Nghịch Tập Chi Hảo Dựng Nhân Sinh

Chương 102: Nt9



Edit + Beta: Họa Y Nhược Vũ

"Oa Oa, đừng...đừng như vậy..."

"Không được, em nhẹ chút, anh đừng lộn xộn, nhịn một chút sẽ xong ngay thôi."

"Đủ rồi đủ rồi, đừng làm nữa, anh sắp không thở ra hơi rồi."

"Vẫn chưa ra đó, anh xoa xoa cho em lần nữa, ra được thì thoải mái liền."

Đối thoại kỳ lạ lại khiến người khác suy nghĩ lung tung như vậy làm cho bác gái quét dọn vườn hoa nhỏ nghe thấy, lập tức đỏ cả mặt già, trong miệng vừa lẩm nhẩm "Ai ui đám thanh niên bây giờ đó, đúng là quá cởi mở rồi, ở bên ngoài lại.... thật là tạo nghiệp đồi phong bại tục", vừa cầm cây chổi nhanh chóng chạy xa.

Một miếng băng vải lớn buộc chặt cổ, Lương Tử Thành hít vào một ngụm khí lạnh, dở khóc dở cười mở miệng, "Oa Oa, anh chỉ xước có tí da, trên mặt có vết đỏ, lại không phải là gãy tay gãy chân, có cần quấn nhiều băng gạc vậy không?"

"Đừng có lộn xộn, em vẫn chưa băng bó xong." Từ An Gia giữ cái đầu của Lương Tử Thành đang lắc lư lại, lấy hai dải băng gạc dài thật dài vòng qua cánh tay và cổ cậu ta thắt một cái nơ con bướm.

Lương Tử Thành vừa muốn cười lại vừa bất đắc dĩ. "Được rồi được rồi, em không cần gấp nữa, anh đi tìm miếng băng urgo dán lên là được, không cần phiền phức như vậy.

"Làm sao, anh thấy em băng bó không tốt?" Từ An Gia ngẩng đầu, gương mặt nghiêm túc nói, "Cha em lăn lộn từ trong giới giang hồ chém giết mà ra, trình độ xử lý vết thương không biết tốt như nào, em với tư cách là con trai ông ấy, vậy mà anh lại nghi ngờ trình độ của em?"

Nói xong cậu lại cảm thấy buộc nơ bướm không đẹp, sau khi tháo ra lần nữa, ném đi băng gạc dính thuốc bột ở trên, cầm lọ thuốc rắc lên vết thương của Lương Tử Thành lần thứ ba, kết quả vừa kích động không cẩn thận đổ cả lọ ra, gió thổi một trận dính lên mặt hai người, Lương Tử Thành bị sặc đến hắt hơi hai cái rõ to.

Từ An Gia: "..."

Lương Tử Thành: "..."

Nửa buổi sau, mặt Từ An Gia đỏ lên, dùng chân rê trên đất phủi đi, rê thuốc bột sang một bên, giả vờ vừa nãy chưa xảy ra chuyện gì cả, che mắt của Tiểu Nhị Hắc, "Ai, ai mà không có sơ xuất chứ, vừa rồi anh không nhìn thấy gì hết, nghe rõ không?"

Lương Tử Thành rốt cuộc không khống chế được nữa cười lớn ha ha, hết sức tự nhiên nhấc tay lên nhéo gương mặt tròn vo, "Oa Oa, sao em lại ngốc như thế."

"Không được mắng em ngốc giống tên nhóc thối Đậu Đinh kia!" Oa Oa phản kích, kéo má của Tiểu Nhị hắc sang hai bên.

"Ai ui shh... đau đau đau, Oa Oa mặt của anh mới bị em trai em đánh bị thương, em còn ra tay ác như vậy, còn thật sự không thương tiếc."

Từ An Gia "a" một tiếng, vội vàng rút tay lại, dứt dứt tóc cả mặt áy náy, "Xin... xin lỗi, em kích động liền quên mất, anh vẫn đau sao?"

Mặt cậu lo lắng tiến đến gần, một đôi mắt to tròn vừa đen vừa sáng, trong lòng Lương Tử Thành khen một tiếng đẹp, nhưng trên mặt vẫn là vẻ hờn tủi, "Đổi lại là em bị thương rồi còn bị anh véo xem liền biết có đau hay không, em xích lại gần chút giúp anh xem xem, có phải là biến dạng rồi không?"

Từ An Gia vừa nghe lời này, vẻ mặt càng khẩn trương hơn, thật sự sát lại một chút, gần như cả người đều dán lên người Lương Tử Thành, hai tay ôm đầu cậu ta, xoay trái một lượt, xoay phải một lượt, môi sát thêm chút nữa là gần như sắp dính lên đầu mũi Tiểu Nhị Hắc, bản thân vẫn hồn nhiên không biết.

Lương Tử Thành lơ đãng, nhìn chằm chằm lông mi dài như cây quạt nhỏ trên mí mắt Oa Oa, trong lòng khẽ động, đè tay cậu lại.

Nhìn chằm chằm đôi mắt tròn xoe đen láy của cậu, vừa muốn nhân lúc bầu không khí tốt đẹp nói mấy câu "thơm thơm anh" "thổi một chút" thì không đau nữa, kết quả miệng còn chưa kịp mở, liền nghe thấy Từ An Gia kêu lên một tiếng kỳ quái, sau đó trở tay đè cổ tay cậu ta xuống, kinh ngạc nói, "Tiểu Hắc, sao tay của anh lạnh như thế? Có phải là mất máu nhiều quá rồi không?"

Tất cả chỉ là trầy xước chút da, chảy xíu xiu máu thế kia, mất máu cái gì chứ?

Lương Tử Thành cạn lời nhìn trời, nhìn luôn mặt tròn gần trong gang tấc, hơi có chút đắng lòng, nhóc con này rốt cuộc đến khi nào mới có thể mở mang đầu óc, ngốc như này nếu bị người khác bắt cóc thì làm thế nào đây...

Trong mắt Từ An Gia, sắc mặt cậu ta thay đổi thất thường, đã biến thành do vết thương phát tác nên không còn sức nói chuyện, trong lòng càng thêm áy náy, lấy ra cốc giữ nhiệt mò ra từ trong tủ thuốc trong lớp trước đó đưa qua, nhỏ giọng nói, "Cái đó... Tiểu Hắc, chỗ này của em có trà nóng, anh uống chút gì cho ấm đi, tốt cho sức khỏe."

Lương Tử Thành vừa nhìn đôi mắt mong chờ của cậu, trong lòng chợt động, nhận lấy cốc giữ nhiệt ực một hớp, lúc đầu lưỡi tiếp xúc đến chất lỏng, sắc mặt của cậu ta trong nháy mắt trở nên hơi kỳ quái, tốn rất nhiều hơi sức, mới nhắm mắt nuốt xuống.

"Oa Oa, trà này của em là cái gì thế, sao mùi vị quái lạ như vậy, còn có mùi thuốc bắc?"

"Cỏ ích mẫu đường đỏ đó."

*cỏ ích mẫu giúp lưu thông máu, trừ bỏ máu đọng, điều hòa kinh nguyệt, tiêu phù. Giúp phụ nữ điều trị kinh nguyệt không đều, động thai, khó đẻ và các vấn đề gặp phải trong thời gian mang thai cũng như hậu sản.

"Phụt..." Lương Tử Thành lập tức phun ra ngoài, sặc đến không ngừng ho khan, bên mép đều là chất lỏng màu đỏ nâu.

Oa Oa thở dài một hơi làm ra vẻ ông cụ non, lấy khăn giấy ra lau miệng giúp cậu ta, vừa lau vừa phàn nàn, "Anh đã là người lớn rồi, uống nước cũng không uống gọn gàng, lúc em hai tuổi ăn cơm đã không cần ba và cha trông rồi."

Sở trường giỏi nhất của em chính là ăn, anh có thể so cái này với em sao?

Tiểu Nhị Hắc âm thầm cà khịa trong lòng, gương mặt ấm ức vội hỏi, "Sao em lại có cỏ ích mẫu, mang theo món đồ này bên người làm gì?"

Nhắc tới chuyện này Từ An Gia ngại ngùng bứt bứt tóc, mặt tròn xấu hổ đỏ bừng, có chút ngượng.

"Trong lớp mấy bạn nữ không biết vì sao, luôn nhờ em giúp các bạn ấy cầm một chút đồ vật kỳ quái, lần trước Tiểu Nguyệt ngồi sau còn nhờ em giúp cô ấy mượn giấy vệ sinh... Hừm, có lẽ dáng vẻ của em tương đối làm các bạn ấy yên tâm, ừm... còn nói nuông chiều vật cưng không phân biệt giới tính, làm cho em nghe không hiểu mấy bạn đó nói gì...."

Quả nhiên cái gì mà "bạn của phái nữ", "ăn sạch trai gái già trẻ", mới là vũ khí giết người mạnh đó....

Lương Tử Thành đau trứng đậy cốc giữ nhiệt lại, đặt nó ở nơi cách xa mình mười vạn tám nghìn dặm, dưới ánh mắt "anh kén ăn là không ngoan" của Oa Oa, kéo tay của cậu vừa cười vừa nói, "Bổ máu gì đó không cần nữa, nếu em thật sự đau lòng cho anh, vậy thì tối nay đi xem phim điện ảnh với anh đi."

"A? Nhưng tối nay em vẫn phải sửa lại bài thi toán, sửa không xong thì ngày mai toi đó.."

Nghĩ đến bài thi không đủ điểm kia, mặt Từ An Gia trong nháy mắt lại xụ xuống, lộ ra vẻ mặt đau buồn của "học sinh yếu" anh không hiểu đâu.

"Anh cho em mượn bài thi của anh nhé, em không hiểu chỗ nào anh cũng có thể dạy em, đến cả bài tập toán anh cũng làm giúp em, tối nay là buổi ra mắt phần ba của The Flash đó, trong buổi ra mắt khán giả còn có thể tham gia rút thưởng, phần thưởng là hai voucher ăn buffet."

Từ An Gia vừa nghe đến mấy chữ "The Flash" ánh mắt liền sáng lên, toàn bộ người nhà (bao gồm Tiểu Nhị Hắc trong đó) đều biết cậu từ nhỏ đã thích nhân vật ấy, câu cửa miệng "Tia chớp BIUBIU" không phải là khi không mà có.

Hơn nữa xem phim còn có thể ăn buffet gì đó nghe có vẻ rất thú vị.

Với tư cách là người có tâm hồn ăn uống thâm niên từ nhỏ đến lớn, Từ An Gia dao động rồi, lúc sờ cằm suy tính, Lương Tử Thành liền ra đòn sát thủ.

Ôm lấy một bên mặt, giơ cánh tay quấn băng gạc buộc nơ bướm lên, gục đầu xuống ỉu xìu nói, "Được thôi, anh biết rồi, em không muốn đi anh cũng không cố ép em, vốn nghĩ bị một đứa nhóc nhỏ hơn mình 4 tuổi đánh thành như này rất mất mặt, kỳ thật không muốn về nhà bị cha mẹ hỏi này hỏi kia, cho nên mới muốn ở bên cạnh em, đáng tiếc..."

Nói tới đây cậu ta dừng một chút, nhếch khóe miệng nói, "Bỏ đi, anh nói với em mấy lời này làm gì, đi thôi, quay về học bài, trước khi tan học anh viết cho em một bài phân tích bài thi toán, em dựa theo thứ anh viết sửa một lượt, thì không sợ làm không xong bài tập đâu."

Từ An Gia cúi đầu, trên đầu rối bù xù dựng lên một nhúm tóc, mặt đầy áy náy, vừa mở miệng, trong lòng đều mềm nhũn rồi.

Nếu như không phải Tiểu Hắc nhận định Đậu Đinh là em trai cậu mới không đánh trả, thì cũng sẽ không bị đánh thì dáng vẻ này, cậu là người làm anh đã không dạy bảo được em trai thì thôi đi, đến cả nhận lỗi cũng qua loa có lệ như vậy, chẳng qua chỉ là xem một bộ phim mà thôi, còn ra sức từ chối, chắc chắn Tiểu Hắc giận rồi....

Lương Tử Thành không nhìn Từ An Gia đang ngồi nguyên trên đất, xoay người muốn đi, trong lòng lặng lẽ đếm số, 1...2...

"Chờ một chút."

Lương Tử Thành lộ ra nụ cười đắc ý, quả nhiên vạt áo bị Oa Oa kéo lại, nhếch miệng lộ ra hai má lúm đồng tiền cười với cậu ta nói, "Tử Thành, tối nay anh đi xem The Flash với em đi, em muốn đi xem."

"Đồ ngốc, không phải Tử Thành, là anh Tiểu Hắc." Lương Tử Thành cười rồi, thuận tay nhéo mặt tròn của Oa Oa.

Ừm, vừa mềm vừa đàn hồi, vẫn dễ gạt như hồi nhỏ.

***

Ngồi trong xe taxi, Từ An Gia cầm điện thoại gọi điện.

"Ba, hôm nay con muốn xem phim với bạn, không về ăn cơm đâu, ba với cha cả Đậu Đinh ăn trước đi nhé."

Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười, giọng nói trong trẻo của Từ Tân Niên vang lên, "Con đi cùng bạn nam hay bạn nữ thế? Nói thật với ba, có phải con đang yêu rồi, sao dạo này tối nào cũng ra ngoài chơi vậy?"

"Đâu có, ba người đoán bừa gì đó." Từ An Gia không biết vì sao, cảm thấy trên mặt có chút nóng, "Con đi cùng mấy bạn học, ai yo, ai yo đến nơi rồi, thôi không nói nữa, tạm biệt ba."

Nói xong cậu hoảng hốt cúp điện thoại, đợi đến lúc phản ứng lại mới ý thức được, vì sao mình lại khẩn trương? Đi chơi với Tiểu Nhị Hắc không phải rất bình thường sao, đúng là trúng tà rồi.

Lúc này Lương Tử Thành ngồi bên cạnh vừa cười vừa nghiêng đầu qua, "Gọi xong rồi?"

"Ừm."

Lương Tử Thành cong khóe miệng, liếc nhìn chú tài xế lái xe trước mặt, đến gần bên tai Từ An Gia thấp giọng nói, "Oa Oa, em nói, dáng vẻ này của hai chúng ta có giống yêu đương vụng trộm không? Thần thần bí bí, giấu người nhà lén lút đi hẹn hò gì đó."

"Anh, sao anh nhàm chán quá vậy, em là thấy anh bị đau, thương xót anh nên mới đi xem phim với anh, nếu không ai thèm để ý đến anh." Từ An Gia mạnh miệng không thừa nhận.

"Được được được, là anh đáng thương chủ động đòi được chưa? Cũng không biết lần trước là ai cầm cái đ ĩa CD khiêu d*m, nhất định phải kéo anh lén lút xem với người đó."

"Im miệng, im miệng, ai cho anh nói!" Oa Oa lập tức che miệng cậu ta, lúng túng nhìn về phía trước, vành tai đỏ lên đáng nghi, dáng vẻ làm chuyện thẹn với lòng sợ bị người khác bắt được.

Trên mặt Từ An Gia bốc hơi nóng, ngồi một chút sang bên cạnh, ra sức cách Lương Tử Thành xa một chút, nhắc tới lần trước cũng xem đ ĩa CD, quả thật là quá xấu hổ rồi, bây giờ nghĩ tới còn cảm thấy không còn mặt mũi nào.

Khi đó hai người mới lên năm nhất, đang lúc tuổi 16 tràn đầy khí huyết, vào đúng thời kỳ đỉnh cao nhất của tuổi dậy thì.

Đừng nhìn thành tích toán học của Từ An Gia cực kỳ tệ, lúc điền nguyện vọng, cậu đến nghĩ cũng không nghĩ, nhìn thấy Tiểu Nhị Hắc đăng ký khoa học tự nhiên, bản thân cũng chép theo một phần. Lớp khoa học tự nhiên hơn một nửa đều là bạn nam, bạn nữ tồn tại khan hiếm nhất trong lớp, nơi động vật giống đực tụ tập luôn không thiếu được bàn tán chút chuyện vớ vẩn, cái gì mà bạn nữ kia xinh nhất trường, bạn nữ nọ chân dài nhất, ai tìm được bạn gái xinh đẹp, hoặc cậu em của ai đã được ăn mặn...

Lúc Lương Tử Thành đã trưởng thành cao to khỏe mạnh, ở trong trường học được đủ mọi nữ sinh điên cuồng theo đuổi, Từ An Gia còn là dáng vẻ giá đỗ, người cũng ngốc ngốc, đối với loại chủ đề giữa con trai với nhau, cậu hoàn toàn không chen lời vào được, cũng chỉ nghe được nửa vời.

Có một lần, bạn nam bên cạnh thần bí lấy ra một đ ĩa CD, kêu gọi bạn bè cùng đến nhà cậu bạn ấy xem, Từ An Gia được xem là vật cưng trong lớp không may bị liệt vào danh sách, Tiểu Nhị Hắc lại bị cảm ở nhà không có người ngăn cản, cậu liền mơ mơ hồ hồ đi theo.

Đợi đến khi trong màn hình tinh thể lỏng cực lớn xuất hiện hai người nam nữ không mặc gì cả, cậu trợn tròn mắt, vội vàng che mắt. Cậu trước giờ chưa từng thấy qua thứ này, trong tai nghe thấy những âm thanh kỳ lạ kia, mặt đỏ đến dọa người, căn bản không xem được mấy, đã vội vội vàng vàng chạy về nhà rồi.

Ngày thứ hai một đám con trai đều cười nhạo cậu, còn nói có phải là cậu bất lực, xem thứ này cũng có thể sợ, chắc chắn không phải là đàn ông chân chính.

Từ An Gia vừa nghe lời này thì nổi nóng rồi, cậu là kiểu người tính tình ngang bướng, bình thường mặc dù tính khí tốt, nhưng một khi nhận định chuyện gì rồi là nhất định phải làm đến cùng.

Đám đốn mạt mấy người đều cười nhạo tôi, đã thế tôi càng muốn xem một lần, cậu em của tôi lớn lắm đó, làm sao lại không phải là đàn ông được?!

Thế là, buổi chiều ngày hôm ấy, cậu ở trước mặt một đám con trai, khí phách chạy đến cửa hàng video đối diện trường học mua một đ ĩa CD khiêu d*m mà ông chủ buôn bán ngầm, hùng hổ hiên ngang đánh tới nhà Lương Tử Thành, hung hăng đập đ ĩa CD lên bàn, chống nạnh vênh mặt hất hàm sai khiến, "Tiểu Hắc, xem với em, hôm nay ai không xem xong thì chính là không phải đàn ông!"

Lương Tử Thành vẫn đang sốt cao bị ngơ luôn, đợi sau khi phản ứng lại thì dở khóc dở cười xua tay, "Bỏ đi, em tha cho anh đi, anh vẫn còn muốn sống lâu thêm mấy năm."

Ông đây có tâm tư gì với em, em trai em còn rõ hơn em, em để anh xem thứ này chung với em, là muốn khiến cho anh đang sống sờ sờ bị kìm nén mà chết sao hay chết vì hết tinh lực đây?

Đáng tiếc lời từ chối của cậu ta càng khơi dậy thêm ý chí chiến đấu của Từ An Gia, nghĩ thầm, rốt cuộc là đồ vật như nào có thể làm cho Tiểu Hắc chỉ xem thôi mà đòi sống đòi chết?

Nghĩ tới đột nhiên lại cảm thấy thật là lợi hại, thảo nào những bạn nam kia nói cậu không xem chính là không phải đàn ông, hóa ra đồ vật này đang thử thách năng lực tự kiềm chế mà đàn ông tự hào nhất!

"Anh đừng sợ, nhịn một chút là qua thôi, nếu như thật sự không nhịn được nữa thì nằm vào lòng em, em bảo vệ anh." Từ An Gia vỗ vỗ ngực cực kỳ nghĩa khí.

Nếu anh nằm vào lòng em thì vấn đề không phải là nhịn, mà là trực tiếp há miệng ăn luôn được chứ, đồ ngốc!

Lương Tử Thành điên cuồng độc thoại trong lòng, giữ chặt tay Oa Oa muốn ngăn lại, kết quả Oa Oa nhanh hơn cậu ta một bước, quen tay mở máy chiếu trong nhà Lương Tử Thành, ngâm nga điệu hát dân gian rồi đặt đ ĩa CD vào...

Hình ảnh đầu tiên là một mảng tối đen, sau đó nổi lên nổi lên một chuỗi chữ Nhật, Từ An Gia đọc hiểu ba chữ duy nhất chính là "18X", cho nên không cảm thấy xấu hổ khi nói ra với bạn học sinh giỏi nghịch thiên Lương Tử Thành.

Lúc này, một bác sĩ nam trẻ tuổi mở tủ quần áo, bắt đầu c ởi quần áo của mình.

"Tiểu Hắc, có lẽ bác sĩ này cũng không thích mùi nước khử trùng ở bệnh viện, anh xem anh ấy vừa bắt đầu đã không thể chờ được mà cởi áo blouse rồi.

Lương Tử Thành dửng dưng nằm trên sofa, cạn lời thở dài trong lòng, người ta c ởi quần áo hoàn toàn không phải là vì cái này được không! Nhưng mà, thông thường, xuất hiện trước tiên nên là diễn viên nữ chứ, đ ĩa phim này có chút không đi theo lối thường.

Anh bác sĩ cởi từng món từng món, từ áo blouse cởi đến sơ mi, lại từ quần cởi đến qu@n lót...

Chờ một chút, tại sao ngay cả qu@n lót cũng phải cởi? Chẳng lẽ bác sĩ này còn có bệnh nghề nghiệp gì đó khó mở miệng sao, ví dụ như đi làm nhất định phải mặc qu@n lót, tan làm nhất định kéo khóa qu@n kẹt vào trứng gì đó...

Nghĩ tới đây, Từ An Gia đau trứng thít chặt mông, càng tin chắc đ ĩa phim này quả nhiên là thử thách ý chí của đàn ông, bị khóa kéo kẹt vào đau bao nhiêu, cậu tuyệt đối sẽ không nói cho người khác.

Lúc này anh bác sĩ lõa th ể rồi, đứng trước ống kính bắt đầu.... thủ d*m các kiểu.

Từ An Gia sửng sốt, lỗ tai lập tức đỏ lên, trong âm thanh truyền đến đủ kiểu th ở dốc r3n rỉ của bác sĩ, cậu cảm thấy toàn thân không dễ chịu, hai chân không tự chủ kẹp chặt.

Hình ảnh chuyển một cái, cửa mở ra, đi vào là một người đàn ông cao lớn cường tráng, đeo kính râm đen, đi lên đột nhiên bịt miệng anh bác sĩ, sau đó đè người lên cửa, lập tức hôn lên miệng anh ta.

"!" Từ An Gia bối rối, cả mặt đỏ lên hoàn toàn.

Người đàn ông này cho dù được bác sĩ trị hết bệnh rồi cũng không cần báo đáp như vậy chứ, cho rằng đeo kính đen thì có thể che giấu được thân phận sao, tuổi còn trẻ quá ngây thơ.

Không đúng, sao mình lại nghĩ cái này nhỉ, không phải nói trong đ ĩa phim này có con gái sao, tại sao vẫn chưa tới...

Hai người đàn ông trong màn hình càng hôn càng kịch liệt, người đàn ông cường tráng đột nhiên tách chân của bác sĩ ra, chàng trai kêu lên "A~~~" một tiếng, khỏi phải nói có bao nhiêu dịu dàng lả lướt.

Từ An Gia có chút ngồi không yên, cũng không dám nhìn màn hình nữa, túm lấy quần áo Lương Tử Thành bên cạnh, "Tiểu... Tiểu Hắc, hai người đàn ông này xảy ra việc gì vậy?"

Người bên cạnh không nói gì, chỉ là hô hấp càng thêm mấy phần nặng nề.

Từ An Gia ngẩng đầu lên, đối mặt với ánh mắt của Lương Tử Thành, người này cả mặt đỏ bừng, trên trán đổ mồ hôi, hơi thở phả ra mang theo khí nóng, giống như con thú đang cực lực kiềm chế cái gì đó, nhìn chằm chằm Từ An Gia, hoàn toàn không nhìn lên màn hình nữa.

Mặt Từ An Gia đỏ gần như nhỏ máu, lắp ba lắp bắp đẩy đầu cậu ta, "Anh, anh xem phim đi, cứ nhìn em mãi làm gì?"

==========================

Tác giả có lời muốn nói: Oa Oa, sao con ngốc nghếch đáng yêu như vậy, ba con biết không?╮(╯▽╰)╭


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.