Nghịch Tập Chi Hảo Dựng Nhân Sinh

Chương 1





Trái Đất, Hoa Quốc ngày 5 tháng 5, ngay sau ngày Quốc khánh, thì một tháng sau các học sinh cao tam* sẽ phải tham dự kỳ thi quan trọng nhất trong cuộc đời, kỳ thi tuyển sinh đại học.

Vì vậy, nhiều học sinh phải trở lại trường sớm để bắt đầu ôn tập.

(*) Cao tam: tương đương với lớp 12 ở Việt Nam.

* Cao trung: trường trung học phổ thông
Ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá chiếu trên thảm cỏ xanh, một làn gió nhẹ thoảng qua, có thể ngửi thấy mùi hoa quế thoang thoảng khiến người ta cảm thấy buồn ngủ.

Một thiếu niên đứng dưới tán cây, cậu nhịn không được liền lấy tay che miệng ngáp một cái, mà thiếu nữ trước mặt lại có vẻ do dự muốn nói, tựa hồ có chút khó xử.

"Lạc Vũ, ừm.....!mình hy vọng cậu có thể hiểu, chúng ta hiện tại vẫn còn là học sinh, quan trọng nhất vẫn chính là việc học.

Còn một tháng nữa là phải thi đại học, đây là kỳ thi quan trọng nhất trong cuộc đời mỗi người, tớ không muốn bị phân tâm trong thời điểm này".

Tóc mái dài ở trước trán che khuất nửa khuôn mặt của thiếu niên, khiến người khác không thấy rõ diện mạo của cậu.

Cậu khẽ tiếp lời: "Cho nên?"
Thiếu nữ dường như đã hạ quyết tâm, hít một hơi thật sâu, đôi mắt nhìn thiếu niên mơ hồ mang theo một tia khinh bỉ: "Vậy nên, thực xin lỗi.

Cậu cũng biết, với thành tích của cậu thì không thể vào cùng trường đại học với tôi, chúng ta thực sự không có khả năng.

Cảm ơn vì bức thư của cậu, chỉ là thực xin lỗi, tôi không thể nhận nó".

Nói xong, cô đem bức thư trả lại cho thiếu niên, sau khi cậu cầm lấy nó, cô không chút do dự liền quay người đi, để lại thiếu niên còn có chút sững sờ.

Lạc Vũ ánh mắt chớp động, liếc nhìn bóng lưng rời đi của cô gái, sau đó nhìn lại phong thư trong tay, có chút không rõ nguyên do.

Cô vừa rồi nói là cậu viết thư cho cô? Có sao? Lạc Vũ cố gắng nhớ lại, trong trí nhớ, cậu thực sự không có viết bức thư này.

Cậu rút tờ giấy từ trong phong bì ra, nhìn chữ ký, đúng là tên cậu, nhưng nét chữ không phải.

Chẳng lẽ có người lấy danh nghĩa của cậu viết thư cho cô ta sao? Đúng rồi, hình như trong trường quả thật có người trùng họ tên với cậu đang học năm hai cao trung thì phải, hẳn chính là do người kia viết.

Nói cách khác, cậu đây là giúp người khác cõng nồi.

Sau khi hiểu ra sự thật, Lạc Vũ vẫn bình tĩnh, nhìn thấy bên cạnh có một cái thùng rác, trực tiếp ném bức thư trên tay vào trong đó.

Nếu không phải đồ vật của cậu thì cậu cũng không cần phải giữ nó lại làm gì.


Về phần chủ nhân của bức thư sẽ nghĩ gì, điều đó nằm ngoài phạm vi suy nghĩ của cậu.

Thời điểm Lạc Vũ bước vào lớp, cả phòng học ồn ào bỗng trở nên yên tĩnh hẳn, tất cả mọi người đều nhìn về phía cậu nhưng trong mắt lại mang vẻ cười nhạo, chế giễu.

"Ây dô, soái ca của chúng ta trở lại rồi, nghe nói cậu đã viết thư tình cho Tiếu Văn Văn, thế nào? Hoa khôi có đồng ý với cậu không?" Một thiếu niên đẹp trai đứng lên hỏi, trên khuôn mặt đầy vẻ khinh thường, giọng điệu thì mang theo trào phúng.

"Chỉ bằng cậu ta sao? Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, mỗi lần thi cử đều đứng nhất từ dưới đếm lên, còn không biết xấu hổ mà tỏ tình với hoa khôi của trường? Còn không lấy cái gương ra xem bản thân là cái mặt hàng gì".

"Đúng vậy, nếu tôi là cậu thì sớm đã lấy đậu hũ đập đầu chết đi cho rồi".

"Ha ha, mấy người đừng nói vậy.

Người ta dám thổ lộ với người đẹp, dũng khí này không phải rất đáng khen hay sao?"
"Ha ha...."
..........!
Lên tiếng đều là các nam sinh trong lớp, nữ sinh mặc dù không nói gì, nhưng ánh mắt nhìn Lạc Vũ cũng chẳng khác đám nam sinh một chút nào.

Nếu đổi thành người khác, nhất định sẽ thẹn quá hóa giận, nhưng Lạc Vũ lại hoàn toàn đem những lời mỉa mai vứt sau đầu, hiện tại việc cậu muốn làm nhất chính là ngủ.

Cậu trực tiếp đi thẳng trở lại vị trí của mình rồi gục đầu ngủ trên bàn học.

Những người khác nhìn thấy Lạc Vũ không có tức giận, dáng vẻ vẫn nửa sống nửa chết như cũ, đều tự giác mất mặt.

Bọn họ cảm thấy nói thêm vài câu với loại người này thật lãng phí thời gian quý giá của mình, cho nên tất cả đều ngậm miệng lại, người thì tiếp tục giải đề, người thì tiếp tục đọc sách.

Lúc này, trong đầu Lạc Vũ vang lên âm thanh của hệ thống.

[Thật sự quá đáng giận, đám giống đực này cư nhiên dám bắt nạt ký chủ? Cậu có muốn tui dạy cho bọn hắn một bài học không?]
Lạc Vũ nằm trên bàn học cũng không ngẩng đầu lên, ở trong lòng nói: "Không cần so đo với bọn họ, chó cắn ngươi một ngụm, chẳng lẽ ngươi muốn cắn lại?"
[...] - Ký chủ, làm một giống cái tao nhã, cậu nói trực tiếp như vậy, thật sự ổn sao? Hệ thống đột nhiên phát hiện ký chủ của nó rất có tiềm chất độc miệng.

[Vậy không để ý đến bọn họ nữa] - Nói xong hệ thống mở bảng thuộc tính ra.

Ký chủ: Lạc Vũ
Giới tính: Giống cái
Tuổi: 17 tuổi
Trí lực: 46 điểm (tối đa 100 điểm)
Nhan sắc: 12 điểm (tối đa 100 điểm)
Khí chất: 20 điểm (tối đa 100 điểm)
Thể năng: 5 điểm (tối đa 100 điểm)
Điểm phân phối: 10 điểm

Kỹ năng: Ghi nhớ ( sơ cấp), Nấu ăn ( sơ cấp)
Cao nhất là trí lực 46 điểm, trí lực của người bình thường là 20.

Điều này cho thấy trí lực của Lạc Vũ gấp đôi người bình thường, chính là cái gọi là thiên tài.

Là kiểu thiên tài mới chỉ nhìn một lần là sẽ không bao giờ quên.

Tuy nhiên, hết thảy những chuyện này chỉ mới phát sinh một tháng.

Một tháng trước, cậu vẫn chỉ là một tên cặn bã có trí lực bằng 5.

Nhưng kể từ khi gặp được hệ thống, tình hình của cậu bắt đầu phát triển theo chiều hướng tốt.

Mặc dù hệ thống này có chút không được bình thường, nhưng miễn sao có lợi cho cậu là được rồi.

Lạc Vũ từ nhỏ đã ngốc hơn so với những đứa trẻ khác, bản thân cậu cũng biết điều đó.

Ví dụ, một người mất mười phút để học thuộc một bài thơ, trong khi đó cậu phải mất một giờ hoặc thậm chí lâu hơn.

Vì vậy, từ nhỏ mấy đứa trẻ khác không muốn chơi cùng cậu, lớn thêm một chút nữa cậu cũng không có một người bằng hữu nào.

Cứ như thế, theo thời gian liền hình thành tính cách hướng nội như bây giờ.

Tuy ngốc hơn người khác nhưng cậu không hề cảm thấy tự ti, bởi vì cậu có được tình yêu thương của ba mẹ.

Sau khi gặp được hệ thống, cậu bắt đầu từ từ xảy ra biến hóa, có điều sự biến hóa này chỉ có một mình cậu biết.

Lạc Vũ còn nhớ rõ, cách đây một tháng, sau khi kỳ thi kết thúc, lúc cậu trên đường về nhà thì bị hệ thống từ tinh cầu Audis va phải.

[Ngươi muốn trở thành giống cái thông minh nhất thế giới sao? Ngươi muốn trở thành giống cái mỹ lệ tao nhã nhất thế giới sao? Ngươi muốn trở thành giống cái hoàn mỹ nhất thế giới sao? Vậy thỉnh trói định cùng hệ thống dưỡng thành giống cái hoàn mỹ.

Ngươi xứng đáng có được một hệ thống dưỡng thành hoàn mỹ nhất! ]
Cậu cảm thấy hình như mình xuất hiện ảo giác rồi.

Sau đó.....!không có sau đó.

Bởi vì cậu không trả lời, nên hệ thống tự động trói định luôn.


Chỉ cần cậu hoàn thành các nhiệm vụ của hệ thống thì cậu sẽ được khen thưởng.

Lạc Vũ vừa hoàn thành nhiệm vụ do hệ thống giao tối hôm qua, nên được thưởng 10 điểm thuộc tính và kỹ năng nấu nướng sơ cấp.

10 điểm thuộc tính là khá nhiều, nhưng Lạc Vũ hiện tại không muốn phân phối cho các thuộc tính, mà cậu muốn dùng nó để quay rút thăm trúng thưởng.

"Hệ thống, mở vòng quay".

[Vâng, bắt đầu mở vòng quay trúng thưởng]
Một cái vòng quay hình tròn với màu sắc rực rỡ xuất hiện trong đầu cậu.

Có mười khối màu trên bàn quay, nhưng chỉ có chín khối là có phần thưởng, trong đó khối màu trắng là lớn nhất.

Nếu không cẩn thận quay trúng màu trắng thì chúc bạn may mắn lần sau.

Chín giải thưởng trên bàn quay rất có sức hấp dẫn với Lạc Vũ, dùng 10 điểm thuộc tính để quay một lần, chỉ cần trúng giải cậu cảm thấy nó thực xứng đáng.

[Mỗi lần rút thăm sẽ tốn 10 điểm thuộc tính, xin hỏi bây giờ có bắt đầu quay hay không?]
"Bắt đầu đi".

Vòng quay bắt đầu chuyển động, sau hơn chục vòng, tốc độ bắt đầu chậm lại, qua kỹ năng nấu nướng trung cấp, kỹ năng vẽ tranh sơ cấp, kỹ năng ghi nhớ trung cấp, 100 điểm thuộc tính,...Cuối cùng, kim đồng hồ cũng dừng lại ở ô màu xanh, trên đó ghi là dịch cải tạo gien.

Đây chính là phần thưởng mà Lạc Vũ muốn nhất ở thời điểm hiện tại.

Thật tuyệt, Lạc Vũ không khỏi phấn khích một phen.

Có dịch cải tạo gien, các chỉ số thuộc tính của cậu có thể được cải thiện hơn.

................!
Ngay khi cậu vừa mới bước vô nhà thì đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm thoang thoảng.

Mẹ cậu Lưu Phương đang bưng một đĩa rau xanh từ nhà bếp đi ra, thấy con trai đã trở về liền mỉm cười, bà nói: "Tiểu Vũ về rồi à, mau vô nhà rửa tay đi con, hôm nay mẹ làm món sườn xào chua ngọt mà con thích nhất nè".

Lạc Vũ rửa tay xong liền ngồi đối diện với Lưu Phương, cầm đũa lên ăn cơm.

"Con ăn nhiều vào, mấy bữa nay nhìn con gầy hẳn đi".

Lưu Phương không ngừng gắp đồ ăn cho Lạc Vũ.

"Mẹ cũng ăn đi".

Lạc Vũ cũng gắp một miếng sườn xào chua ngọt bỏ vào chén của Lưu Phương, sau đó yên lặng ăn đồ ăn trong chén.

Cậu ngày thường rất hướng nội, ngay cả khi đối diện với ba mẹ thì cậu cũng không nói nhiều, thói quen này khó thay đổi ngay được.

Lưu Phương vui vẻ ăn miếng sườn mà con trai gắp cho mình.


Nhìn con mình đang ăn, trong lòng bà cảm thấy rất vui.

Con trai như thế nào bà đều hiểu rõ, con bà như vầy là tốt lắm rồi.

Bà không cầu con trai có tiền đồ xán lạn, chỉ mong con trai bình yên, ăn được ngủ được là bà đã thấy thỏa mãn lắm rồi.

Tốc độ ăn của Lạc Vũ không nhanh không chậm, thỉnh thoảng để lộ ra một tia tao nhã.

Lưu Phương kinh ngạc nhìn cậu, bà cảm thấy con trai mình gần đây hình như thay đổi rất nhiều, nhưng không thể nói được là đã thay đổi ở đâu.

"Con ăn no rồi".

Đặt đũa xuống, Lạc Vũ đứng dậy, chuẩn bị về phòng của mình.

Lưu Phương đột nhiên gọi cậu lại: "Tiểu Vũ".

Lạc Vũ ngừng lại, nhìn về phía mẹ cậu: "Có chuyện gì vậy ạ?"
Lưu Phương sắp xếp lại ngôn ngữ, khuyên: "Về kỳ thi đại học, con đừng tạo áp lực quá lớn cho bản thân.

Mẹ và ba của con đều hy vọng con làm trong khả năng của mình là được rồi".

Gần đây, sau khi Lạc Vũ ăn xong liền nhanh chóng trở về phòng của mình.

Thỉnh thoảng bà đi ngang qua phòng của cậu đều nghe thấy tiếng cậu lật sách, lẩm nhẩm từ vựng.

Lưu Phương cho rằng những thay đổi gần đây của cậu là do kỳ thi đại học đã cận kề nên bị áp lực quá lớn.

Biết gần đây bởi vì những thay đổi của bản thân nên khiến ba mẹ chú ý, Lạc Vũ ngẩng đầu, cậu cười nhẹ, hỏi Lưu Phương: "Mẹ, mẹ nghĩ sao nếu con học ở Kinh Đại?"
Lưu Phương bị hỏi đến choáng váng, Kinh Đại? Đó là trường đại học hàng đầu của Hoa Quốc, lấy thành tích cao nhất hơn 200 điểm của Lạc Vũ, cánh cửa của Kinh Đại còn chưa vô được huống chi học ở đó.

Con trai của bà không lẽ vì bị áp lực quá lớn đến nỗi mê sảng đi?
"Tiểu...!Tiểu Vũ à, kỳ thật, mẹ và ba con cảm thấy con không nhất thiết phải vào trường đại học trọng điểm đâu, không phải bây giờ còn có một số trường cao đẳng rất tốt sao?" Lưu Phương từ tốn khuyên cậu.

"Con hiểu".

Lạc Vũ gật đầu, sau đó đi về phòng.

Hiểu? Hiểu thì tốt rồi.

Lưu Phương vỗ vỗ ngực, phù...!suýt nữa thì bị tiểu tử thúi kia hù chết rồi.

Nói cái gì, muốn học ở Kinh Đại, mục tiêu thật là to lớn a.

Chỉ cần Lạc Vũ đi đậu đại học bình thường thôi thì bà liền thắp nhang cảm tạ tổ tiên.

Không phải bà không có lòng tin, mà thật sự là bà biết năng lực của con mình đến đâu..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.