Kỳ nghỉ đông một năm một lần mà đám người khoa Kiến trúc ngóng dài cổ chờ đợi, cuối cùng cũng đến. Sau khi nộp xong bản vẽ cuối cùng, Lưu Đông lập tục lao vào người Nữ vương điện hạ cùng đi nộp bài với mình, cười đến xuân quang sáng lạn.
“Nào, đi ăn lẩu thôi!”
“Cậu cười đến mặt có nếp nhăn rồi kìa.” Thôi Ninh Nhạc không đẩy tay người nào đó ra.
Triệu Thư Ngôn ngáp dài một cái: “Không đi. Bận rồi.Đi thôi, Ninh Nhạc.” Bởi vì trong thời gian hoàn thành bài nộp vừa lúc có game mới tung ra thị trường, Nữ vương điện hạ đương nhiên phải vất vả gấp đôi bình thường.
Thôi Ninh Nhạc mặc cho đối phương dựa vào mình, đánh mắt sang hướng Lưu Đông. Không thấy à, điện hạ bảo phải về ngủ đó.Hắn dùng ánh mắt ngụ ý như vậy.
Lưu Đông bĩu môi: “Hứ, Kỵ sĩ nhà cậu ngày càng xứng chức đó.”
“Như vậy mới có tính khiêu chiến nha.Điện hạ nhất định không thích ngồi chắc trên ngai vàng, như vậy sẽ rất cô đơn đó!”Lưu Đông trộm cười.
“Tên thối tha!”Vị nào đó vừa tỉnh táo lại liền mắng anh chàng.
Hiện tại, cậu chỉ hận tên rắn độc Thôi Ninh Nhạc này không thể mỗi ngày đều ngoan ngoãn như giun đất, ít nhất nếu như thế bản thân sẽ không cần lo lắng cho vấn đề cái mông của mình.
Thôi Ninh Nhạc đương nhiêu thấu hiểu tâm tư của người nhà hắn, hạ mắt, cười nhẹ.
Thời điểm Lưu Đông bị bỏ lại phía sau, Thôi Ninh Nhạc bất ngờ tại vị trí không có người chú ý, cùng vị nhà mình mười ngón tay đan vào nhau. Lô hoa kê nhất thời không lường trước được hành động của hắn, mắt cứ thể đỏ bừng, những ngón tay thon dài chợt trở nên cứng ngắc, da thịt như bị thít chặt lại. Qua một hồi lâu, cậu mới từ từ lấy lại bình tĩnh, có phần ngượng ngùng nắm trở lại.
…Hừ, tim có thể hay không đập chậm một chút nào?
Tính toán tốt sẽ không đụng mặt cô nàng Hứa Tiêu dưới lầu, bời vì thời tiết đang kh1 lạnh, đám sinh viên nam nữ bên ngoài chỉ có thưa thớt vài ba người, so với mùa hè náo nhiệt hoàn toàn kém xa.
Thôi Ninh Nhạc cùng Triệu Thư Ngôn cùng xuất hiện, lập tức tạo nên chút xao động nho nhỏ.Đám nữ sinh cố ép xuống kích động, vờ thản nhiên lướt qua hai người, sau khi vào được bên trong ký túc xá, rốt cuộc nhịn không xong rồi, hú hét một hồi nữa mới yên.
Con gái luôn có chút mất tự nhiên mà.
Đáng tiếc, sự mất tự nhiên cùng những ánh mắt lòe lòe nào đó sẽ dẫn đến hệ quả đi đường tông phải cột điện, đương nhiên có chút khó coi.
Mấy cô nàng đành ôm đầu cười gượng, sau đó trốn vào phòng ký túc xá, tiếp tục thảo luận về sự xuất hiện của hai vị nào đó.
Triệu Thư Ngôn ngồi phơi nắng nơi băng ghế đá, cổ quấn khăn quàng thật dày chỉ chừa lại nửa khuôn mặt, thời điểm lên tiếng, giọng có chút rè rè. Thôi Ninh Nhạc lại không mấy sốt ruột, an vị gần sát một bên, nghiêng lỗ tai lắng nghe đối phương nói chuyện. Có đôi khi, chút chuyện bí mật giữa cả hai cũng được đề cập đến, thanh âm hiển nhiên phải đè xuống thật thấp, hắn sẽ cố tình ghé thật sát vào bên tai Triệu Thư Ngôn, vừa cười, vừa thưởng thức bộ dạng thẹn quá hóa giận của tên kia.
Khung cảnh hoàn hảo đến nỗi khiến đám nữ sinh lần nữa đâm vào cột điện.
Hứa Tiêu ngồi xổm trong một bụi rậm, cười đến nước miếng phải chảy xuống, nếu không bị Lạp bố trong lòng dùng hai chân đạp đạp, có khi cô nàng sẽ thực sự ngồi xổm nửa ngày trong đây.
Hứa đại mỹ nữ tựa hồ chưa bao giờ nhớ được bản thân còn có loại ‘hình tượng’ vừa tả này.
Thời điểm Lạp Bố được đám nữ sinh độc sủng suốt nửa tháng này xuất hiện trước mặt Triệu Thư Ngôn, khuôn mặt xinh đẹp lập tức sáng bừng bên. Thôi Nin Nhạc liếc cậu một cái, thản nhiên nở nụ cười.
Rời đi nửa tháng, nhưng vẫn không quên được mùi của ân nhân cứu mạng, Lạp Bố kích động đến phát khóc lên.
Triệu Thư Ngôn gãi gãi cổ nó, ôm nhóc con vào ngực, nửa ngày cũng không nói một tiếng.
“Phiền các cậu rồi.”Vẫn là Thôi Ninh Nhạc nhớ rõ phải nói lời cám ơn.
Hứa Tiêu vội vàng xua tay: “Cám với chả ơn gì, tụi tôi thích muốn chết ấy. Nếu không có Lạp Bố, cuối kỳ chán muốn chết luôn.”Hơn nữa, nếu không nhờ Lạp Bố, cô nàng nào có cơ hội nhìn được bộ dáng tràn đầy tình yêu của mẹ của Triệu Thư Ngôn chứ. Hừ, Thôi Ninh Nhạc, cậu chỉ lo chặt chém người ta thôi, không thấy Lạp Bố sắp đoạt mất tình yêu của điện hạ rồi hả!
Thôi Ninh Nhạc nhìn Triệu Thư Ngôn lại lâm vào thế khó xử: “Cậu định mang về nhà kiểu gì?”
“…Ông già nhà tôi không thích chó săn. Lúc trước ông ấy từng bị chó săn cắn.”Nhớ tới đây, khuôn mặt lại gục xuống.
Thôi Ninh Nhạc không chút nghĩ ngợi: “Vậy đem qua nhà tôi đi.”
Triệu Thư Ngôn nhìn chằm chằm hắn, không gật đầu.
Thôi Ninh Nhạc vốn muốn hỏi cậu còn do dự điều gì, nhưng sau khi bắt gặp đôi mắt tràn ngập trong lo lắng của đối phương, lại đành im lặng.
A, hắn như thế nào lại quên, bản thân trong ngôi nhà kia, cũng không phải cứ ‘muốn’ là ‘được’.
Xem không hiểu hành động của hai người kia, Hứa Tiêu nhíu nhíu mày. Cô thực không thích bầu không khí giữa hai người này, tựa như có một bức mành che trước mặt họ, khiến cả hai không thể thoát ra.Hai người bọn họ vốn có thể như loại ưng sải rộng cánh nơi bầu trời, nhưng thoạt nhìn vì điều gì đó, mà đôi cánh lại bị trói chặt?
Tuy vậy, nàng tốt hơn hết vẫn không nên chen vào.
Cảm giác sự trưởng thành tựa như giấc mộng không ngừng tiếp diễn, mà ngay sau đó lại bị hiện thực đập nát tan tành.
“Cứ đem sang nhà tôi đi.” Thôi Ninh Nhạc vẫn kiên trì với ý kiến của mình.“Không sao cả.”Hắn mỉm cười.
Triệu Thư Ngôn dường như còn cảm giác được một chút dư vị của cái siết tay ban nãy, lỗ tai hai bên hơi nóng nóng, quay người đi, rất không tự nhiên nhìn về hướng khác.
Bởi vì năm ngoái về muộn, vừa mới bắt đầu kỳ nghỉ đông năm này, người trong nhà Thôi đại thiếu gia đã tới, tự mình hộ tống vị thiếu gia nhà quân hồi phủ.
Đây là lần đầu tiên Triệu Thư Ngôn tận mắt nhìn thấy ông của Thôi Ninh Nhạc.
Không nộ mà uy, nụ vười tuy bình dị gần gũi, nhưng khiến kẻ khác không dám trái lời.
Nhìn cái tên bình thường vẫn luôn cay nghiệt với kẻ khác, hiện tại lại thành ra im lặng, hiểu chuyện, Triệu Thư Ngôn trộm ngắm hắn ôm Lạp Bố trong lòng, cắn chặt môi dưới.
Từ rất xa, cậu nghe được thanh âm cãi vã.Cậu không biết Thôi Ninh Nhạc rốt cuộc đã gom được bao nhiêu dũng khí, vì một con chó săn mà cùng ông lão từng giành được vô số huy chương trên chiến trận, tranh chấp qua lại. Đứng từ xa nhìn, bóng người kia thực sự đơn bạc, lại phải gồng mình chống lại mệnh lệnh “cấp trên”. Tựa như bản thân cậu, cao ngạo đến chết vẫn không chịu thua, quyết không xoay người.
Cuối cùng, ông lão nói cái gì đó rồi ngồi vào trong xe. Thôi Ninh Nhạc lén quay đầu, cười với Triệu Thư Ngôn một cái.sau đó kéo hành lý của mình, cũng chui vào xe.
Rất nhanh, Triệu Thư Ngôn nhận được tin nhắn: “Tôi đi rồi, đừng nhớ tôi đó.”
Nữ vương trì độn giờ phút này mới phát hiện bọn họ đã phải chia xa, chớp chớp đôi mắt, thật muốn chạy đuổi theo. Nhưng ngoại trừ chút khí thế làm lông tóc dựng ngược, cậu có còn gì đâu?
Cậu cắn răng, gửi lại một tin nhắn. “Lão tử mới không nhớ cậu.Là nhớ chết cậu luôn.”
Mặc kệ người bên kia sẽ nhịn cười đến nội thương, Triệu Thư Ngôn đã quyết tâm, giờ phút này nếu còn mạnh miệng, chính mình thật sự có lỗi với bản thân cùng người kia.
Chết tiệt.
Cậu thế nào lại chưa từng cảm thấy chán ghét kỳ nghỉ đông như hiện tại a?
Căn phòng trống rỗng chỉ còn sót lại hơi thở của bản thân, những ngày nghỉ kiểu này, thật sự không vui chút nào.
Kỳ nghỉ đông mỗi năm thật sự không tính là ngắn.Suốt từ giữa tháng một đến tận ngày hai mươi tháng hai, tính ra cùng là cả một tháng trời.
Mọi người nói xem như thế đối với những cặp đôi ‘mới cưới’ sẽ là cái dạng gì?
Ngay sau hôm Thôi Ninh Nhạc trở về, Triệu Thư Ngôn lập tức lên kế hoạch bám đuôi quấy rầy Phó Hiểu Xuân không rời. Nhưng tên gia hỏa này vừa bắt đầu kỳ nghỉ đông, liền biến thành tình trạng đi sớm về muộn, chăm chỉ giống như thành phần làm công ăn lương ngoài xã hội.
Triệu Thư Ngôn chỉ đành ôm cây đợi thỏ, rốt cuộc tới tận mười một giờ đêm ngày thứ ba mới túm được Thỏ con.
Phó Hiểu Xuân đột nhiên phát hiện trong phòng ngập mùi chua. Len lén đánh mắt sang rùa đen rút đầu Lưu Đông đang làm bộ như đọc sách, rồi quay nhìn lại Triệu Thư Ngôn cười đến thực tiêu sái, mếu máo: “Đi…làm thêm.”
Triệu Thư Ngôn trừng đối phương.“Cậu làm thêm cái gì?”
“…Công việc trong quán của Trần Lăng dạo này khá bận, tớ đến giúp. À, tớ quên kể với cậu, thành tích công việc Trần Lăng không tồi, chuẩn bị được thăng lên làm phó quản lý.” Vốn định cẩn thận lựa lời, Thỏ con vừa nghĩ đến việc này liền nhịn không được mà hưng phấn, đương nhiên vô tình giẫm lên cái đuôi của Nữ vương điện hạ.
“…Hừ, tình yêu và sự nghiệp cùng lúc bội thu nhỉ, các người cút a…”. “Ai ai, điện hạ à! Eo của tớ a a!” Lưu Đông từ đầu đến cuối bị Triệu Thư Ngôn ép nằm dài trên giường, kêu khóc thảm thiết.
“Kêu la cái gì, bổn tọa mát xa cho mi, ý kiến gì hả?!” Bàn tay to hung tợn chụp lấy lưng của anh chàng.
“Tôi sâu sắc cảm nhận được niềm vinh hạnh này, nhưng mà…” Lưu Đông giãy giụa, “Cầu ngài đừng nhéo vào thịt nha…”
Biết lỗi lầm của bản thân đều đổ sang đầu bạn cùng phòng, Phó Hiểu Xuân vì bi thương lại đầy cảm thông liếc Lưu Đông một cái.
Lưu Đông dù gì cũng không phải đồng tính luyến ái, lại chẳng biết gì về quan hệ giữa cậu và Thôi Ninh Nhạc. Triệu Thư Ngôn bĩu môi, giận chó đánh mèo giầy vò Lưu Đông pháo hôi đáng thương một hồi, mới nói sang chuyện khác. “Tiểu tử Lưu Đông cậu không phải tên mê gái đệ nhất sao?Thế nào đến tận bây giờ còn phòng không nhà trống nha?”
“…Nghĩ là một chuyện, làm được lại là chuyện khác. Bất quá, cậu yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không động thủ với Hiểu Xuân!”
“Cút!”Hai người thế mà cùng lên tiếng.
“Điện hạ, tớ muốn báo cáo!” Phải trả thù tên đáng ghét này, Phó Hiểu Xuân hắc hắc cười: “Tên này thích Hứa Tiêu đó.”
Lưu Động bật ngay người dậy: “Thối tha! Ai thích chứ! Cậu nói xạo… Này này a a!” Kêu la thảm thiết vì eo cùng tay bị người ta đè lại. “Giấu đầu lòi đuôi. Còn nữa, thẳng thắn thì khoan hồng, kháng cự liền nghiệm phạt, nói may.” Điện hạ ngạo mạn ra lệnh.
“Tôi không có!”Anh chàng đẹp trai mặt đỏ bừng.
Bắt gặp đôi mắt mang theo ý tứ “Cậu không lừa được tôi đâu” nã đạn về phía mình, Lưu đẹp trai nghẹn nữa ngày, cuối cùng đem mặt quay qua chỗ khác, không được tự nhiên nói: “Cho dù chỉ là có cảm tình một chút, thì đã sao. Người kia chính là Nữ hộ pháp, không chọc được.”
“Lời này tôi sẽ thay cậu nói lại với Nữ hộ pháp.”Triệu Thư Ngôn móc ra di động, ấn gọi một dãy số.Lưu Đông lập tức kích động xông tới, cố gắng đoạt đi điện thoại. Tiếc thay Taekwondo của người nào đó liền phát huy tác dụng, anh chàng bị đè dưới thân chỉ có thể đỏ mặt rấm rấm rứt rứt cầu xin tha thứ: “Đừng đánh đừng đánh mà! Cậu mà đánh thì cái mặt mo này của tôi biết trốn đi đâu!”
“Chạy sang chỗ Nữ hộ pháp tìm an ủi á. Dù sao tâm đã rớt mất bên đó, cái mặt mo này cũng chẳng cần nữa.” Triệu Thư Ngôn cười hì hì, vờ ấn nút di động, cố tình trêu đùa.
Phó Hiểu Xuân chớp chớp mắt.
Thì ra… Nữ vương điện hạ thích Thôi Ninh Nhạc đến vậy.
Nếu vẫn chưa biết cảm giác thích là thế nào, thì sao có được biểu tình giống như hiện tại?
Tâm vừa động, cậu chàng cầm lấy di động, len lén gửi đi một tin nhắn.
Triệu Thư Ngôn còn đang cùng Lưu Đông cù nhây, nhưng chỉ vài phút sau, di động trên tay bất ngờ vang. Cậu vừa nhìn tới, lập tức bật khỏi giường, chạy ra ngoài phòng.Lưu Đông chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một từ ‘Nhạc’ trên màn hình.
“…Kỵ sĩ đại nhân sao?” Anh chàng nhỏ giọng hỏi bạn cùng phòng của mình.
Phó Hiểu Xuân le lưỡi, cười vô cùng đắc ý.
Thanh âm Thôi Ninh Nhạc có chút thấp. Thời điểm Triệu Thư Ngôn vừa nghe được, lập tức hỏi: “Bên cạnh cậu có người à?”
“Không, trễ thế này còn chưa ngủ, cậu hy vọng tôi nói lớn được đến đâu?”Thôi Ninh Nhạc cười nhẹ.
Triệu Thư Ngôn chớp chớp mắt, lúc này mới nhớ ra quả thật đã sắp mười hai giờ.“Thế khuya như vậy rồi sao còn gọi điện thoại đến?”
“Bởi vì có người nhớ tôi lại bắt đầu giận chó đánh mèo kẻ khác, tôi nếu không gọi tới, phỏng chừng trong ký túc xá sẽ phát sinh oan hồn vô tội.”
“…” Triệu Thư Ngôn hung tợn trừng mắt với vách tường, ánh mắt như muốn đục thủng cả lớp vách dày, bắn tới trên người Thỏ con nhiều chuyện.
“Sao còn chưa về nhà?”Tên cháu hiếu thảo này nỡ nhân tâm để ông cụ một mình nhiều ngày sao?
“Nghĩ xem cậu khi nào có thể vượt ngục.”Triệu Thư Ngôn bĩu môi.
Thôi Ninh Nhạc cười có chút bất đắc dĩ.“Xem chừng trong năm nay sẽ không có khả năng, ngày mai ông già còn muốn dẫn tôi về quê kìa.”
Yết hầu tựa như bị lấp kín.Triệu Thư Ngôn nghẹn một họng, cả nửa ngày cũng không nói được một câu.
Cú điện thoại này thà đừng gọi còn hơn.
Thấy đầu bên kia không nói gì hồi lâu, Thôi Ninh Nhạc đành lên tiếng trước đánh vỡ im lặng: “Cậu về trước đi, qua Tết âm lịch tôi cố về sớm cùng cậu đi chơi, được không?” Ngữ khí này, tưa như đang dỗ dành con nít.
Mà không cách nào làm lơ như chẳng hiểu, Triệu Thư Ngôn hừ một tiếng, vẫn không trả lời. Rõ ràng biết đối phương chẳng làm sai gì, vậy mà chính mình còn tỏ vẻ tức giận. Cậu nhất định còn chưa phát hiện ra tính tình trẻ con của bản thân đang có xu hướng tăng lên.
“Cậu ngủ sớm một chút đi.Đừng thức cả đêm chơi game, tôi cũng không hy vọng cậu đón tôi bằng dung nhan bị thức khuya tàn phá.”
“Ừm.”Buồn bã ỉu xìu đáp lại.
“…Ngủ ngon.” Thôi Ninh Nhạc nói một câu thăm dò.
Triệu Thư Ngôn có chút sửng sốt, chợt cảm giác chính mình dương như còn muốn nói gì đó, nhưng thanh âm vừa dâng tới yết hầu thì bị nghẹn lại.Kết quả, ngô ngô nửa ngày, cậu vẫn như trước không phun được một chữ ra hồn.
Thôi Ninh Nhạc cũng không phải tên ngốc. Hắn chỉ cần hơi ngốc, Lô hoa kê kia đã sớm lẩn khỏi tầm mắt hắn. Bởi vậy, thời điểm nghe thấy quái thanh truyền sang từ đầu bên kia, chính mình lập tức hiểu ra.
Nửa muốn cười, nửa thật muốn túm lấy tên kia lay thật mạnh, hoặc thẳng tay đè xuống giường mà làm, khiến người này ở trước mặt mình hoàn toàn buông bả chiến giáp.
“Nói một câu ‘tôi nhớ cậu’, khó như vậy sao? Cậu là tên Lô hoa kê sĩ diện đáng chết…” Hắn oán giận.
Triệu Thư Ngôn lập tức đỏ mặt.
Điều nghẹn nơi yết hầu lại bị đối phương nói ra trước, kết quả, hiện tại phát hiện ra bản thân đã rơi vào thế hạ phong.
Thôi Ninh Nhạc khẽ cười.“Vậy cứ thế đi.”
Nói xong câu này, hẳn là nên ngắt điện thoại. Triệu Thư Ngôn đành phải ngoan ngoãn nhận mệnh: “Tôi… Tôi nhớ cậu, được chưa?”
Thôi Ninh Nhạc cười đến vui vẻ, trong khi hai lỗ tai Triệu Thư Ngôn thì đỏ bừng.
Thật lâu sau này, Thôi Ninh Nhạc vẫn giữ không xóa tin nhắn ngày ấy Phó Hiểu Xuân gửi cho hắn.“Điện hạ nhớ ngày nên đem Lưu Đông ra khi dễ gần chết.Mau rat ay cứu người a. Bệnh này chỉ có ngài mới trị được thôi.”
Triệu Thư Ngôn sau khi nói xong cuộc điện thoại này, ngày hôm sau lập tức đặt vé máy bay trở về.
Nếu đã biết đối phương không thể vượt ngục, cậu có canh chừng trước nhà giam kia cũng chẳng được ích gì. Nữ vương điện hạ có chút buồn bực bắt đầu đóng gói hành lý.
Thời điểm đẩy mở cửa phòng, cậu vừa vặn đụng phải Lưu Đông đang đứng ngoài hành lang gọi điện thoại. Gương mặt đẹp trai rạng rỡ, lại có chút ửng đỏ đáng nghi, nụ cười thường ngày vẫn luôn tiêu sái hiện tại lại có phần ngượng ngùng.
“Ừm, được. Hắc hắc… Tôi hiểu rồi…” Lưu Đông gãi đầu, xấu hổ cười, tựa như người nói chuyện đang đứng trước mặt mình.
Triệu Thư Ngôn quan sát đối phương hồi lâu, đợi đến khi người kia phát hiện ra sự tồn tại của cậu, bản thân mới cố tình “nha ” một tiếng, sau đó cười lớn, nghênh ngang mà đi.
Để lại một mình anh đẹp trai xấu hổ muốn bốc cháy, giải thích với đầu kia điện thoại.
Tuy rằng đối phương là Nữ hộ pháp, nhưng chung quy vẫn là một cô nhóc lương thiện khả ái, có thể nói chuyện yêu đương là chuyện vui vẻ cỡ nào, sao lại phải giấu giếm?
Không giống như bọn họ đây.
Triệu Thư Ngôn bĩu môi.
Trước khi về nhà, cậu muốn mua ít đặc sẳn vùng này cho ông lão ở nhà. Ông lão lúc trẻ từng ở chính thành thị này lập nghiệp, nhớ mãi không quên thức ăn nơi này. Mấy thứ bánh đậu xanh, thịt tẩm bột rán gì đó, dù rằng hiện tại, mùi vị đã có chút thay đổi, ông lão vẫn không biết chán mà bắt cháu trai mỗi lần phải mang về một hai cân.
Ăn những thứ của hiện tại, mà thưởng thức lại là hương vị trong hồi ức. Ông lão từng híp mắt mà cảm thán như vậy. Khi đó, Triệu Thư Ngôn chỉ cười, còn cảm giác chính mình có lẽ phải đợi đến cái độ thất tuần kia mới có thể lý giải được.
Nhưng hiện tại, chỉ mới ngửi đến hương vị cá mực nướng, cậu sẽ bất giác nhớ đến ngày ấy Thôi Ninh Nhạc từng cẩn thận kẹp chặt mấy miếng cá mực vào người, hai tay co ro vòng quanh người vì lạnh.
Con người là loài động vật dễ bị những hồi ức của chính mình lay động. Cậu chu môi nghĩ thầm.
Sau khi chen chúc giữa phố xá sầm uất vác về hai cân quà vặt, vốn định trực tiếp trở lại ký túc xá, nhưng nghĩ ngợi thế nào, cậu quay người đi về một hướng khác.
Trần Lăng chuẩn bị thăng lên chức phó quản lý, chính mình cũng nên có chút quà mừng cho y.
Vừa bước vào cửa hàng Trần Lăng đang làm, cậu quả nhiên bắt gặp được thân ảnh bận rộn của Thỏ con, cùng với Trần Lăng đang sửa sang lại mặt tiền của cửa hàng. Bộ dáng cả hai cùng làm việc, thoạt nhìn không có vẻ ghê tởm của một cặp đồng tính.
Hiểu Xuân sẽ ngẫu nhiên liếc mắt ngắm trộm bóng dáng Trần Lăng, sau đó lại cúi đầu làm việc.
Một hồi bão táp kia quả nhiên tạo được chút bước tiến. Cậu chợt nhớ đến lời Thôi Ninh Nhạc từng nói: “Thời điểm từ trên vách núi hiểm trở ngã xuống, nếu có bạn bè, người thân, người yêu xông lên cứu mình, như vậy bản thân sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ con người đã vươn tay ra ấy, bởi vì tự trong lòng liền cho rằng bàn tay kia chan chứa biết bao yêu thương – dù rằng đó chỉ là chính mình tự cho là tình yêu mà thôi.”
Triệu Thư Ngôn không cho rằng Trần Lăng chiếm lấy tiện nghi của bọn họ, nếu nói hai người bọn họ trước đây cùng nhau chỉ vì cô đơn. Nhưng kìa, hiện tại cả hai đã khiến cho đối phương hấp dẫn hơn, hẳn hơn phân nửa là vì tìm thấy nơi đối phương nguồn động lực để chính mình kiên cường hơn đi?
Như vậy cậu tìm thấy gì nơi Thôi Ninh Nhạc?Mà Thôi Ninh Nhạc rốt cuộc có được gì từ cậu đây?
Này, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, như thế nào đến lượt chính mình, liền hồ đồ như vậy?
Đem nửa khuôn mặt vùi sâu trong khăn quàng cổ, Triệu Thư Ngôn nhàm chán rình trộm cặp vợ chồng công khai yêu đương giữa chốn đông người kia. Đáng tiếc Phó Hiểu Xuân rất nhanh liền hướng cậu “a” một tiếng.
Trần Lăng cũng nhìn về hướng này.
Triệu Thư Ngôn chỉ có thể khéo xuống khăn quàng cổ, hướng cả hai cười. Đám con gái trong cửa hàng lập tức sôi trào. Quản lý nhanh như chớp túm lấy tay Trần Lăng: “Bạn của cậu à? Có muốn làm thêm không?Tiền lương có thể thỏa thuận nha!” Hắc hắc, từ sau khi trong cửa hàng xuất hiện đứa nhỏ Phó Hiểu Xuân kia, sinh ý rõ ràng tốt lên trông thấy. Hơn nữa, nếu có thêm cậu thiếu niên xinh đẹp kia, tiền thưởng cho Tết âm lịch năm nay nhất định nhiều đến nỗi khiến người ta ngủ không yên.
Trần Lăng không dấu vết rút tay lại, ngoài cười nhưng trong không cười: “Tiền tiêu vặt của điện hạ tụi này cũng đủ mua trọn cái cửa hàng này.”
Nụ cười quản lý đầu tiên cứng ngắc lại sau đó thì biến thành kinh ngạc.Vương tử như vậy chỉ có trong tiểu thuyết mà thôi.
Triệu Thư Ngôn nghe được, nghẹn hồi lâu, mãi đến khi hai vị nào đó buông bỏ công việc xin nghỉ một lát, để đi ra ngoài, mới mở miệng nói: “Tôi sao lại không rõ từ khi nào bản thân lại có nhiều tiền tiêu vặt đến vậy nha?”
“Thỏa mãn ảo tưởng của người khác là chức trách của ngài, điện hạ à.” Đem ly trà sửa nóng hổi nhét vào trong tay cậu, Trần Lăng cười nói.
Triệu Thư Ngôn “ha” môt tiếng, bừng tỉnh đại ngộ, sau đó cười rộ lên: “Vậy sau khi trở về, anh nhớ kể tiếp cho ông ta, kỳ thực cha tôi ở Trung Đông có vài mỏ dầu, mẹ tôi ở nước Pháp làm chủ mấy thương hiệu nước hoa. Ông tôi ở Anh quốc được thừa kế tước vị, bà tôi là đại tiểu thư một tập đoàn tài chính…”
Khóe miệng Trần Lăng co giật: “Cậu từ chỗ nào học được vậy?”
“Hứa Tiêu từng giảng cho tôi, tiểu thuyết ngôn tình phải hội đủ ba yếu tố.Bối cảnh là yếu tố khiến tôi buồn cười nhất.Còn hai cái nữa, một là nhân vật chính nhất quyết phải là tổng giám đốc, hai là nhân vật chính nhất định phải mang họ Lãnh, Long, Lăng gì đó, chỉ tiếc không có Triệu thôi.”
Phó Hiểu Xuân cười đến ngồi thẳng không nổi nữa: “Mệt cậu còn nhớ kỹ như vậy!”
“Tôi từng đem ra thảo luận với Thôi Ninh Nhạc, tiểu tử kia vừa nghe xong lập tức phun nước đầy màn hình máy tính, sao không nhớ rõ được cơ chứ?”
“Đầu óc thông minh của cậu có thể hay không đừng dùng cho mấy thứ này chứ?” Trần Lăng bất đắc dĩ cười, thuận tay đem trà sữa nhét cho Phó Hiểu Xuân, mắt thấy cậu ta định uống liền một ngụm thì vội vàng chụp lấy tay đối phương: “Chậm chút, còn nóng đó.”
Triệu Thư Ngôn nhìn một màn ‘chịu không thấu’ bên cạnh, bày ra vẻ mặt khinh bỉ: “Miệng tôi nóng đến hỏng đây, sao không thấy anh nhắc hả? Thực chịu không nổi mấy đôi tình nhân thời mặn nồng mà.”
Tầm mắt Trần Lăng dừng lại tại khuôn mặt đỏ ửng của Phó Hiểu Xuân, không dám bao biện gì thêm, chỉ là nét cười có phần thu lại.
Để dời đi tiêu điểm, Phó Hiểu Xuân vội vàng kéo tiếp chủ đề vừa nãy: “Vậy chứ Thôi Ninh Nhạc là gì?”
Triệu Thư Ngôn nhếch môi, cười vô cùng tà ác: “Tên kia là Thái tử gia của tập đoàn tài phiệt đối địch.”
“Hả?”Hai người đồng thời kinh ngạc.
“Vì thế tụi này trở thành Romeo và Juliet, rất đẹp đôi đi.” Dù có biên lại theo câu chuyện cổ, nhất định phải oanh động hơn mới được, “Bất quá kết cục sẽ là happy ending.”
Phó Hiểu Xuân vừa nghe xong cái tên Romeo thì bắt đầu ho khăn, cười đến chảy cả nước mắt: “Rốt cuộc nhà điện hạ làm nghề gì vậy?”
Triệu Thư Ngôn rất ít khi kể về cha mẹ mình, Phó Hiểu Xuân từ sớm đã tò mò, rốt cuộc là dạng gia cảnh gì mới có thể tạo nên một Nữ vương điện hạ khí thế bức người đến vậy?
Nuốt xuống một ngụm trà sữa, Triệu Thư Ngôn liếc cậu chàng một cái.
“Bán vòng hoa.”
“Gì chứ!”Khác với Phó Hiểu Xuân giật nảy cả người, Trần Lăng lại không quá kinh ngạc. Y phát hiện khi tên nhóc kia nhắc đến cha mẹ mình, trong ánh mắt ít nhiều có chút không muốn bàn đến.
Đem ly nhựa trong tay ném vào thùng rác, Triệu Thư Ngôn cười cười: “Buôn trang sức đá quý. Dây chuyền, nhẫn, mấy cái này không phải đều là các bà các ông mua về để làm lễ truy điệu cho tự do của mình sao?”
Vì chúng, hai con người sẽ mất đi tự do của mình.
Phó Hiểu Xuân chớp mắt mấy cái.Không hỏi tiếp nữa.
Trần Lăng cầm lấy bàn tay Phó Hiểu Xuân siết thật chặt. Y chợt phát hiện, thanh xuân rồi sẽ qua đi, mà bọn họ càng có nhiều những việc bản thân không dám đối diện trực tiếp.Hiện thực tựa như chỉ cách một bức tường, nhưng cố tình bọn họ không cách nào nhìn thấu được mà phải lựa chọn.
Ví như tương lai, hoặc là, xuất thân.
Triệu Thư Ngôn trở về trước, thành thật dọn dẹp phòng.Đứng trước cổng trường, cậu chăm chú nhìn lại con đường mà mỗi ngày chính mình cùng Thôi Ninh Nhạc đến lớp. Trước bãi xe trung chuyển của sân bay, cậu cố nhớ bản thân có mang theo quà vặt mà đối phương mua cho mình. Mà trong thời điểm bước lên máy bay, đầu vô thức ngoái lại nhìn một lần cuối.
Dẫu biết không lâu sau cũng sẽ quay lại nơi này. Nhưng cuối cùng, ngay trước giờ máy bay cất cánh, người nào đó vẫn không nhịn được, gởi đi một tin nhắn:
Thôi Ninh Nhạc, nhớ kỹ phải nghĩ đến tôi. Lão tử phát hiện thói quen có cậu thật sự đáng sợ, rốt cuộc là ai khiến tôi dương thành loại thói quen xấu này vậy hả?
Tin nhắn vừa được gửi đi, trên máy bay vang lên yêu cầu toàn bộ hành khách phải tắt điện thoại.
Triệu Thư Ngôn đưa mắt nhìn toàn cảnh kiến trúc nơi nội thành ngày càng xa dần, chống cằm, đánh một cái thở dài.
Thời gian một tháng bắt đầu được đếm ngược.
Tết Âm lịch năm nay có chút náo nhiệt.Triệu Thư Ngôn phát hiện đám người thân thích đều ghé về đây, gồm cả hai vị cha mẹ lâu ngày không gặp mặt của mình. Căn nhà cũ yên tĩnh phút chốc trở nên chật chội.
Ông lão vốn ngại phiền, chuyển hết ghế bành lên căn phòng kiểu dáng Tây Âu ở lầu hai, vừa đốt lò sưởi,vừa nhai thịt tẩm bột rán cháu trai nhà mình mua về, sau đó cười nói với cậu, xem đám gia hỏa kia ồn ào kìa, thật giống một mớ thịt tẩm bột rán.
Triệu Thư Ngôn đem cho ông lão một chiếc áo khoác bông màu đỏ, sau đò tùy tiện liếc mắt nhìn xuống đám người náo nhiệt ở nhà dưới.Trương bảo mẫu phỏng chừng nhiều năm chưa được nhìn lại cảnh này, bận đến độ giữa mùa đông mả mồ hôi đầy đầu.Ông lão lại bảo, mặc kệ bọn họ, phòng có dơ cứ gọi nhân viên vệ sinh đến dọn là được.
Họ hàng thân thích tới chúc Tết đều muốn thân thiết một chút với Triệu Thư Ngôn, nhưng ông lão nhất quyết không chịu thả người, ngay cả cha mẹ cậu cũng không được mấy cơ hội nhìn đến cậu con trai của mình.
“Nhớ bọn họ à?” Ông lão từng hỏi một câu như vậy.Sau khi nghe cháu trai trả lời “Không có hứng”, lập tức từ chối thẳng thừng yêu cầu của con dâu.
Cảnh ngộ hai mươi năm nay của cháu trai ông sao còn chưa rõ, dù rằng có đến mười tám năm, đại bộ phận thời gian ông phải bay tới bay lui, sau đó thì vào ở trong viện dưỡng lão ở nước ngoài.
Rốt cuộc, đến tận ngày mười tháng hai, vừa lúc Triệu Thư Ngôn ôm máy tính lui về phòng, bị cha mẹ bắt gặp được.Bọn họ nhìn nhau có chút xa lạ, Triệu Thư Ngôn chợt phát hiện bản thân vô cùng nhớ thương người bà đã khuất.
Trước khi qua đời, bà cũng chưa từng nhắc cậu phải đối mặt với đôi vợ chồng vốn nhiều năm vẫn bằng mặt không bằng lòng kia, càng không dạy cậu phải xếp vị trí cho bọn họ ở trong lòng như thế nào.
Tùy tiện ứng phó vài ba câu, cũng không quản phép tắc thế nào, Triệu Thư Ngôn mặt dày lẩn đi mất.
Bà mất hồi năm ngoái, khiến vô số người bạn vong niên của ông xuất hiện trong lễ tang.Vì thế mọi người vốn đã sớm quên ông lão trong nhà cũng từng là nhân vật làm mưa làm gió một thời, lúc này mới một lần nữa chú ý đến ông cụ.
Phỏng chừng, không người nào nghĩ đến, một ông già đã rời khỏi thương giới hai mươi năm hơn, thế nhưng vẫn còn sức ảnh hưởng đến vậy.
Triệu Thư Ngôn cũng không phải chưa từng thấy qua trường hợp này.Mười năm trước, ông cậu cũng từng ở trong tình trạng bệnh nguy kịch.Cảnh tượng những kẻ trong nhà vì chút tài sản thừa kế mà gay gắt tranh đoạt, trong khi bà ở một bên lặng lẽ lau nước mắt, tất cả đã khắc thật sâu vào trong lòng cậu.
Ông lão nằm trên ghế bành ngủ trưa, Triệu Thư Ngôn chợt cảm giác trong phòng có chút buồn chán, liền chạy ra ngoài ban công, một tay đẩy mở cánh cửa thủy tinh, tay còn lại móc di động ra nhìn.
Trong di động chỉ để lại ba tin nhắn. Từ ngày mười sáu tháng trước, tên kia vậy mà chỉ gửi có ba tin nhắn, trong đó có một cái còn chưa được đến hai mươi ký tự. Triệu Thư Ngôn thật muốn túm lấy cổ áo đối phương tra khảo, có phải hắn về thăm quê, cưới được cô thôn nữ nào đó vui đến quên trời quên đất hay không.
Chính mình thế mà lại giống như nhóc con mới lớn đương kỳ yêu đương cuồng nhiệt, đối phương vừa gửi tin nhắn tới, cậu liền vui đến tận bốn năm ngày.
Hừ.
Cậu không phải lại bị tên kia đùa giỡn chứ?
Di động hết mở ra rồi đóng lại, lập đi lập lại, mãi đến khi đầu ngón tay lộ ra ngoài không khí bị lạnh tới cứng ngắc, Triệu Thư Ngôn mới hung tợn nhấn nút gọi vào điện thoại người nào đó, quyết định chủ động một lần.
Điện thoại đổ chuông một hồi dài, bất ngờ bị cắt đứt.
Triệu Thư Ngôn trừng mắt nhìn di động trong tay, dường như muốn chui cả vào bên trong, nương theo sóng điện mà chạy đến đầu bên kia, túm lấy tên kia mà chất vấn.
Chưa từ bỏ ý định, cậu gọi lại lần nữa.
Lần này, chuông cũng đổ hồi lâu, bất quá, cuối cùng cũng kết nối được.
Tâm tình Triệu Thư Ngôn không tốt cho lắm: “Ngay cả điện thoại của tôi mà cũng dám ngắt?”
Đầu bên kia truyền đến tiếng cười bị đè xuống thật thấp: “Đồ ngốc. Cậu quả nhiên gọi lại lần nữa.”
Tên này nhất định cố ý! “…Bằng không giờ tôi cúp a?”
“Đừng cúp, tôi mới ra khỏi phòng, hiện tại đang đứng dưới tuyết nghe điện thoại của cậu.” Thanh âm đầu bên kia vô cùng ôn nhu.
Triệu Thư Ngôn chợt cảm thấy chính mình có chút thái quá, dễ dàng cáu kỉnh: “Sao vậy?”
“Thứ nhất, trong nhà tôi nhiều người, có chút bất tiện.Thứ hai, ông tôi ở kế bên. Thứ ba,…Nói chuyện điện thoại với cậu, tôi sẽ cười.”
Nếu là trước đây, Triệu Thư Ngôn nhất định sẽ bị chọc giận, nhưng hiện tại cậu đã thông minh hơn, hiểu ra ngay nguyên nhân khiến đối phương cười, lỗ tai nhất thời nóng lên: “Cười cái gì mà cười, sao không soi gương rồi tự cười với mình ấy?”
“Người trong gương đâu phải là cậu.”
Oán niệm mười tám ngày chỉ có ba tin nhắn, rất nhanh bị một câu này xóa sạch không còn dấu vết. Triệu Thư Ngôn, mày quá vô dụng đi. Thiếu niên xinh đẹp dựa vào ban công, trong tay siết chặt di động, bắt đầu nghiêm túc tính toán địa vị trong tương lai của mình.
“Thôi Ninh Nhạc, đừng đem nhưng lời dùng dỗ ngon dỗ ngọt đám con gái đi nói với tôi. Lão tử không thèm mấy lời đường mật của cậu.”
“Tôi cần gì phải cho cậu đường mật, cậu chẳng phải đã là honey của tôi sao?” Đối phương mỉm cười, đáp lời hai nghĩa, khiến Triệu Thư Ngôn phải rống lên: “Cậu là tên buồn nôn! Sao không đi mà viết kịch bản cho phim thần tượng Đài Loan ấy?Để đây quá lãng phí nhân tài!”
Thôi Ninh Nhạc cũng cười rộ lên.“Đừng cứ gửi tin nhắn cho tôi, ông tôi nếu nhìn thấy tôi mạc danh kỳ diệu cười, lại tra hỏi này nọ, tôi biết đáp thế nào hả?”
“Bảo cậu bị hỏng đầu ấy.”
“Vậy cậu cẩn thận thành Triệu quả phụ đi.”
“…” Lô hoa kê bị cắn ngược lại một cái.
Người dưới lầu giống như cũng nghe được tiếng nói chuyện trên này, ngẩng đầu lên liền bắt gặp thân ảnh Triệu Thư Ngôn, vội vàng cao hứng gọi to: “Tiểu thiếu gia, xuống dưới này chơi đi!”.“Thư Ngôn, chúng ta đi mua sắm nào!”Hệt như một đại minh tinh vừa xuất hiện trước công chúng.Triệu Thư Ngôn chỉ đành kéo khóe môi, bất đắc dĩ mỉm cười.
Đầu bên kia cũng nghe được tiếng nói chuyện, có chút sửng sốt: “Sao thế?”
Triệu Thư Ngôn đem đầu trở vào, ngồi xuống dựa vào rào chắn, không để người dưới lầu nhìn thấy mình nữa.“Muốn nghe tôi kể chuyện xưa không?”
“…Cậu có bao giờ kể mấy chuyện xưa vui vẻ nhỉ?”
“Thôi Ninh Nhạc, tôi chẳng phải cũng là cuồng ngược nên mới cùng cậu sao?”
“Cậu cuối cùng cũng phát hiện rồi à, tiểu thiếu gia.”
Tức giận khiến ngữ khí càng thêm lạnh, cậu không tự tìm phiền toái nữa, trực tiếp kể lại câu chuyện xưa đơn sơ, về một cậu ngóc từ nhỏ đã bị cha mẹ quên mất sự tồn tại của mình.
Cậu nhóc ra đời trong sự nghi ngờ cùng oán giận của cặp vợ chồng nọ, hiển nhiên sẽ không được chiều chuộng như những đứa trẻ khác, ngay sau đó liền bị ném đến trong nhà ông bà. Đặt xuống thù hằn, những người lớn kia lại bắt đầu chạy ra nước ngoài phát triển sự nghiệp, sau khi ly hôn lại vì một tờ hợp đồng mà tiếp tục chung đụng vì lợi ích vật chất, mà hoàn toàn quên mất điều gì mới là trách nhiệm thực sự của bọn họ.
Chuyện xưa vô cùng ngắn gọn.
Thôi Ninh Nhạc nghe xong, ngay sau đó lại cười thành tiếng.“Quả nhiên chẳng vui chút nào hết.”
“Không vui cũng phải trả tiền.” Thật sự không có lương tâm mà!
“Nhưng về sau chuyện xưa hẳn là happy ending nha.”
“Vì sao?”
“Bởi vì có một vị người yêu siêu cấp vĩ đại nha. Vị người yêu này không chỉ thông minh mà còn rất vĩ đại, vô cùng yêu thương nhân vật chính đáng thương kia. Loại chuyện xưa này sao có thể không kết thúc mỹ mãn được nha?”