn lại có một tia ấm áp……….
Cũng không biết trải qua bao lâu, Long Phù Nguyệt trong lúc ngủ mơ tỉnh dậy. Nàng bị một trận âm thanh hỗn loạn đánh thức.
Nàng nhìn quanh một chút ở trong xe, Phượng Thiên Vũ cũng không có ở đây, không biết đã đi nơi nào. Bên ngoài nhao nhao ồn ào, thỉnh thoảng có tiếng rên rỉ truyền vào, cũng không biết xảy ra truyện gì.
Quân đội của Phượng Thiên Vũ luôn nghiêm cẩn theo nề nếp, tại sao lại xảy ra lộn xộn?
Long Phù Nguyệt hiếu kỳ xốc màn xe lên, nhìn ra bên ngoài, không khỏi thay đổi sắc mặt.
Đại quân không biết đã dừng lại khi nào, vô số binh lính sắc mặt kinh hoàng, ôm bụng trên mặt đất lăn lộn, còn có nôn mửa không ngừng, xụi lơ trên mặt đất, đau khổ không nói được.
Mà Phượng Thiên Vũ trầm mặc như nước, đang đứng cùng với mấy vị thầy thuốc nói nói gì đó.
Mấy vị đó đều là thầy thuốc tùy thân, y thuật đương nhiên không kém. Lúc này bọn họ đều nhíu chặt mày, nơm nớp lo sợ đứng ở nơi đó, vẻ măt vô cùng sầu não.