Nghịch Ngợm Cổ Phi

Chương 738: Té ngã



Nàng nhìn thủy Diệu m liếc mắt một cái, thấy đôi mắt nàng ta đỏ hồng, ra dáng như cô dâu nhỏ bị ấm ức, trong lòng lại càng không tự tại.

"Phù Nguyệt, làm sao vậy? Tại sao không nói chuyện?" Bên ngoài lại truyền tới thanh âm của Phượng Thiên Vũ.

"Đến đây, đến đây!" Long Phù Nguyệt hốt ha hốt hoảng đáp ứng một tiếng, nhắc tới váy cất bước nhanh chóng đi ra ngoài.

Nàng cất bước quá mau, không đề phòng dưới chân giống như bị cái gì nhất thời vướng chân.

Thân thể nhất thời không trọng lực, nàng tốt xấu gì cũng có một chút võ công, lảo đảo một bước, rốt cuộc cũng đứng vững.

Nhưng không ngờ kia làn váy thật sự là quá dài, lại có người ở phía sau đẩy nàng một cái.

Lần này nàng đứng không vững nữa.

A một tiếng kêu sợ hãi, thuận theo sức hút của trái đất, tát một tiếng thật mạnh ngã trên mặt đất, nhất thời té ngã.

Cái trán vô tình đánh thật mạnh vào bình phong kế bên.

Bình phong tinh xảo rầm một tiếng gục xuống, trong lúc cấp bách Long Phù Nguyệt ôm đầu hướng bên cạnh lăn một vòng, không đợi nàng thở gấp qua một hơi, trước mắt một đoàn bóng trắng chợt lóe, đem nàng chặn ngang ôm lấy, đồng thời cánh tay trái chém ra, mắt thấy tấm bình phong sẽ nện ở trên người Long Phù Nguyệt nháy mắt bay ra ngoài.

Bịch một tiếng đụng ngã cái giá đặt đồ cổ trân bảo, vô số bình hoa, đồ sứ...... Giống như mưa đá rơi trên mặt đất.

Trong phòng tiếng ngọc, tiếng sành sứ vỡ tan, toàn bộ căn phòng tinh xảo hoa lệ nhất thời biến thành một đống vỡ nát hỗn độn.

Hai cung nữ kia sợ tới mức mặt không còn chút máu, ngơ ngác đứng ở trong góc nhỏ, một câu cũng nói không nên lời.

Phượng Thiên Vũ đem Long Phù Nguyệt đặt trên mặt đất. Chau mày nói: "Sao lại thế này?"

Lại nhìn cái trán Long Phù Nguyệt một chút, nơi đó lấy tốc độ hỏa tiễn xuất hiện một khối u lớn xanh tím.

Long Phù Nguyệt đau đến nước mắt thiếu chút nữa bão tố đi ra. Nàng rất muốn... khóc.

"Thực xin lỗi...... Ta...... Ta xảy chân."

Tâm Phượng Thiên Vũ đau nhói nhìn khối u trên trán nàng: "Làm sao có thể không cẩn thận như vậy?"

Long Phù Nguyệt bĩu môi. Trong lòng thực ủy khuất.

Nàng cũng không phải cố ý!

Nàng biết này váy quá dài, dễ dàng vướng víu, cho nên nàng mới vừa rồi còn nhắc tới váy đi tới.

Nhưng ai biết vẫn bị mạc danh kỳ diệu xuất hiện vật gì đó làm vướng chân.

Thế này mới ngã chật vật như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.