Nghịch Tập Chi Hảo Dựng Nhân Sinh

Chương 29





Hơn một tỷ tiền đầu tư, đương nhiên không thể làm tùy tiện được, để phòng ngừa những chuyện tương tự ở Mộc Địa Thôn tái diễn, Mặc Hàn một lần nữa phái người đến Hạnh Hoa Thôn để kiểm tra chất lượng đất, nước, không khí.

Trên đường trở về, Lạc Vũ được hệ thống nhắc nhở hoàn thành nhiệm vụ.

[Moah moah moah, ký chủ lợi hại quá đi, nhanh như vậy mà đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, thật sự quá tuyệt vời, bổn hệ thống rất ngưỡng mộ cậu a! Hay là giờ tui hát một bài chúc mừng cậu nha ~]
"Đừng có bán manh, đi thẳng vào vấn đề đi."
[Hức, sao cậu có thể như vậy, trái tim tui tan nát cả rồi] - Hệ thống tỏ vẻ vô cùng bi thương.

"Trái tim tan nát còn có keo vạn năng dán lại, mà phần thưởng của tôi đâu."
Hệ thống buồn bực nghĩ, ký chủ sao lại không đáng yêu như vậy? Khó khăn lắm nó mới cải biên một ca khúc trên internet, còn đang chuẩn bị xướng cho ký chủ nghe đây! Không, luyện tập lâu như vậy, sao có thể không hát cho ký chủ nghe được?
[Ký chủ, nghe một chút đi, nhanh thôi, Luân gia đã học nó từ rất lâu rồi, làm ơn, làm ơn! (๑˃́ꇴ˂̀๑) ]
Gần đây hệ thống có chút tiến bộ, cư nhiên còn xuất hiện biểu cảm sinh động như vậy.

Được rồi, nếu đã cầu xin, Lạc Vũ đành miễn cưỡng lắng nghe: "Hát đi."
[ (^O^) Ký chủ, cậu hãy nghe cho kỹ, khụ khụ....]
[Trộm đồ ăn của tui,
Bạn mỉm cười rời đi,
Khi biết nó bị trộm,
Nước mắt tui tuôn rơi,
Trộm đồ ăn của tui,
Lương tâm bạn ở đâu,
Dù trả tui nhiều đồng vàng, cũng không thể mua lại được,
Lúc trước là bạn muốn trộm đồ ăn, trộm đồ ăn,
Bây giờ lại phải dùng nước trong tưới lên đồ ăn của tui,
Trộm đồ ăn không phải buôn bán, muốn mua thì mua,
Bạn làm tui minh bạch,
Tui cũng đi trộm đồ ăn,
.............]
Hệ thống một lúc thì hát thâm tình, một lúc lại hát thương tâm.

Hai phút sau, hệ thống rốt cuộc cũng hát xong, nhịn không được hỏi, [Thế nào, thế nào? Ngẫu hứng hát cũng không tồi đúng không?]
"Không tồi, quả thật hát đến nỗi kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp sợ."
Hệ thống đắc ý dào dạt: [Tui cố ý dùng ca khúc của người khác, rồi sau đó cải biên lại, quá trình này tốn rất nhiều công sức a! Nhưng, không nghĩ tới, tui lại rất có tiềm năng trở thành ngôi sao ca nhạc nhoa!]
"Hệ thống, nói thật cho tôi biết, có phải cậu lại dùng tài khoản QQ của tôi không?" Nếu là trước kia, dù hệ thống có sử dụng tài khoản QQ của cậu, thì cậu cũng không để ý.


Bởi vì Lạc Vũ nghĩ, mình cũng không có bạn bè, nên tài khoản QQ vô dụng với cậu, hệ thống muốn xài thì cứ lấy.

Thế nhưng, bây giờ, vừa nghe hệ thống hát, Lạc Vũ lập tức nghĩ đến trò chơi Điên cuồng trộm đồ ăn mới ra trên QQ.

[Ô, ô, ký chủ, nói đến chuyện này mà bổn hệ thống buồn rớt nước mắt.

Tui nạp rất nhiều tệ để chuẩn bị đi trộm đồ ăn, kết quả, chưa kịp là gì thì toàn bộ đồ ăn đã bị trộm sạch.

Chính vì quá thương tâm, nên mới đa sầu đa cảm cải biên lại ca khúc, cái này có phải gọi là biến đau thương trở thành động lực hay không?]
Lạc Vũ bất đắc dĩ nói: "Cậu không phải là siêu cấp trí não sao? Tại sao không trộm lại?"
Hệ thống ngẩng đầu - [Hừ, bổn hệ thống sao có thể gian lận, nếu đã đánh cuộc thì phải chấp nhận thua]
Hệ thống trở nên có cốt khí khi nào vậy? Quả nhiên, câu nói tiếp theo của hệ thống nằm trong dự đoán của Lạc Vũ.

[Sau đó nghĩ lại, vẫn thấy không cam lòng, nên nửa đêm chạy tới trộm hết đồ ăn của bọn họ.

Lúc sau, đợi đồ ăn nhà họ chín tới, tui liền một hơi trộm sạch.

Hiện tại, QQ vừa mới cập nhật trang trại, tui lại tiếp tục đi trộm.

Một chút tui cũng không để lại cho bọn họ, cứ như vậy, tui kiếm được không ít đồng vàng đâu.

Thế nào, ký chủ, cậu có thấy tui lợi hại hông? (^O^) ]
Lạc Vũ trong lòng giơ ngón tay cái lên: "Lợi hại." Trò chơi ấu trĩ như thế mà có thể chơi đến vui vẻ như vậy, thật sự rất lợi hại.

Chương mới nhất tại { TRU MTRUYEN.

n e t }
[Ha ha, hát xong tự nhiên vui vẻ lại rồi, bây giờ đến chuyên mục phát phần thưởng, nhiệm vụ hoàn thành, kí chủ có thể chọn một trong các kỹ năng để tăng lên một bậc, xin hỏi ký chủ muốn chọn kỹ năng nào?]
Kỹ năng hiện tại của Lạc Vũ là ghi nhớ cao cấp, vì cái này đã là cao cấp, nên không thể tăng được nữa.

Các kỹ năng có thể thăng cấp được là: nấu ăn trung cấp, nhạc kỹ trung cấp và thư pháp sơ cấp.

Trong ba kỹ năng thì chỉ có thư pháp là sơ cấp, nên Lạc Vũ quyết định thăng cấp thư pháp.

"Thăng cấp kỹ năng thư pháp."

[Tốt, ký chủ đã chọn thăng cấp kỹ năng thư pháp, hiện tại thư pháp đã lên trung cấp, thỉnh ký chủ không ngừng cố gắng.

Bây giờ đồ ăn đã chín, tui đi thu hoạch đây, (^_^)/~~ tạm biệt!]
Gần đây hệ thống ngày càng năng động hơn!
Giao lưu với hệ thống xong, Lạc Vũ phát hiện Mặc Hàn ngồi bên cạnh đang nhìn mình.

"Có chuyện gì không?" Lạc Vũ hỏi.

Mặc Hàn nhìn Lạc Vũ thật sâu, nói: "Cảm ơn."
"Không cần cảm ơn, dù tôi không nói, anh cũng phát hiện được đi, bằng không, tại sao anh lại không nói đến vụ ký hợp đồng với thôn trưởng." Lạc Vũ không tin Mặc Hàn sẽ không phát hiện vấn đề.

Bên cạnh đó, sỡ dĩ cậu giúp Mặc Hàn, một là vì hệ thống tuyên bố nhiệm vụ, hai là bởi vì đêm qua Mặc Hàn cứu cậu, hơn nữa tại thời điểm đánh nhau, anh đã che chắn cho cậu, mà từ trước đến nay cậu không thích nợ ân tình của người khác.
"Bất kể thế nào, cậu đã giúp tôi.

Tôi có thể đáp ứng cậu một điều kiện." So ra, Lạc Vũ còn thông minh hơn những gì Mặc Hàn tưởng tượng, kỳ thực Mặc Hàn đã sớm phát hiện ao cá có vấn đề rồi, chỉ có điều anh không nói ra.

Thế nhưng, biểu hiện hôm nay của Lạc Vũ lại mang tới kinh hỷ lớn cho Mặc Hàn.

"Một điều kiện? Tôi không có điều kiện."
Lạc Vũ trả lời nằm ngoài dự đoán của Mặc Hàn, anh còn tưởng Lạc Vũ sẽ đưa ra yêu cầu không làm đầu bếp mình nữa.

Ngày hôm sau, những người được cử đi Hạnh Hoa Thôn để kiểm tra đo lường đã trở lại, đồng thời còn mang về một tin vui.

Chất lượng đất, nước và không khí ở Hạnh Hoa Thôn không bị ô nhiễm, hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của công ty.

Mặc Hàn thuộc phái hành động, nếu phù hợp yêu cầu, Mặc Hàn lập tức phái Chu Văn Trùng, trợ thủ đắc lực của anh đi ký kết hợp đồng.

Sau khi hợp đồng được giải quyết xong, thị trưởng thành phố H, người đạt được nhiều lợi ích trong đó, hớn hở mời nhóm người Mặc Hàn đi ăn.

Vốn dĩ Mặc Hàn không định đồng ý, nhưng nghĩ đến dự án khu du lịch vẫn cần thị trưởng H thị duy trì, nên miễn cưỡng mà đi.

Đương nhiên, lúc đi, Mặc Hàn còn xách theo Lạc Vũ.

..............!

Nơi mà thị trưởng dùng để đãi khách là một khách sạn hải sản năm sao có tiếng tăm lừng lẫy ở H thị.

Thời điểm đến cửa khách sạn, thị trưởng đã đích thân tới cửa nghênh đón.

Khách sạn năm sao này có chút đặc biệt, toàn bộ ghế lô đều được làm từ thủy tinh đặc thù.

Ở bên trong ghế lô có thể nghe được âm thanh bên ngoài, nhưng từ bên ngoài lại không thấy rõ tình huống bên trong.

Bọn họ vừa ngồi xuống, nhân viên bắt đầu phục vụ đồ ăn.

Thị trưởng cười nói: "Đây đều là món ăn đặc sắc nhất của khách sạn, Mặc tiên sinh, ngài nếm thử xem."
Trong tất cả các món trên bàn, Lạc Vũ có niềm yêu thương sâu sắc với món tôm hùm đất kho tàu, món này chẳng những có hương vị không tồi, mà quan trọng nhất là, nguyên liệu để nấu món này rất tươi.

Cứ nhìn Mặc Hàn, người đặc biệt kén ăn là biết, mấy món khác Mặc Hàn chỉ gắp một đũa, nhưng đối với món này, anh gắp tận ba đũa.

"Mặc tiên sinh, cảm ơn ngài có thể tới H thị đầu tư, để tỏ lòng biết ơn, tôi kính ngài một ly".

Thị trưởng đứng lên, cầm lấy ly rượu.

Mặc Hàn dừng động tác bóc vỏ tôm trong tay, liếc nhìn thị trưởng: "Tôi không uống rượu".

Mấy năm tham gia quân ngũ, anh đã dưỡng thành thói quen.

Nếu đổi thành người khác, nhất định sẽ cảm thấy xấu hổ, thế nhưng thị trưởng H thị là người hào phóng, không câu nệ tiểu tiết.

Ông buông ly rượu, ngồi xuống, rồi từ từ cảm thán: "Không uống thì tốt, đầu năm nay, người trẻ tuổi không uống rượu đã rất ít.

Người nhà luôn khuyên ta uống ít rượu, nhưng có đôi khi không thể không uống a.

Mặc tiên sinh có thể tiết chế được như vậy, khó trách tuổi còn trẻ mà đã điều hành tập đoàn lớn như Mặc thị.

Nếu Mặc tiên sinh không uống rượu, thì ngài ăn nhiều đồ ăn một chút."
Lúc lột xong vỏ tôm hùm đất, Mặc Hàn không bỏ vào chén mình mà anh bỏ vào chén của Lạc Vũ.

Lạc Vũ nhìn tôm hùm đất trong chén, trong lòng không khỏi sửng sốt.

"Ăn".

Mặc Hàn ra lệnh, sau đó tiếp tục sự nghiệp lột vỏ tôm.

Thấy một màn này, Chu Văn Trùng ngồi bên cạnh không khỏi trợn mắt há mồm.


Cậu chẳng qua chỉ ăn ba con tôm hùm đất mà thôi, vậy mà Mặc Hàn lại biết được món cậu yêu thích, quả nhiên không đơn giản.

Chẳng qua Lạc Vũ thích ăn tôm, nhưng không thích lột vỏ, cho nên dù có thích đến mấy, ăn xong ba con cậu liền ngừng lại.

Lạc Vũ không nghĩ tới chuyện này cũng bị Mặc Hàn phát hiện, mà điều khiến cậu ngạc nhiên chính là người mắc chứng khiết phích như Mặc Hàn thật sự giúp cậu lột vỏ tôm? Chẳng lẽ bởi vì hôm qua cậu không có nói điều kiện, giờ lương tâm bất an nên mới chủ động giúp cậu lột vỏ tôm? Cái đầu thông minh của Lạc Vũ cũng nghĩ không ra lý do Mặc Hàn làm như vậy.

Chầu cơm này phá lệ đúng ý Lạc Vũ, bởi vì lần đầu tiên ăn tôm, cậu không cần phải tự mình lột vỏ.

Tuy rằng Chu Văn Trùng với thị trưởng H thị vẫn luôn dùng ánh mắt quái dị nhìn cậu và Mặc Hàn, nhưng cậu hoàn toàn không để ý, miễn có ăn là được.

...............!
Sáng sớm hôm sau, cả ba ngồi máy bay về G thị.

Ở H thị ngây người vài ngày, rốt cuộc Lạc Vũ cũng được về nhà.

Lúc vào nhà, Lưu Phương liên tục nói cậu gầy, cần phải bồi bổ gấp.

Chỉ có mấy ngày, nơi nào nhìn ra được cậu gầy, bất quá Lạc Vũ không có phản bác.

Khi trở về, Mặc Hàn cho Lạc Vũ nghỉ hai ngày.

Trong hai ngày này, Lạc Vũ đến giúp đỡ ba mẹ.

Tôn Minh Hạo, người biến mất một khoảng thời gian rốt cuộc cũng gọi điện tới, hắn nói một nhà ba người bọn họ ra nước ngoài du lịch.

Nghe Tôn Minh Hạo cười không ngừng, cậu nghĩ chắc hẳn vấn đề gia đình của Tôn Minh Hạo đã được giải quyết.

Sau khi hỗ trợ quán ăn hai ngày, Lạc Vũ tiếp tục đến biệt thự của Mặc Hàn nấu cơm.

Trong khoảng thời gian này, đám người Chu bá và người hầu cũng đã quen thuộc, ai cũng biết Lạc Vũ tuy không thích nói nhiều, nhưng tính cách lại rất tốt, có đôi khi thấy người khác gặp khó khăn, cậu sẽ chủ động giúp đỡ.

Cho nên, mọi người trong biệt thự đều rất có hảo cảm với Lạc Vũ.

Hôm nay Mặc Hàn không thể về ăn trưa, nên nói Lạc Vũ làm cơm xong liền đưa đến công ty cho anh, đặc biệt anh còn dặn tài xế đến đón cậu.

Lạc Vũ không có ý kiến, dù sao hôm nay cậu cũng nhàn rỗi.

Chẳng qua, lúc đi trên đường, đã xảy ra một ít tình huống ngoài ý muốn..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.