Nghịch Quang Thiếu Niên (Thiếu Niên Đứng Ngược Nắng)

Chương 2



Mọi người tưởng tượng cuộc sống đại học là cái dạng gì?

Hoặc chăng, với những kẻ đã từng trải, các vị cảm thấy cuộc sống đại học phải như thế nào?

Là mỗi ngày đều có thể ngủ thẳng đến khi thức giấc, sau đó tìm một tên bạn cùng lớp giúp điểm danh, để tiện thể cúp tiết. Là mỗi ngày có thể ngồi máy tính, chơi game đến thiên hôn địa ám mà không bị ai rầy rà. Là làm quen bạn gái, tập tành rượu bia, nói chuyện quốc gia, đại sự, rồi lại giả vờ làm thanh niên ưu tú vào thư viện, trên lưng dán mấy chữ ‘trích lời Lỗ Tấn’?

Không cần phải chế nhạo quan điểm này, ít nhất đây cũng là tuyên cáo của rất nhiều người sau khi kết thúc cuộc sống đại học.

Hiện tại, Triệu Thư Ngôn cũng bắt đầu thể nghiệm loại sinh hoạt mới mẻ này.

Tuần đầu tiên sau khai giảng, chương trình học ngay tức thì khiến sắc mặt của đám sinh viên hệ kiến trúc không cách nào tươi vui nổi. Thêm một tuần nữa, mặt mũi bọn họ càng khó coi hơn. Mọi người bỗng nhiên có chút nhớ nhung khoảng thời gian còn trong kỳ huấn luyện quân sự.

Tiêu chí giảng dạy của nhà trường vốn là: Thiết kế quan trọng phải nắm từ cơ bản. Môn Phác thảo chỉ cần mất một ngày trong tuần, phần lý thuyết được giáo sư thao thao bất tuyệt suốt bốn tiếng đồng hồ, Nhập môn thiết kế và lớp Vẽ kéo dài từ thứ hai sang thứ tư. Còn thời gian dư lại, để dành cho mấy giờ thể dục, tiếng Anh và Tư tưởng chính trị là vừa đủ.

Thế nên, đám sinh viên bọn họ trong lòng thầm so sánh, vào đại học chẳng khác nào đâm đầu vào thảo nguyên Mông Cổ, muốn lên lớp phải cố gắng đến chết.

Nhưng không phải cứ cố gắng là sẽ đạt được, ngành Thiết kế vốn không phải cái mà kẻ nào muốn đều có thể học tốt được. Tuy để qua cửa đại học này thì thành tích chỉ cần ngang ngửa điểm cao đẳng liền có thể được nhận, nhưng sau này học hành nên chuyện hay không mới là vấn đề. Học Thiết kế qua một đoạn thời gian chỉ có thể đạt đến trình độ nhất định nào đó mà thôi, còn chuyện tương lai đều là dựa vào thiên phú. Có những người học thiết kế, mỗi ngày đều vùi đầu một chỗ, vẽ lại vẽ, kỹ năng phác hoạ đều đạt đến chuẩn mực, nhưng nếu căn bản không có khả năng, một khi bắt đầu thiết kế, hiệu quả cũng chẳng thể hiện bao nhiêu. Này chính là tâm niệm từ xưa đến nay của các giáo sư dạy khoa Thiết kế này.

Cho nên năm đầu tiên bắt đầu của ngành học Thiết kế thật sự rất quan trọng. Biểu hiện tốt, có thể đeo bám hết ba năm, thậm chí còn cả tương lai dài phía trước để bước tiếp. Nếu làm không tốt, Hội học sinh sẽ vờ tiếc nuối, vỗ vỗ vai cậu ta: Bạn học này, hôm nay trước mắt cứ tắm rửa rồi nghỉ ngơi, ngày mai theo tôi xuống văn phòng Giáo vụ, tìm xem có ngành học nào khác thích hợp hơn.

Trước đó đã nghe được vô số lời bàn ra bàn vào, bởi vậy vừa đến giờ môn Phác thảo, mọi người đều cảm giác thực nôn nóng. Lúc thi vào trường Cao đẳng, bởi vì khoa Kiến trúc vốn thuộc bên Kỹ thuật, có người thật ra chưa từng cầm bút vẽ qua một lần vẫn có thể đăng ký vào ngành Thiết kế Kiến trúc này. Bọn họ nhiều nhất cũng chỉ biết dùng bút vẽ mấy cái hình trong môn Hình học giải tích hồi trung học mà thôi. Cũng có kẻ tuy rằng có vẽ vời chút đỉnh, nhưng ấn tượng thật sự với khái niệm Phác hoạ cũng chỉ là những tác phẩm đã cũ được thấy qua hồi còn sơ trung. Những người có thể tự tin được như Phó Hiểu Xuân thực sự rất ít.

Vị giáo sư dạy môn Phác hoạ là một ông giáo già, trên người mang đầy hơi thở của nghệ thuật gia – nhà trường đối với khoa Kiến trúc phân phối tài nguyên đến là bất công. Ngày đầu tiên nhập học, vị giáo già hiền lành nhìn lớp chồi non mới nhú, hỏi một câu: “Các cô các cậu ở đây vì sao chọn học Thiết kế Kiến trúc?”

Triệu Thư Ngôn nói: “Về sau có thể trở thành Kiến trúc sư thiết kế nhà cho Soho.” Câu trả lời hoàn toàn không có chí lớn.

Thôi Ninh Nhạc đáp: “Để đi du học.” Lý do này tạm xem là đầy đủ đi.

Lưu Đông: “A? Xem chừng dễ kiếm việc làm.” …Rất thực tế.

Vẫn là đáp án của Phó Hiểu Xuân khiến ông giáo già vui mừng: “Em thích Kiến trúc.” Vừa cười tủm tỉm vừa thưa, câu trả lời của Thỏ con. Lưu Đông đánh mắt sang, không nhịn được phải nhỏ giọng phun vào một câu: “Nhà tên này chắc chắn có gen mê Kiến trúc đây.”

Bất quá nói gì thì nói, kỳ thật đám con trai bọn họ rất hiếm ai mà không mê Kiến trúc – nghề này thoạt nhìn xem chừng cũng là một công việc có thể ung dung tự tại. Mà với tụi con gái cũng vậy, tuy rằng so với đàn ông, phụ nữ vốn có chút lép vế hơn, nhưng yêu thích cái đẹp vẫn luôn là bản tính trời sinh của các nàng đó thôi.

Nghe hết một lượt mấy câu trả lời của bọn họ, ông giáo già vuốt râu trầm ngâm hết một hồi, sau đó giao cho đám sinh viên tự vẽ lại một bức tượng thạch cao. Về phần lý thuyết Phác hoạ phải làm cái gì, ông ta cũng chỉ tuỳ tiện nói hai câu, rồi lấy cớ “Trước tiên để thăm dò khả năng các trò đã”, sau đó để bọn sinh viên giống như thả dê ăn cỏ.

Phó Hiểu Xuân không chút nghĩ ngợi, chạy đi vật lộn với bức tượng đầu David khó nhằn. Lưu Đông vốn cũng định học theo Hàm Đan, nhưng nhìn đến bức tượng David phức tạp muốn chết kia đành phải ngậm ngùi từ bỏ, quay đầu tìm kiếm mục tiêu mới. Triệu Thư Ngôn cũng chật vật, loay hoay tìm xem có thứ gì không bị mọi người xúm vào tăm tia. Cuối cùng, cậu chọn được khối tượng hình đôi mắt, rồi quyết định bắt đầu hạ bút hý hoáy.

Một lát sau, Thôi Ninh Nhạc cũng ngồi xuống gần đó. Cũng chọn tượng đôi mắt kia.

Vẽ vời được hai nét, Triệu Thư Ngôn nén không được tò mò, quyết rình coi bài của đối phương, kết quả bị Thôi Ninh Nhạc bắt được, mở miệng trêu cợt: “Ây dà, Triệu tiên sinh không thấy rõ tượng thạch cao sao?”

“Đèn sáng quá.” Triệu Thư Ngôn ngượng ngùng cười lại, đẩy đẩy kính, rồi quay về vẽ tiếp.

Thôi Ninh Nhạc suýt chút nữa quên rằng mắt cậu bạn Triệu Thư Ngôn vốn cũng đeo kính. Bình thường người này đều dùng kính áp tròng, chỉ khi nào vẽ hoặc chơi game, mới đeo vào cặp kính đen kia. Giờ phút này, hắn trông thấy bộ dạng đối phương mang kính, mất đi vài phần ngạo nghễ, lại thêm vào chút khí chất của kẻ trí thức, thoạt nhiên cảm nhận được đôi chút hương vị của thanh niên văn nhã.

Thôi Ninh Nhạc nhìn cậu vẽ đến ngẩn cả người. Xem ra cũng tương đương tiêu chuẩn của một bức phác thảo. Ngoài việc chưa đổ bóng, về cơ bản sáng tối đã đánh rất tốt, không tính đến những thứ linh tinh khác, nhìn qua cũng có thể biết là đủ điểm đạt.

“Cậu từng học qua?” Hắn suy đoán.

“Không có, lúc trước tự luyện chơi thôi.”

Luyện chơi? Thôi Ninh Nhạc nhướn mày, đối với định nghĩa ‘Chơi’ của đối phương có hơi nghi ngờ, nhưng không định truy hỏi nữa. Triệu Thư Ngôn đang vẽ, cũng thuận miệng hỏi: “Cậu cũng từng học qua?”

“Ừ. Nhận được giấy trúng tuyển thì cấp tốc nạp năng lượng một lớp.”

“… Thật sự là học sinh gương mẫu nha.” Triệu Thư Ngôn cười khẽ.

“Vẫn không bằng Lô hoa kê làm bộ khiêm tốn.”

Triệu Thư Ngôn ngẩn ngơ, rồi cười trừ: “Tôi không khiêm tốn, cậu sẽ tự ti a. Tôi thật tình chưa học qua, bất quá đối với mấy thứ này, từ nhỏ môn Mỹ thuật đã không thành vấn đề. Có thể xem là thiên phú chăng?”

Lô hoa kê đích thị là Lô hoa kê. Bất cứ lúc nào cũng không quên ưỡn cao ***g ngực.

Sau một hồi vật lộn với bút chì, tẩy tẩy xoá xoá, ông giáo già rốt cuộc cũng thu lại bài tập đầu tiên của bọn họ. Vị nghệ thuật gia này vốn coi trọng quyền riêng tư của cá nhân, rất nhanh phê xong nhận xét, rồi trả lại bài cho đám sinh viên.

Lưu Đông mở bài vẽ của mình ra, sau đó thở nhẹ một hơi, trái nhìn phải liếc, phát hiện cũng có mấy kẻ chột dạ, len lén cuốn tranh của mình lên. Tên gia hoả này, không giống như phần lớn đám bạn cùng lớp, ngại ngùng không muốn bị kẻ khác dòm ngó kết quả của mình, sau một hồi nghĩ ngợi, cuối cùng đem bài vẽ bỏ lên bàn, sau đó đường đường chính chính đi thăm dò kết quả của ba tên thân cận.

Phó Hiểu Xuân không nghi ngờ gì, hiển nhiên sẽ nhận được đánh giá ‘Giỏi’. Trong khi đó, Triệu Thư Ngôn trừng mắt liếc chàng ta một cái, sau đó mới từ từ mở bài vẽ ra, để lộ ra lời phê bên trong – ‘Trường phái hoang dã’.

“…” Lưu Đông khổ sở muốn chết, cố nén lại cơn mắc cười, nếu anh chàng có bản lĩnh đối đáp như Thôi Ninh Nhạc, hẳn nhiên giờ này đã phá ra cười thành tiếng. Nhìn bộ dạng xinh đẹp của  Triệu Thư Ngôn này, ai lại dám nói thuộc trường phái hoang dã cơ chứ?

Hừ lạnh một tiếng, Triệu Thư Ngôn giành lấy bài vẽ của Lưu Đông, nhìn nhìn lời nhận xét ghi trên đó, bình thường không thể bình thường hơn ‘Đạt yêu cầu’. Nếu gặp phải người không có ý chí, nhìn thấy lời phê như vậy hẳn đã sớm nhụt chí. “Lưu Đông thật sự giống con gián đập mãi không chết a.” Trong lòng cậu không khỏi cảm thán.

Về phần Thôi Ninh Nhạc, không ngờ cũng nhận được một chữ ‘Giỏi’ to to. Triệu Thư Ngôn bĩu môi, bụng dạ không cam mà hỏi: “Cậu bảo này là nạp năng lượng khẩn cấp sao? Cậu hình như đem pin sạc đến đầy ứ luôn rồi ha?”

“Giống như cậu nói đó, có lẽ, đây là thiên phú có khi?” Thôi Ninh Nhạc xấu xa cười đáp lại.

Triệu Thư Ngôn run run, cảm giác lông tơ trên người như muốn rụng hết, đành phải câm miệng.

Trong bốn người bọn họ, Lưu Đông so chừng thành tích của mình là kém nhất, cho nên sắc mặt cũng thành ra không được dễ nhìn cho lắm, quay đầu lấm lét nhìn nhìn bức tượng thạch cao của một ông lão, sau đó chột dạ hỏi mấy tên bạn: “Phác hoạ chưa tốt, chắc không phải vào chuyên ngành cũng tệ đi?” Anh chàng vốn dốc hết sức mình để vào được ngôi trường đại học này cũng vì mấy chữ vàng của hệ Kiến trúc đây, nếu bốn năm sau không được kết quả gì, tương lai của mình…chẳng lẽ sẽ thảm thiết vậy sao?

Phó Hiểu Xuân vội vàng lắc đầu, Thôi Ninh Nhạc vẫn tựa tiếu phi tiếu, chỉ có Triệu Thư Ngôn cong khoé môi, bày ra vẻ mặt vân đạm phong kinh: “Thế giới này có thiên tài, kẻ ngốc, còn cả người bình thường nữa. Kiến trúc sư còn phân chia thành ba cấp. Cậu có thể làm kẻ bình thường ở bậc trung cao cấp tính ra cũng không tồi đi, trên đời này đâu ra lắm thiên tài như vậy.”

Lời này nói ra, hệt như liều thuốc trợ tim, cỗ vũ Lưu Đông đến lòng dạ phơi phới:  “Tôi đương nhiên muốn làm kiến trúc sư, kiến trúc sư bậc trung cũng được!”

Phó Hiểu Xuân vội vàng hỏi: “Thế thì tớ ở chỗ nào?” Cậu ta vẽ tốt, cùng vì nhiều năm luyện tập. Nếu Lưu Đông có thể trở thành kiến trúc sư bình thường, thế như bản thân cũng không lộ nhiều thiên phú thì làm sao đây?

“Tôi không phải thầy tướng số!” Triệu Thư Ngôn không chút lưu tình gạt phăng mong mỏi được thấy trước tương lai của đối phương.

“Tôi thì sao?” Thôi Ninh Nhạc cũng chen miệng vào.

Triệu Thư Ngôn hừ lạnh: “Đối thủ.” Cũng chẳng rõ câu này là đang đề cao bản thân hay là tán dương người kia nữa.

Được thầy số chỉ điểm, Lưu Đông cao hứng lôi kéo mọi người cùng ăn cơm trưa, không ngờ Thôi Ninh Nhạc lại lắc đầu: “Có người đang chờ tôi.” Ném lại mấy tiếng này, Thôi thiếu gia liền bỏ lại mọi người vừa tính toán vừa bước về phía bảng giá của nhà ăn.

“Ai chờ cậu ta vậy nhỉ?” Lưu Đông nhìn theo bóng dáng tiểu sái của đối phương, lúng ta lúng túng hỏi. Không phải đã từ chối lời tỏ tình của con gái rồi sao?

“Không biết nữa, có khi là con gái khoa khác đi?” Triệu Thư Ngôn cũng không buồn nhìn, tay cầm bài vẽ, thong thả bước đi. Phó Hiểu Xuân vội vàng nối gót, há há miệng, dường như muốn hỏi gì đó, nhưng nhìn thấy bộ dạng chẳng thèm quan tâm ai của đối phương, đành nuốt lại cục nghẹn, cuối cùng quay sang Lưu Đông hỏi đại một câu: “Cậu gặp qua chưa?”

“Cứ xem là vậy đi, bất quá có phải cái bạn hôm trước không thì tôi chẳng rõ.”

“…Ai lần trước?!”

“À ừ… Thôi đại thiếu gia nhiều hồng nhan tri kỷ lắm.”

“Nhiều thật sao?”

“Có lẽ là hoa hoa công tử trong truyền thuyết đi?” Triệu Thư Ngôn cười khẽ, xem chừng không có hứng thú buôn chuyện bát quái của đối phương.

Phó Hiều Xuân quan sát cậu một hồi lâu, sán lại gần thêm, cẩn thận phun ra một câu: “Thư Ngôn chán ghét người như vậy sao?”

“Vì cái gì mà chán ghét?” Triệu Thư Ngôn liếc nhẹ cậu ta một cái, “Chỉ cần hắn chơi bời nhưng đừng quấy rầy đến tôi là được. Thôi thiếu gia thích được nữ sinh quấn lấy, cũng có gì kỳ quái đâu?” Nói đến đây, Phó Hiểu Xuân cũng ngẩn ra.

Chuyện của đối phương hắn tức khắc biết lo, vấn đề của bản thân thì tự mình giải quyết. Vào nhiều thời điểm, cả hai rõ ràng phối hợp rất ăn ý, hoặc những khi ở chung với nhau, không ai dây vào ai, cứ thẳng tắp như vậy, phân chia sạch sẽ, rành mạch.

Đúng vậy, dù cho có cãi nhau ầm ĩ, bọn họ vẫn như trước không bao giờ can thiệp vào chuyện của đối phương.

Phó Hiểu Xuân nhịn không được kéo tay áo Triệu Thư Ngôn: “Sư phụ sẽ không ném đồ nhi lại rồi một mình chạy trốn chứ?”

“Chỉ cần có yêu quái đến, mi giúp ta lên đỉnh, ta sẽ không chạy mất.” Triệu Thư Ngôn cười hì hì, bá cổ đối phương.

“Ta nhất định không chạy!”

“Vậy sư phụ sẽ ở phía sau cỗ vũ người, không chạy chi hết.”

“Chúng ta đem Lưu Đông kia làm tấm chắn thịt người được không ha?”

“Này, không liên quan gì đến tôi nha!” Nghe mãi vẫn không hiểu được đoạn đối thoại của hai người, Lưu Đông cũng cố lên tiếng.

“Tên này thịt dai nhách, yêu quái còn chưa chắc đã thèm ăn. Đến lúc đó đám đó không thèm nhìn hắn lấy một cái, liền vọt đến chỗ chúng ta thì làm sao?” Triệu Thư Ngôn cương quyết phản bác lại.

Phó Hiểu Xuân cười to.

Thêm hai tháng nữa, tin tức Thôi Ninh Nhạc thường xuyên đi cùng những nữ sinh khác nhau lan truyền khắp khoa Kiến trúc. Tuy qua kỳ huấn luyện quân sự có chút kinh nghiệm, mọi người đối với nhau có chút hiểu biết, nhưng đừng quên rằng, ấn tượng ban đầu vẫn có thể bị lời đồn phá huỷ hết sạch.

Lúc tin đồn lan đến chỗ Triệu Thư Ngôn, nghe chuyện Thôi Ninh Nhạc từ miệng kẻ khác, thiếu chút nữa, cậu đã cười đến hư luôn cái eo. Mà cái tên trong truyền thuyết kia, hết được mấy cô nàng bao dưỡng, thì là sắc lang trêu ghẹo thiếu nữ ngây thơ trong sáng, thật ra mỗi ngày đều lên giường sớm mà thức dậy cũng sớm, trừ mỗi dịp cuối tuần lại biến mất không thấy bóng dáng đâu, tính ra so với giờ giấc quân đội còn quy củ hơn. Vài lần như vậy, Triệu Thư Ngôn đành vỗ vai hắn hỏi: “Cậu có anh em trai song sinh hư thân mất nết nào bị thất lạc không?”

Làm như trước sau chưa từng nghe qua mấy lời đồn đại muôn màu muôn vẻ về Thôi Ninh Nhạc, Triệu Thư Ngôn cũng không cố tìm cách đính chính lại sự thật. Nếu việc không can thiệp vào chuyện riêng của nhau là điều kiện tiên quyết để bọn họ có thể chung sống hoà bình trong ký túc xá, vậy thì vào những thời khắc mấu chốt thế này, cậu chỉ cần giữ im lặng là được. Bản thân cũng chẳng cần phải đi làm ‘Người thuyết giáo’.

Bất quá từ bát quái trở thành lời đồn đại, cũng giống như loài virus gây hại ở trên mạng, không ngừng biến hoá, cuối cùng sẽ thành ra một thể bất ngờ. Mà đợi đến lúc những lời kia truyền đến tai thầy cô giám thị thì đã muốn tiến hoá đến cảnh giới kì diệu.

Đối với loại tình huống này, giám thị dĩ nhiên phải khẩn cấp triệu tập bạn cùng phòng Triệu Thư Ngôn đến rồi.

Sau khi Triệu Thư Ngôn đến, giám thị đem ra một sữa đậu nành, khéo léo đút lót, rồi bắt đầu cẩn thận dò hỏi tình hình gần đây của Thôi Ninh Nhạc. Không ngờ tới Triệu Thư Ngôn chơi Thái cực quyền cũng khá lắm, thầy đánh tới một quyền trò sẽ đỡ một chiêu, luôn luôn là giọng điệu ba phải như vậy, lại có chút cảm giác như có như không, làm vị giám thị gấp đến độ cuối cùng chẳng thể không lật bài: “Tôi nói trò Triệu Thư Ngôn này, vấn đề này quan hệ rất lớn đến tương lai của trò Thôi Ninh Nhạc, vì trò ấy, chúng ta không phải nên cùng nhau cố gắng sao?”

“Em nói điều này thầy giám thị à, đây là riêng tư của Thôi thiếu gia, em chỉ là một bạn học bình thường, làm thế nào có thể đoán được cái gì?” Cậu cười lên một cái, khuôn mặt xinh đẹp tỏ ra vô tôi khiến người khác phải áy náy.

Giám thị đưa tay vuốt mồ hôi: “Tôi sợ lời đồn sẽ làm trò ấy tổn thương.”

“Em tin cậu ấy không buồn để tâm đến những lời đồn nhảm nhí.”

“Bình thường… Cậu ta có biểu hiện gì đặc biệt rõ ràng không?”

“Ăn ngon ngủ ngon, so với người bình thường không có gì khác biệt. Hôm trước kiểm tra sức khoẻ, tất cả cũng đều bình thường. À, cậu ấy là nhóm máu B.” Nói xong, cậu còn chớp chớp đôi mắt to, vẻ mặt vô tôi nhìn chằm chằm vị giám thị kia.

“… Cái kia, khụ, tôi nghe ngoài đó nói cậu ta làm nữ sinh trường khác mang thai?”

Mỹ thiếu niên đang nuốt xuống sữa đậu nành bị làm cho vô cùng khó coi.

Kết quả vẫn không thu hoạch được gì, Triệu Thư Ngôn rất nhanh được mời ra khỏi phòng giám thị.

Lúc cậu quay lại phòng ký túc xá, vừa tới dưới lầu, lầu trên đã truyền tới thanh âm của một trận cãi vã.

Triệu Thư Ngôn bỗng có cảm giác việc này với anh bạn cùng phòng của mình nhất định chẳng tránh được không liên quan rồi. Trong lòng có chút chột dạ, hai ba bước đã phóng được lên năm tầng, còn chưa kịp quẹo cua, quả nhiên đã trông thấy hai thằng con trai khác đang quay quanh Thôi Ninh Nhạc. Lại nghe một trong hai tên mắng ra mấy lời thô tục, còn vung tay đánh về phía Thôi Ninh Nhạc!

“Này!” Triệu Thư Ngôn không chút nghĩ ngợi mà vọt tới, còn chưa kịp ngăn lại, Thôi Ninh Nhạc đã đỡ lấy quyền đầu của đối phương. Đồng thời, tên còn lại giống như cũng muốn ra tay, quyền đầu tiên liền hung hăng hướng mặt hắn đánh ra thật mạnh, đem Thôi Ninh Nhạc ép tới góc tường!

“Mấy người đừng quá phận!” Triệu Thư Ngôn ngăn lại ý định xông lên của tên kia, suýt chút nữa cũng lãnh lấy một quyền.

Nghe tiếng đánh nhau, mọi người trong phòng cùng vọt ra, Triệu Thư Ngôn quay đầu hướng bọn họ rống: “Mau xuống ngăn lại giáo viên, đừng để bọn họ lên đây!” Người thông minh lập tức lao xuống, những kẻ còn lại, nửa kéo Thôi Ninh Nhạc đứng lên, nửa ngăn lại tên con trai kia.

“Mấy người làm cái gì vậy?” Phát hiện không phải nam sinh trong ban của mình, Lưu Đông sốt ruột chắn ở giữa rồi rống lên.

“Mày hỏi chúng tao làm cái gì sao? Tên tiểu tử kia, chơi hết nữ sinh Kiến trúc tụi mày, còn tính lôi kéo cả bạn gái của tao. Nó không phải đàn ông mà!” Một trong hai cậu con trai kia chỉ vào Thôi Ninh Nhạc mà chửi ầm lên.

Nhất thời tất cả đều rơi vào im lặng.

Dười lầu truyền tới tiếng hỏi của dì quản lý: “Ở trên đó có chuyện gì vậy?”

Triệu Thư Ngôn vươn một tay kéo Thôi Ninh Nhạc vào trong phòng: “Muốn nói chuyện, vào phòng mà nói, tụi này không muốn chịu tội chung!”

Vì thế những người có liên can bị kéo vào phòng. Bên ngoài vây xem náo nhiệt.

Mọi người đều từng nghe đến ‘câu chuyện thú vị’ của Thôi Ninh Nhạc, nay muốn biết rốt cuộc là sự cố gì, vì thế ai nấy đều muốn xem trò vui. Đương nhiên trong đó bao gồm những kẻ không ăn được bồ đào thì nói bồ đào xanh, nào là hâm mộ, ghen tỵ, thống hận, thán phục, còn có, đồng bệnh tương liên này nọ.

Triệu Thư Ngôn lấy khăn mặt Thôi Ninh Nhạc đem nhúng nước, đưa cho hắn lau đi vết máu trên mặt: “Cậu không sao chứ?” Khoé miệng bị dập, còn sưng lên một cục, thật sự là làm hỏng cả khuôn mặt thanh tú nhã nhặn kia rồi.

Cả đám người im lặng chờ đợi Thôi Ninh Nhạc lên tiếng trả lời cho việc này. Mà việc này vốn nhằm vào tên gia hoả sắc bén kia, hẳn nhên lời nói ra hết sức lạnh lùng trào phúng: “Ai là bạn trai cô ta? Mỗi ngày cậu đều đứng dưới lầu chờ đưa thư phá rối người ta, còn không biết xấu hổ theo đến phòng tự học, cái này mà gọi là bạn trai sao? Nói thật, tôi còn phải phiền mấy người nhanh nhanh chấm dứt trò theo đuổi nhàm chán này đây, người nhà cô ta khó chịu muốn ngăn chặn cái màn theo đuổi nhàm chán của các cậu đó. Tuy rằng tôi đây rất bận, nhưng vì cái màn theo đuổi buồn nôn đó mà không nhịn được phải ra tay giúp đỡ thôi.”

“Mày nói cái gì!” Cậu bạn thấp lùn thẹn quá hoá giận, vung tay lên lại muốn đánh tới. Thôi Ninh Nhạc ngồi yên tại chỗ, không hề nhúc nhích, ánh mắt như diều hâu hết sức lợi hại, nhìn chằm chằm đối phương. Triệu Thư Ngôn chợt nhớ tới tình cảnh bọn họ lần đầu tiên gặp mặt, vội vàng ngăn lại thân hình thấp bé kia. “Nói chuyện với người khác sao cứ tung ra nắm đấm thế, miệng dùng để trang trí thôi hả?” Thôi Ninh Nhạc cười lạnh, tiếp tục chấm ngồi chiến hoả, tựa hồ không để tâm đến đối phương đã tức giận đến khói bốc lên ngùn ngụt rồi.

Lưu Đông bị lời nói của Thôi Ninh Nhạc doạ cho hết hồn, thấy tình huống càng ngày càng nóng bèn vội vàng nhảy ra, ngăn giữa ba người: “Đều là người lớn rồi, bình tĩnh chút đi! Ninh Nhạc à, cậu không cần tiếp tục chọc điên cậu ta…”

“Đồ con chó, liên quan gì đến mày! Tao theo đuổi cô ấy…”. “Miệng ăn nói sạch sẽ chút! Mấy ngày gần đây, tôi thấy cậu theo đuổi con gái đến nỗi tinh trụng thượng não rồi đó!” Triệu Thư Ngôn đánh gãy lời chửi của đối phương, đem khăn mặt nhét vào trong tay Thôi Ninh Nhạc, lạnh lùng trừng mắt với cậu trai kia: “Lâu la theo người ta đánh nhau ké, xem chừng rất vui phải không?”

“Tụi tao tới để phân xử!” Cậu bạn cao lớn bị nói rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, cố sống cố chết trừng mắt đáp lại. Sở dĩ hôm nay, cậu chàng đến cũng không thật vì chuyện tình duyên của anh bạn chiến hữu, đơn giản là muốn vạch trần bản chất hoa hoa công tử của đối phương mà thôi, thuận tiện biến hắn thành kẻ đạo đức bại hoại trong mắt người khác luôn.

“Nói cái lý, nếu là đơn phương theo đuổi người ta, can hệ gì đến Thôi Ninh Nhạc chứ?” Triệu Thư Ngôn cười nhạo một tiếng.

“Nó bậy bạ thì có! Tiểu Phân rõ ràng sắp đồng ý rồi!”

“Sắp? Sắp chính là còn không, không có chính là không có, ngươi cho dù có một mực tình nguyện thì vẫn là không có! Ăn không được nho lại giở thói phán bậy nho là của mình sao! Đừng có giở trò hù doạ người khác!” Khoé miệng Triệu Thư Ngôn hơi nhếch cao, so ra cũng không kém Thôi Ninh Nhạc là bao.

“Đồ chó…”. “Chưa đánh răng à! Miệng sao lại thối đến thế!” Triệu Thư Ngôn tiếp tục hạch sách  đối phương.

“Mày…” Nắm đấm lại vung lên, những người vây xung quanh xem kịch rốt cuộc lên tiếng. Lúc này đại đa số đều về phe Triệu Thư Ngôn: “Này, không cần dữ dằn thế a”, “Nói không lại liền động tay động chân”, “Triệu Thư Ngôn còn chưa nói sai nha”…

Sắc mặt hai người kia hết xanh lại trắng, biết hôm nay hẳn không giải quyết được vấn đề, đành nhịn xuống sĩ diện đàn ông, xoay lưng rời khỏi phòng ký túc xá.

Quần chúng vây xem thấy sự việc đã dần lắng xuống, cũng dần dần tản ra. Lưu Đông còn định nói gì đó, nhưng nhìn thấy Thôi Ninh Nhạc như thế, chỉ biết thở dài, cũng bỏ ra ngoài, thuận tay khép cửa lại.

Thời điểm trong phòng chỉ còn hai người, Thôi Ninh Nhạc tránh đi tay Triệu Thư Ngôn còn bận lau vết thương cho mình, lạnh lùng buông một câu: “Không cần cậu xen vào việc của người khác.”

“… Được.” Bị người không biết phải trái cự tuyệt, Triệu Thư Ngôn thản nhiên chẳng buồn giận dỗi, ngược lại cười cười, xoay người trở về bàn học của mình, thu dọn đống giấy nháp còn lại từ tối hôm qua.

Sau trận náo loạn, không khí trong phòng lại rơi vào im lặng, chỉ nghe được tiếng đồ vật linh tinh chạm vào nhau.

Thôi Ninh Nhạc đem khắn lau nhấn vào khoé miệng mình, bỗng nhiên nhớ tới cái này là do chính tay Triệu Thư Ngôn đưa cho mình, nhất thời trong lòng dấy lên chút băn khoăn, lại ảo não phát hiện trên mặt còn đính chút máu.

Bóng lưng bận rộn dọn dẹp phòng trước sau cũng không buồn quay nhìn hắn.

Thôi Nính Nhạc nhíu mày, quyết định vẫn đem khăn ướt chườm lên khoé miệng. Chết tiệt, ngày mai nhất định trên mặt sẽ tụ máu bầm.

Từ nhỏ đến lớn, hắn thực sự đánh nhau cũng chỉ có vài lần, tuy là đai đen Taekwondo, đánh nhau chính thức cũng chưa chắc chiếm được ưu thế.

“Vừa rồi giám thị tìm tôi, hỏi chuyện của cậu.” Lưng vẫn đưa về phía hắn, Triệu Thư Ngôn bất ngờ mở miệng. Thôi Ninh Nhạc kinh ngạc ngước đầu, người kia như trước vẫn đang bận rộn sắp xếp lại đồ đạc của mình.  Hiển nhiên đối với lời vừa nói ra, cậu cũng vờ như không có gì cả.

Thôi Ninh Nhạc hạ mi mắt, gượng gạo phun ra một câu: “Đây là chuyện riêng của tôi.”

Tay đang bận thu dọn đồ đạc của đối phương đột nhiên ngừng lại, nhúc nhích eo một chút, cuối cùng quay đầu, lạnh lùng nói: “Tôi cũng không tính đem mấy thứ đó biến thành chuyện của mình.”

Thôi Ninh Nhạc có cảm giác như bị lời nói của mình phản trở lại, nhìn không được trừng mắt nhìn người đối diện.

Triệu Thư Ngôn xoay người trở lại, không thèm nhìn hắn nữa.

Căn phòng một lần nữa lại bị nhấn chìm trong im lặng. Triệu Thư Ngôn nhìn máy MP3 đặt một góc, chợt nhớ lại đêm đó trong trại huấn luyện quân sự, nằm bên dưới quạt trần chầm chậm quay, hai người kê đầu sát nhau củng nghe nhạc trong bóng tối, thoạt nhìn rõ ràng rất thân mật. Môi bắt giác nở nụ cười, tay cầm lấy túi sách để bên cạnh, cậu tiêu sái bước nhanh khỏi phòng.

Kỳ thật ngay từ đầu hai người bọn họ nên nói chuyện rõ ràng với nhau, nếu không thực sự đem đối phương trở thành bạn bè tốt, cũng không có ý đồ gửi gắm, thổ lộ tình cảm gì, vậy hoàn toàn không cần thăm dò thành trì lẫn nhau, tìm lôi mìn gì đó làm chi.

Cần gì phải lãng phí thời gian trao đổi này nọ? Đại học chỉ có bốn năm, cũng nhanh chóng qua đi, chỉ cần vạch rõ giới hạn là được.

Cậu không buồn để tâm đến biểu tình của người sau lưng nữa, đem cửa khép lại, yên lặng rời khỏi phòng 506.

Hai người lặng lẽ ma sát nhau giống như ngọn lửa bập bùng cháy, không có bùng nổ dữ dội. Ngọn lửa chỉ có thể lặng thinh mà cháy, lại không người này tìm cách dập đi. Cũng may sau vài ngày âm thầm chiến tranh lạnh, rốt cuộc cũng bị người ngoài phát hiện. Nhưng vì hai đương sự không có nảy sinh mâu thuẫn kịch liệt, lại không hề phản ứng gì, bên ngoài muốn xen vào cũng không được.

Lại nói đến những tin đồn về Thôi Ninh Nhạc, ngay ngày hôm sau, Lệ Tiểu Phân sau một hồi khóc như mưa cuối cùng cũng thôi.

Tiểu Phân trong thấy mấy vết bầm trên mặt Thôi Ninh Nhạc, liền lôi kéo một đám bạn bè đến trước mặt cậu trai đã đánh, làm một trận khóc lóc đối phương không cần dây dưa với mình nữa, cũng đừng làm người ngoài bị liên luỵ. Trước bàn dân thiên hạ, cậu trai thấp bé đỏ mặt, nhưng lời nào cũng nói không ra, đành phải tự mình nuốt xuống uất ức.

Mà bên cạnh Thôi Ninh Nhạc vẫn không thôi xuất hiện bóng hồng, ai cũng nhiệt tình giúp hắn thanh minh “Thôi Nịnh Nhạc chẳng qua chỉ muốn giúp các bạn nữ mà thôi”. Thêm một phen làm sáng tỏ mọi chuyện, lời đồn nhanh chóng truyền đi theo những mẩu chuyện bát quái của đám năm nhất, vết bầm trên mặt Thôi Ninh Nhạc cùng tiếng xấu của hắn cũng chậm rãi biến mất.

Những tưởng hai người cãi nhau chỉ vì mấy chuyện lặt vặt của đám học trò, nhưng trước sau không thấy bọn họ làm hoà, mọi người lại bắt đầu tò mò rốt cuộc giữa hai người đã xảy ra chuyện gì.

Triệu Thư Ngôn như trước là Lô hoa kê cao ngạo, mà Thôi Ninh Nhạc vẫn luôn giống Rắn hổ mang miệng lưỡi sắc bén. Chỉ là Lô hoa kê bây giờ không bao giờ đem móng vuốt chọc phá Rắn hổ mang nữa, mà Rắn hổ mang cũng chẳng còn dùng răng nanh có độc đe doạ Lô hoa kê. Quan hệ cả hai tựa khối băng đông đá, lạnh lẽo khiến người ta thở không nổi.

Đám học trò Kiến trúc đã quen xem long phượng tranh đâu, hiện tại cảm giác thật tịch mịch.

Hôm nay, Triệu Thư Ngôn vừa từ bên ngoài trở về, mới đến đầu tầng năm đã nghe ngoài hành lang truyền đến mấy tràng cười. Chỉ thấy một đám con trai vây quanh một dáng người nhỏ bé, cười rất lớn tiếng. “Thỏ con, sao lại bất ngờ thay đổi hình tượng vậy?”. “Thúc thúc cảm thấy kiểu tóc này không hợp với ngươi đâu!”. “Từ mũ nấm thành shota, thúc thúc rất đau lòng đó!” Những lời đùa giỡn cứ liên tiếp đánh tới.

Bị vây ở giữa, người bên trong vừa thẹn vừa giận, không ngừng gạt đi những cái tay muốn sợ lên đầu mình, tức giận mắng: “Đừng có giỡn nữa!”

Triệu Thư Ngôn đến gần đã trông rõ, cũng cười thành tiếng: “Đồ đệ ngoan, tóc này là cắt ở đâu vậy? Rất mốt nha!”

Thiếu niên liền quay đầu lại, gương mặt khả ái đã đỏ ửng: “Không được cười!” Cũng khó trách mọi người cười đến gập lưng. Trên cái đầu nhỏ là một chỏm tóc màu đỏ lộn xộn, dù là trào lưu mới cũng không tránh khỏi buồn cười.

“Nói thừa, ngươi ngu ngốc chạy theo trào lưu, không cười mới là lạ, đừng vứt hết mặt mũi của vi sư chứ.” Cậu cởi ra mũ của mình, đội lên đầu đối phương rồi cố sức đè xuống, sau đó kéo cậu ta khỏi đám người bu chung quanh, “Đi, theo tôi đi sửa lại cái đầu này, miễn cho làm ô nhiễm hai con mắt của tôi còn kéo tuột cả chỉ số thông mình của người ta nữa.”

Mọi người bụm miệng cười, tránh sang một bên.

Phó Hiểu Xuân để mặc cậu ấn mạnh lên đầu mình, khuôn mặt lại nóng lên.

Hai người trở vào trong phòng 506. Triệu Thư Ngôn để cậu ta ngồi xuống thảm trải sàn, vào nhà tắm lấy ra mấy món đồ không thể nào bình thường hơn như là gel vuốt tóc cùng bình xịt nước, bắt đầu giúp đối phương sửa lại đám tóc chỉa lên trời.

“Cậu từng học qua?” Phó Hiểu Xuẩn vừa hỏi vừa lén liếc mắt nhìn lên anh chàng làm đầu.

“Có một thời gian tóc tôi rất dài, nếu không làm như vậy sẽ rất khó nhìn.” Lau đi tay dính đầu gel vuốt tóc, Triệu Thư Ngôn hệt như một nhà tạo mẫu tóc, thành thạo bắt tay vào việc.

“Cái gì?!” Thỏ con kinh ngạc xoay đầu lại, “Cậu từng để tóc dài sao?!” Kiểu tóc hiện tại của Triệu Thư Ngôn vốn không ngắn cũng chẳng dài, trông rất hợp, thật sự không nghĩ ra hình ảnh người này từng để tóc dài.

Đem tay bẻ mặt cậu ta trở lại: “Có gì mà ngạc nhiên, cũng vì hồi trung học tôi để tóc dài cho nên chọc giận ông già ở nhà, cho nên mới được lên bắt đi cắt tóc đó.”

“…” Phó Hiểu Xuân đành phải ép bản thân không nghĩ về hình ảnh kia nữa.

Một lát sau, Triệu Thư Ngôn đứng lên, đem gương lớn tới trước mặt đối phương, đắc ý cười nói: “Thế nào? Nhìn được quá đi?”

Hình ảnh trong gương tuy tóc đã nhuộm đỏ, nhưng đám tóc rối ở phía trước đã được xử lý trợ lại bình thường, nhìn hệt như người mẫu nam trên tạp chí. Phó Hiểu Xuân thích đến nổi mặt cũng đỏ lên: “Đẹp lắm!”

“Sau này tự mình làm đi. Còn nữa, cái tiệm cắt tóc kia cũng đừng có quay lại…” Triệu Thư Ngôn vừa dặn dò vừa thu dọn đồ đạc. Đang khi còn nói, cửa phòng bất ngờ bị đẩy ra, có người bước vào.

Triệu Thư Ngôn dừng một chút, xoay người lại, không nói tiếng nào chỉ tiếp tục thu dọn.

Phó Hiểu Xuân chăm chú nhìn Thôi Ninh Nhạc bước tới gần, chào hỏi mình một tiếng, vẫn coi như không phát hiện người còn lại, sau đó trở lại ngồi xuống bàn học của hắn.

A… Không khí thật nặng nề, quả nhiên hai người này cãi nhau không phải chỉ là tin đồn. Cậu ta thầm kêu khổ. Có nên làm gì đó giúp hai người này hoá giải ân oán không đây? Cậu hết nhìn Thôi Ninh Nhạc rồi đến Triệu Thư Ngôn, nuốt xuống một ngụm nước miếng, gian nan nặn ra một nụ cười, nói với Thôi Ninh Nhạc: “Ninh Nhạc này, cậu thấy tóc tôi nhìn được lắm phải không?”

Thôi Ninh Nhạc quét mắt qua một cái, “Ừ”, rồi tiếp tục khởi động notebook của mình.

Thế mà đối phương vẫn chưa chịu bỏ cuộc, tiếp tục nói: “Này là Thư Ngôn làm cho tớ đó, cậu ấy lợi hại quá ha?”

Thôi Ninh Nhạc không ngẩng đầu, chỉ “Ừ” tiếp một tiếng.

Khoé miệng Thỏ con chán nản hạ xuống. Đúng lúc đó, phía sau truyền đến một giọng nói lãnh đạm: “Mặt nóng kê mông cho người ta thoải mái lắm sao? Mau về phòng mình đi.”

Mục tiêu bị công kích dừng lại động tác, khoé mắt hướng về phía Triệu Thư Ngôn. Bầu không khí trong phòng hết sức căng thẳng.

Phó Hiểu Xuân hoảng hốt, muốn nói gì đó để chữa lửa, hai người kia giống như đã lên nòng.

“Triệu công tử xem ra có chút hiểu lầm rồi, mông tại hạ mới ngồi xuống, thiệt tình còn chưa thấy nóng.” Thôi Ninh Nhạc tựa tiếu phi tiếu nói.

“Ai ôi, đợi đến lúc mông Thôi thiếu gia nóng lên, phiền ngài thông báo một tiếng nha.” Triệu Thư Ngôn từ đầu đến cuối vẫn không buồn liếc nhìn hắn.

“Triệu công tội gì phải ghé mặt vào mông người ta để nói chuyện chứ?” Câu này chỉ thẳng mặt Lôi hoa kê quỷ tha ma bắt.

“Xem ra Thôi thiếu gia không biết cái gì gọi là tục ngữ rồi.” Rắn hổ mang đáng chết.

“Được rồi, cậu đã có ý đó, bây giờ mông tôi đã nóng, có cần để mặt lại gần không?”

“Mông Thôi thiếu gia có gai, ai dám lại gần chứ? Tôi đây biết lỗi rồi, rõ ràng người có thể chịu được nắm đấm, tay cũng đánh trả được, mấy tên kia làm sao có thể khi dễ được cậu chứ. Căn bản đâu cần tôi rat ay giúp đỡ ha!” Lô Hoa kê rốt cuộc cũng quay đầu nhìn đối phương, cười thực ác liệt.

Ánh mắt Thôi Ninh Nhạc hơi động, cùng nở nụ cười, cười đến cay nghiệt: “Tôi cũng sai rồi, quả thật không nên xem gia hoả ương ngạnh coi như đám con gái yếu ớt, hành xử như trang hoả hán.”

Đề tài càng ngày càng trở nên đáng sợ, Phó Hiểu Xuân vội vàng chen vào: “Tụi mình đi ăn cơm chiều nha!”

Đáng tiếc lúc này đã khá muộn. Mà hai người ban đầu đứng cách nhau bốn năm thước, nay đã sát rạt lại gần. Triệu Thư Ngôn vừa xắn tay áo, Thôi Ninh Nhạc đã ra đòn phủ đầu, đánh tới một quyền.

Không hổ danh là con nhà võ, nắm đấm đánh ra vừa nhanh vừa chuẩn, làm Triệu Thư Ngôn bất ngờ, ngã văng ra ngoài. Mà người kia vừa chạm đất, cũng rất nhanh đứng trở lên, túm lấy cổ Thôi Ninh Nhạc, dùng đầu trả lại một cú thật mạnh!

“Cái cậu dừng tay đi!” Không nghĩ tới ý đồ hoà giải của mình lại thành ra đại hoạ, Phó Hiểu Xuân gấp gáp đến độ nước mắt chảy ròng ròng. Tuy thế, trong tình huống này hiển nhiên không người nào buồn để tâm đến cậu ta, nắm đấm cứ thế vung ra, mỗi một chiêu đều rất mạnh, có thể nghe thấy cả âm thanh va chạm từ các đốt ngón tay.

Thỏ con nóng lòng dậm chân, vội vàng đẩy cửa vọt ra ngoài, trở về phòng, loay hoay đánh thức anh bạn cùng phòng đang ngủ vùi trong ổ chăn: “Lưu Đông, mau qua bên kia, Thư Ngôn cùng Ninh Nhạc đang đánh nhau!” Thanh âm sốt ruột của đối phương lập tức khiến Lưu Đông đang ngủ say cũng bật trở dậy. Không kịp mặc quần áo chỉnh tề, trên người chỉ có độc chiếc quần đùi, anh chàng mau chóng vọt sang phòng ký túc xá bên cạnh, sau đó cùng Phó Hiểu Xuân, mỗi người khống chế một tên, không để hai người tiếp tục đánh nhau nữa.

“Ninh Nhạc, cậu bình tĩnh một chút!” Lưu Đông hét lớn, túm chặt hai tay hắn kéo ra phía sau không để đối phương cử động.

“Sư phụ, ngươi cũng vậy!” Phó Hiểu Xuân nhận trách nhiệm ngăn Triệu Thư Ngôn lại.

Sức vóc Phó Hiểu Xuân vốn thua kém, mà một mình Lưu Đông hiển nhiên chống không lại hai người, cho nên dù có ngăn cản cũng vô ích. Bọn họ vẫn hăng máu đấm đá loạn xạ. Thôi Ninh Nhạc dùng đầu đập vào Triệu Thư Ngôn. Triệu Thư Ngôn lại giơ chân đạp mạnh Thôi Ninh Nhạc.

“Ai ui!”, “Ai da!” Tiếng kêu thảm thiết, trầm nhỏ rốt cuộc làm cả hai dừng tay.

Bọn họ sửng sốt, quay đầu nhìn hai người bạn bị ăn đòn chung.

Chẳng là khuỷu tay Thôi Ninh Nhạc vừa thụi trúng má Lưu Đông, trong khi cái ót Triệu Thư Ngôn đập mạnh vào trán Phó Hiểu Xuân. Lực hẳn không nhẹ.

“…” Biết rõ chính mình sai rành rành, hai người rất ăn ý, không mở miệng nói tiếng nào.

Hai nạn nhân còn tèm lem nước mắt ngồi ngay ngắn rồi cùng ra lệnh: “Các cậu ngồi xuống đi!” Bọn họ vừa nói vừa xoa xoa chỗ bị đánh đau, giống như nhắc nhở hai người. May mắn hai tên tội đồ cũng thật nghe lời, đều ngồi xuống xếp bằng lại.

Lưu Đông mở miệng trước tiên: “Các cậu có biết không, đánh nhau là vi phạm nội quy!”

Cả hai ngoan ngoãn gật đầu. Thảm, như thế nào lại trúng ngay anh chàng trưởng nhóm nam sinh Lưu Đông thuyết giáo.

“Trước tiên không nhắc tới nội quy, các cậu ở chung phòng ký túc xá, sao lại nảy sinh bất hoà?! Nghe nè, bây giờ cái gì cũng ‘Hoà’ hết đi, người ta dĩ hoà vi quý, hoà khí phát tài, xã hội bình yên. Các cậu nhân cơ hội này, còn không mau làm lành với nhau đi! Chuyện gì nói được thì đừng dùng đến nắm đấm, ráng mở miệng bàn bạc với nhau đi?!” Lưu Đông quả thật là anh chàng rất có bản lĩnh, bình thường khi trình bày ý kiến phong thái từ đầu đến chân cũng hệt, chỉ là hôm nay trên người có độc một cái quần đùi, làm cho hình tượng khó tránh khỏi bị ảnh hưởng.

Phát hiện xong điều này, anh chàng cũng có chút đỏ mặt, tỏ ý nhờ cậu em trở về lấy sang cho mình một cái áo. Phạm nhân Triệu Thư Ngôn nhanh chân đưa cho đối phương áo khoác của mình, biểu hiện rất lễ độ.

“Hai người các cậu, bây giờ trước mặt tụi tôi làm hoà đi!” Mặc áo xong, thẩm phán càng có uy hơn.

Giảng hoà sao? Hai người vốn đang cúi đầu lập tức nâng cằm khoé mắt toé lửa, mũi thở phì phò. “Hừ!”.

Lưu Đông lớn tiếng ho khan.

Thôi Ninh Nhạc ngẩng đầu, liếc mắt nhìn sang người bên cạnh: “Muốn giảng hoà? Được thôi, nhưng ‘hoà’ được là từ hai phía. Muốn giảng hoà, tôi nói ‘hoà’, cậu ta cũng phải mở miệng nói.”

Khốn nạn! Đồ Rắn hổ mang giỏi nguỵ biện! Triệu Thư Ngôn ngoài cười trong không cười: “Muốn tôi mở miệng trước sao? Được, bất quá cậu nhận mình là ‘Đầu gỗ lông chân dài’ ha?”

Cặp mắt bện cạnh lập tức toé lửa, nụ cười so với băng còn rét hơn: “Vậy cậu nguyện ý làm ‘Thiếu nữ e thẹn’ đi.”

Hoà giải thế là đi tong.

“Cậu đi mà làm x con gái, đồ Rắn hổ mang!” Lại vung nắm đấm.

“X cái đồ đầu gỗ lông rậm nhà cậu, đồ Lô hoa kê đuôi không lông!” Chân đá tới.

Lưu Đông ở giữa, gân xanh đã nổi đầy mặt, chen tới trước: “Các cậu dừng tay cho tôi!” Lần này anh chàng cũng không dám liều mình xông vào ngăn cản. Chết tiệt, mặt còn đau âm ỉ đây này!

Hai người đánh qua đánh lại, cũng không quên dùng thêm mấy lời khích bác, hình như cố sức vận dụng hết mớ từ vựng trong đầu. Rắn độc cứ thế cắn tới, Lô hoa kê liều mình lao đến, Thỏ con ở ngoài lo lắng suýt chút nữa bật khóc.

Cửa phòng bất ngờ bị người ta đẩy ra, người phụ trách trông coi đám nam sinh Kiến trúc năm nhất liều lĩnh ló đầu vào trong phòng gọi: “Lưu Đông cậu ở đây hả? Vừa nãy chủ nhiệm có gọi điện thoại báo…” Nói được một nửa thì dừng lại.

Lưu Đông trên mặt sưng vù, hai cậu mỹ thiếu niên cả người đầy thương tích, hơn nữa còn có Phó Hiểu Xuân sững sờ một góc, thất thế nào…thế nào cũng giống…

Hai người vừa nãy còn đánh hăng say liền lập tức tách ra, để lại Lưu Đông mặt sưng to đứng một bên, cùng với Phó Hiểu Xuân vẫn còn ngây ngốc trong góc.

Người phụ trách năm nhất mở miệng, nhưng chẳng biết nói thể nào, lại mơ hồ cảm giác không ổn, đang muốn quay đầu bỏ chạy, kết quả lại bị Thôi Ninh Nhạc túm được góc áo phía sau, kéo vào trong phòng, rồi đóng cửa lại.

Mãi đến khi cửa được mở ra lần nữa, người phụ trách thảm thiết kêu “Tôi tuyệt đối sẽ không nói gì”, sau đó xông ra ngoài. Phó Hiểu Xuân nhìn theo bóng dáng kẻ đáng thương, đang đình trộm cười một cái, khoé mắt lại rơi xuống trên hai người vừa rồi lại kết bè kéo cánh ăn hiếp người khác, phát hiện bọn họ còn đang xoa xoa nắm đấm. Xem chừng mọi chuyện còn chưa giải quyết xong, độ cong khoé miệng vì thể lại chùn xuống.

“Thêm ván nữa ha?” Triệu Thư Ngôn làm động tác kéo giãn gân cốt.

Thôi Ninh Nhạc vuốt áo, khoé môi nhếch cao, cười cười khiêu khích: “Sẵn lòng tiếp chiêu.”

Vì thế, lại thêm một hồi chiến đấu ác liệt.

Lưu Động trợn mắt há hốc mồm nhìn một hồi, đột nhiên như phát giác điều gì đó, nhìn chằm chăm chú nửa thật lâu, bất ngờ nghiêm mặt, kéo Phó Hiểu Xuân ra cửa trước: “Đi thôi, hai tên này đâu phải đánh nhau, nhàm chán quá đi!”

Có ai từng thấy người ta đánh nhau mà giống như luận võ không, chiêu nào chiêu nấy đều được hướng dẫn tận tình? Lúc tung nắm đấm còn không quên nhắc đối phương phòng thủ ở đâu. Thôi Ninh Nhạc còn không chán ghét Triệu Thư Ngôn tung chiêu quá chậm mà phòng thủ cũng kém, nghiễm nhiên làm như võ sư đang giảng giải chiêu thức.

Phó Hiểu Xuân ngây ngốc bị kéo ra cửa, sau đó mới đột nhiên cảm giác không khí có chút là lạ.

Về phần rốt cuộc là kỳ lạ chỗ nào, tuy rằng không thể nói rõ ra, nhưng là…

Nhưng là khoé miệng Thôi Ninh Nhạc từ từ kéo thành nụ cười, khiến trong lòng hắn dấy lên chút ghen tị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.