Long Phù Nguyệt tức giận đến mức toàn thân run lên: “Nữ nhân này thật sự là cố ý! Hài tử đáng thương của mình đã bị nàng ta giết chết như vậy ……”
Chợt thấy một luồng hồng quang từ trên người Long Vương phi tràn ra, dần dần ngưng tụ thành hình người, vẫn là hình dáng của Long Vương phi, với hận ý điên cuồng trên mặt.
Long Phù Nguyệt cho tới bây giờ chưa từng hận quá một người, nếu có sẽ liều mạng qua đánh nhau với nàng.
Nữ nhân này quá ghê tởm! Lại có thể dùng phương pháp này trả thù Đại Vũ Mao, chẳng lẽ không biết là đứa nhỏ vô tội sao?!
Hoa Bão Nguyệt lại vươn tay bắt được nàng, đem nàng đẩy mạnh vào: “Nha đầu ngốc! Tới phiên ngươi!”
A? Cái gì tới phiên ta?
Long Phù Nguyệt còn chưa kịp phản ứng, trước mắt liền trở nên tối sầm.
Trời ạ! Nàng đau quá! Toàn thân đều đau! Cảm giác này thật là đau quá, khiến nàng thét chói tai không thôi! Tuy nhiên nó lại không phát ra ââm thanh nào.
Trời ơi! Nàng không phải là đầu thai thành hài tử sinh non đấy chứ? Trời ạ! Mới sáu bảy tháng thì sống thế nào? Ô ô ô thối hồ ly kia muốn hại chết nàng!
“Không có chết! Vẫn chưa chết! A, Vương phi còn sống, ông trời ơi, Vương phi thật sự còn sống!”
Vang bên tai là ââm thanh của bà đỡ kia, vui mừng và không thể tin được.
A? Không có chết? Nàng rõ ràng nhìn thấy hồn của Long Vương phi đã đi ra ngoài……….
Đầu óc Long Phù Nguyệt nghĩ loạn cả lên, lại một cơn đau nữa tới, lần này đau quả thực vượt quá khả năng chịu đựng của nàng, liền hét ầm lên.