Nghịch Ngợm Cổ Phi

Chương 659: HaHa ta còn không quên được!



Trong lòng giống như bị một ngọn lửa thiêu đốt, lại giống như trống rỗng không có tí cảm giác gì. Toàn thân trên dưới đều lạnh như băng. Đó là sự lạnh lẽo tỏa ra từ các đầu khớp xương, lạnh lẽo làm nàng ôm chặt cánh tay, môi cũng bị cắn thành màu trắng.

Nàng không muốn nhìn nữa, không bao giờ muốn!

Nghe trong gió truyền tới ââm thanh kiều mỵ của nàng kia: “Vương gia, Vương gia, tiện thiếp nguyện ý làm Phù Nguyệt của ngài…..”

Long Phù Nguyệt cười đau khổ, ôm một vũ kỹ, lại gọi tên nàng, hắn đối với nàng rốt cuộc là vô tình hay hữu tình?

Nàng lảo đảo xoay người, vừa mới bước một bước…..

Chợt nghe sau lưng “phanh” một tiếng, kèm theo tiếng kêu đau của nữ tử: “Vương………Vương gia tha mạng….”

“Bằng ngươi cũng xứng làm nàng sao? Cút cho ta! Đều cút cho ta!” Thanh âm gần như sắp hỏng của Phượng Thiên Vũ vang lên, tiếp theo là liên tiếp chuỗi ââm thanh đổ vỡ, chén dĩa rơi xuống đất vang lên.

Thân mình Long Phù Nguyệt cứng đờ.

Phượng Thiên Vũ ở trước mặt nàng luôn cợt nhả, nếu không chính là bộ dáng cao cao tại thượng, tất cả bộ dáng những xấu xa đùa cợt của hắn nàng đều rõ như lòng bàn tay.

Nhưng chưa bao giờ nàng thấy hắn không khống chế được cảm xúc.

Nàng không khỏi quay đầu, đã thấy Phượng Thiên Vũ phát điên rồi, đem tất cả những thứ trên mặt bàn hất xuống dưới đất.

Hai tròng mắt màu đỏ, giống như ác quỷ Tu La.

Đám vũ kỹ bị hù cho rét run, nhanh chóng lui ra ngoài.

Mà nữ tữ dẫn đầu nhóm vũ kỹ mới nãy bị té dưới đất kia, trên cánh tay trắng nõn chảy ra tơ máu, tóc mai tán loạn, sợ tới mức thân mình co thành một đoàn, té ngã cũng vội vã đứng lên chạy đi.

Vừa rồi vẫn còn ca múa vui vẻ, đảo mắt đã thành một đống hỗn độn.

Phát tiết xong, Phượng Thiên Vũ mới ngơ ngác đứng ở nơi đó, trong mắt một mảnh cô đơn cùng cô tịch.

Hắn ngửa đầu lên trời, khóe miệng lộ ra nụ cười khổ: “Quên không được,…. Ha Ha, ta vẫn quên không được!”

Hắn bỗng nhiên ha ha cười điên cuồng, tiếng cười liệt thạch xuyên vân (NN: muội đoán chắc là tiếng cười thấu cả trời đất…), làm cho màng nhĩ của Long Phù Nguyệt ong ong run lên.

Gần như muốn té ngã.

Tiếng cười như cười lại như khóc, cực kỳ đau khổ, giống như có nhiều lắm trầm tích, nhiều lắm phiền muộn cần phát tiết.

Long Phù Nguyệt bị hắn cười rợn cả tóc gáy, chẳng biết tại sao nước mắt cũng chảy dài theo xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.