Nghịch Ngợm Cổ Phi

Chương 697: Lúc này đây bỏ qua liền chính là suốt đời bỏ qua



Đại Vũ Mao, van cầu ngươi, tới gặp ta, nghe ta giải thích......" Thân thể của nàng lung la lung lay, trước mắt một trận một trận biến thành màu đen, lại mạnh mẽ chống đỡ không được rồi ngã xuống. Trong lòng điên cuồng lẩm bẩm, nước mắt tuôn đầy mặt.

Tựa hồ qua thật lâu, vừa tựa hồ chỉ là mới một cái chớp mắt, tên thị vệ rốt cục đánh ngựa chạy trở về, liếc mắt nhìn Long Phù Nguyệt một cái, lớn tiếng nói: "Vương gia nói, thả nàng, bảo nàng cút!"

Một câu giống như một tiếng xét đánh xuống. Chặt đứt một tia hi vọng cuối cùng của nàng.

Sắc mặt nàng trắng bệch, khẽ nhếch miệng, tựa hồ không tin lỗ tai của mình.

Trong ánh mắt bọn thị vệ toát lên một chút thương hại, nhưng nếu như Vương gia đã hạ lệnh, bọn họ cũng không nên nói khác. Đều lên ngựa, đuổi theo đội ngũ phía trước.

Tên thị vệ kia nhìn nàng một cái, thấy sắc mặt nàng trắng bệch, thân mình lung lay sắp đổ, tựa hồ sẽ ngã sấp xuống đất. Biết nàng không còn có khí lực quấy rối, liền cũng cưỡi ngựa dứt khoát mà đi.

Long Phù Nguyệt ngơ ngác đứng lên tại chỗ, một trận gió thổi đến, hơi lạnh thấu xương.

Nàng chậm rãi uể oải ngã trên mặt đất, nước mắt tuôn không ngừng.

Đại Vũ Mao, thì ra giữa ta và ngươi, lại là tình thâm mà duyên mỏng như thế, lần này cách biệt, đó chính là vĩnh biệt......

Trái tim như có ngọn roi đánh mạnh như phiên giang đảo hải, cổ họng mằn mặn, wow một tiếng phun ra một búng máu.

Chẳng lẽ cứ buông tay như vậy?

Nàng không cam lòng, rất cam tâm a!

Nàng mạnh mẽ nhảy dựng lên, dùng hết tất cả khí lực hô to: " Vũ Mao thối, Vũ Mao chết tiệt, Vũ Mao xấu xa! Ngươi, ngươi sẽ phải hối hận, ngươi nhất định sẽ hối hận!"

Thanh âm thê lương mà khàn khàn, trong tiếng hoan hô hỗn loạn ở chung quanh, nháy mắt che mất......

Thì ra —— Thật sự đã bỏ lỡ......

Hai mắt đẫm lệ trong mơ hồ, nhìn về đoàn người ngựa phía trước càng đi càng xa.

Long Phù Nguyệt biết, lúc này đây bỏ qua đó chính là suốt đời bỏ qua, nàng không có thời gian, cũng không có sức lực lại đi tìm hắn......

Hai chân không còn chút sức lực, nàng chậm rãi uể oải ngã trên mặt đất, như một hạt bụi, gió thổi qua, sẽ không còn thấy nữa......

Nàng cúi đầu, dồn dập thở hào hển, không hề phát hiện, đoàn diễu hành phía trước không biết khi nào thì đã dừng lại.

Một con con ngựa trắng đang chạy vội đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.