Ánh sáng kia chậm rãi thu nhỏ lại, vô số ánh sáng vàng xoay tròn.
Oán khí trên người từ hồng đậm dần dần trở nên nhạt hơn, rốt cuộc hoá thành một bóng dáng màu trắng.
Hoa Bão Nguyệt cười hì hì nói: “Hắc bạch vô thường tới tìm ngươi đó. Ngươi nhìn xem, có phải họ tới đón ngươi không?”
Trên bầu trời đen hiện ra hai một đen một trắng, lờ mờ, không rõ tướng mạo.
Thân ảnh màu đen bay tới, cổ tay vung lên, một chiếc xích sắt bay tới cổ tiểu công chúa Long Phù Nguyệt.
Nhìn kĩ một chút sắc mặt nàng ta, thở một hơi nhẹ nhõm: “Lần này cuối cùng cũng không bắt sai…..”
Thân ảnh màu trắng chắp tay: “Đa tạ. Nga, đúng rồi, ấy Linh tịch kia dường như có chút nguy hiểm, ngài có muốn......”
Hắn đang muốn hỏi ‘muốn trở về không’
Hoa Bão Nguyệt biến sắc: “Nàng gặp nguy hiểm? Ta sẽ trở về!”
Tung luân hồi bàn, bóng dáng của hắn ở thế giới này nháy mắt đã biến mất.
Trời ạ, sao không ai nói cho nàng biết, đẻ non cũng khó sinh như vậy?
Nàng đau muốn chết!
Cục cưng đáng thương, chắc là không muốn rời khỏi thân thể mẹ, khiến nàng thân đau mà tâm cũng đau, nước mắt tuôn xuống như mưa.
Nàng cắn chặt răng, liều mạng dùng sức.
“Cố lên, cố lên, đã thấy cái đầu. A, ra rồi!”
Long Phù Nguyệt chỉ cảm thấy đau đến cực hạn, hét lên một tiếng chói tai. Chỉ cảm thấy trong bụng trống vắng.
Toàn thân giống như bị nghiền nát, không chịu đựng nổi. Hấp hối nằm ở trên giường, cố gắng mở to hai mắt, giọng nói khàn khàn: “Đứa nhỏ, đứa nhỏ như thế nào……Thế nào? Nam tử hay nữ tử?”
Bà đỡ quỳ trên mặt đất không dám ngẩng đầu: “Khởi bẩm….Khởi bẩm Vương phi, dạ, là nữ tử. Đáng tiếc, do sinh thiếu tháng, nên đứa nhỏ đã…..Xin Vương phi nén bi thương.”
Tuy rằng đã sớm chuẩn bị tâm lí, nhưng trực tiếp nghe tin dữ này, Long Phù Nguyệt thấy trước mắt tối sầm, gần như ngất đi. Nàng nhắm nghiền đôi mắt.
Nữ nhi của nàng……..ô ô
Nước mắt như dòng suối nhỏ theo khoé mắt chảy ra.
“Phanh!” Cửa phòng bỗng nhiên bị một lựa lớn đẩy ra, mang theo một luồng gió lạnh, một bạch y nhân nhanh như gió tiến vào!