Nghịch Tập Chi Hảo Dựng Nhân Sinh

Chương 46





Đảo mắt đã đến ngày các trường đại học chuẩn bị khai giảng.

Vốn dĩ Lạc Triệu Quốc và Lưu Phương muốn cùng đưa Lạc Vũ đến thủ đô, nhưng bị Lạc Vũ từ chối.

Việc kinh doanh quán ăn lúc này quá bận rộn, hơn nữa có Mặc Hàn ở đó, nên Lạc Triệu Quốc và Lưu Phương cũng không đòi đi theo nữa.

Tiến vào cửa đăng ký, Lạc Vũ quay lại vẫy tay với Lạc Triệu Quốc và Lưu Phương, thấy vậy hai người cũng vẫy tay đáp lại.

Nhìn thân ảnh Lạc Vũ biến mất, Lưu Phương không nhịn được nói: "Đây là lần đầu tiên Tiểu Vũ rời xa chúng ta trong thời gian dài như vậy, cũng không biết con nó có thể hòa đồng với bạn bè hay không.

Nếu vẫn trầm mặt ít nói, sợ rằng Tiểu Vũ sẽ giống như trước đây, không thể kết giao được với ai".
"Em này, nói cái gì đâu không.

Không phải Tiểu Vũ đã kết giao với mấy đứa bạn tốt sao? Em quên rồi sao?" Lạc Triệu Hạnh ôm lấy vai Lưu Phương đi về nhà.

"Đúng rồi, Tiểu Vũ với bọn Minh Hạo đều học ở Kinh Đại, sao em lại quên được cơ chứ.

Như vậy em cũng yên tâm phần nào rồi".

Lưu Phương vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Lưu Phương không sợ Lạc Vũ không biết chiếu cố bản thân, tuy Lạc Vũ vẫn luôn ở bên cạnh bọn họ, nhưng Lưu Phương biết Lạc Vũ là đứa nhỏ rất độc lập, không muốn phụ thuộc vào ai cả.

Điều mà Lưu Phương sợ nhất chính là Lạc Vũ quá hướng nội, dẫn đến không thể hòa nhập được với các bạn học.


Hiện tại nghĩ đến ba người Tôn Minh Hạo, tuy rằng không học cùng một chuyên ngành, nhưng rốt cuộc vẫn học chung một trường, đến lúc đó hẳn là có thể hỗ trợ chăm sóc Lạc Vũ một chút.
Sau khi máy bay cất cánh ổn định, Lạc Vũ nhìn đám mây ngoài cửa sổ, nói với Mặc Hàn: "Có vẻ như ba mẹ em rất tín nhiệm anh thì phải".

"Không tốt sao?" Mặc Hàn lấy ra một cái gối dựa rồi đặt trên vai mình, sau đó vỗ vỗ cái gối trên vai, nói với Lạc Vũ: "Hơn ba tiếng nữa mới tới nơi, em tựa vào đây sẽ thoải mái hơn".
"Em có thể tựa vào lưng ghế".

Lạc Vũ không nhúc nhích.

"Dựa vào lưng ghế không thoải mái".

Mặc Hàn trực tiếp đè đầu Lạc Vũ lên vai mình.

Chu bá và Chu Văn Trùng ngồi phía sau Lạc Vũ và Mặc Hàn, thấy bọn họ chuẩn bị ân ân ái ái, hai người Chu bá và Chu Văn Trùng trực tiếp coi như chưa nhìn thấy gì.

Trong khoảng thời gian này, bọn họ đã quá quen với việc ngày nào Mặc đại thiếu cũng tú ân ái với Lạc thiếu rồi.
Tuy Mặc Hàn đã bao toàn bộ khoang hạng nhất, không có người ngoài xuất hiện ở đây, nhưng Lạc Vũ vẫn có chút kháng cự.

Bất quá, sau vài lần giãy giụa, rồi lại lần nữa bị Mặc Hàn kiên trì ấn đầu vào bờ vai anh, Lạc Vũ liền từ bỏ giãy giụa, cậu ngoan ngoãn dựa vào bả vai Mặc Hàn.

"Nói đi".

Mặc Hàn hơi điều chỉnh tư thế, cố gắng để Lạc Vũ dựa vào thoải mái nhất.
"Nói cái gì?" Lạc Vũ nhắm mắt lại.


"Vấn đề vừa rồi".

Mặc Hàn lời ít ý nhiều, Lạc Vũ cũng hiểu được ý anh.

Gối dựa rất mềm mại, Lạc Vũ theo thói quen mà cọ cọ vài cái.

Đây là thói quen được dưỡng thành từ nhỏ, chỉ cần chạm vào cái gì đó mềm mại, cậu sẽ theo thói quen mà làm động tác này.

Khi nhìn thấy động tác nhỏ này, ánh mắt Mặc Hàn không khỏi nhu hòa vài phần.

"Không phải không tốt, chỉ là cảm thấy anh che giấu khá tốt".

Cư nhiên trong thời gian ngắn như vậy đã có được sự tín nhiệm của ba mẹ cậu.
"Ừm, tiếp tục nỗ lực".

Coi lời Lạc Vũ thành lời tán dương, khóe miệng Mặc Hàn không khỏi nhếch lên.

Máy bay bay ba tiếng rưỡi, Lạc Vũ dựa vào vai Mặc Hàn ngủ đủ ba tiếng rưỡi.

Mà trong lúc đó, Mặc Hàn vẫn luôn duy trì tư thế này, bởi vì anh sợ nếu mình động đậy Lạc Vũ sẽ tỉnh lại giữa đường.

Sau khi tỉnh lại, nhìn cánh tay cứng đờ của Mặc Hàn, Lạc Vũ cảm thấy hơi ngượng ngùng.


Đối với hành động này của Mặc Hàn, hệ thống cho anh thêm mấy điểm cộng.

【 Ký chủ, Luân gia cảm thấy giống đực này sắp bị cậu dạy dỗ thành trung khuyển rồi a! 】
"Anh ấy là con người".

Lạc Vũ thay Mặc Hàn biện giải, tha thứ cho Lạc Vũ đơn thuần không minh bạch được hàm nghĩa trung khuyển theo như lời của hệ thống.
Hệ thống trí năng bất lực bụm trán -【 Ký chủ, Luân gia phát hiện cậu với tui không cùng một kênh nha! Như vậy đi, Luân gia giới thiệu cho cậu vài quyển sách này, sau khi xem xong, cậu sẽ minh bạch ý nghĩa của trung khuyển.

Ký chủ, là một giống cái hoàn mỹ, bất cứ lúc nào cũng phải theo kịp thời đại mới được nha! 】
Ra khỏi cửa sân bay, rồi ngồi lên xe, Lạc Vũ nhìn thoáng qua Mặc Hàn đang ngồi bên cạnh, sau đó quay đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

Nhìn ngoài mặt thì có vẻ như cậu đang nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng kỳ thực Lạc Vũ đang cùng hệ thống nói chuyện phiếm.
"Hệ thống, cậu có thể vui lòng cho tôi biết, vì cái gì trên trang thuộc tính của tôi lại xuất hiện điểm thuộc tính âm không? Còn nữa, âm 1000 điểm thuộc tính này là sao?"
Vừa rồi dành chút thời gian xem qua trang thuộc tính, Lạc Vũ phát hiện trên trang thuộc tính của mình nhiều thêm một cái thông tin mắc nợ này.
Ký chủ: Lạc Vũ
Giới tính: Giống cái
Tuổi: 17 tuổi
Trí lực: 82 điểm (tối đa 100 điểm)
Nhan sắc: 80 điểm (tối đa 100 điểm)
Khí chất: 85 điểm (tối đa 100 điểm)
Thể năng: 80 điểm (tối đa 100 điểm)
Điểm phân phối: 0 điểm
Trung cấp đại rút thăm trúng thưởng: 0 lần
Kỹ năng: Ghi nhớ ( cao cấp), Nấu ăn ( trung cấp), Nhạc kỹ (cao cấp), Thư pháp (trung cấp)
Bạn lữ:???
Điểm thuộc tính mắc nợ: -1000điểm
Bị hỏi đến, hệ thống một bộ khờ dại nói - 【 Ký chủ đã quên rồi sao? Cậu rất nhiều lần yêu cầu tui hỗ trợ tra xét tư liệu, còn khống chế camera theo dõi nữa.

Mặc dù chỉ là một hệ thống trí năng, nhưng tui cũng muốn có lương nha.


Ký chủ, cậu xem, tui không thể làm không công đúng không? Lần trước bổn hệ thống đã nói qua, nếu cho ký chủ mượn điểm thuộc tính, tui sẽ thu lợi tức 50%.

Lần này xem trên phân lượng quen thuộc của chúng ta, bổn hệ thống không tính lợi tức.

Ký chủ chỉ cần trong vòng hai tháng hoàn trả tất cả các điểm thuộc tính mắc nợ là được.


"Nhưng mà, hệ thống, chính cậu cũng không có nhắc nhở".

Hệ thống vừa nhắc tới, Lạc Vũ liền nhớ lại, thời điểm lần đầu tiên cậu vừa đến biệt thự của Mặc Hàn, hệ thống quả thực có nhắc qua.

Chẳng qua Lạc Vũ sao có thể cam tâm tình nguyện mắc nợ 1000 điểm thuộc tính? 1000 điểm thuộc tính, đối với Lạc Vũ mà nói, đây quả thực chính là một con số thiên văn.
【 Các thông tin liên quan đến nợ điểm thuộc tính, hệ thống chỉ nhắc nhở một lần nha! Chỉ khi giá trị âm đạt tới 1000 điểm thuộc tính, trên trang thuộc tính của ký chủ mới hiện lên số điểm mà cậu mắc nợ, bởi vì 1000 điểm thuộc tính là số điểm tối đa ký chủ có thể vay mượn hệ thống.

Nhắc nhở một chút, nếu ký chủ không hoàn trả điểm thuộc tính đúng thời hạn, hệ thống sẽ tự động quét sạch điểm thuộc tính trên trang thuộc tính của ký chủ để trả nợ đó nha! 】
"Tôi không có nhiều điểm thuộc tính như vậy".

Lạc Vũ ăn ngay nói thật.

【 Bổn hệ thống đương nhiên biết kí chủ không có nhiều điểm thuộc tính.

Một hệ thống thông minh đáng yêu lương thiện như tui sao có thể để ký chủ lâm vào nguy cơ bị quét sạch điểm thuộc tính như vậy được a! (っ˘ω˘ς) 】- Hệ thống siêu cấp tự luyến mà nói.

Lạc Vũ đầu đầy hắc tuyến: "Nói trọng điểm".

Chậc, nhận thấy ký chủ có chút không kiên nhẫn, hệ thống nói thẳng trọng điểm - 【 Trọng điểm chính là, trong vòng hai tháng, chỉ cần ký chủ hoàn thành nhiệm vụ do hệ thống tuyên bố, thì cậu có thể hoàn trả tất cả điểm thuộc tính đã mắc nợ trước đó nha! Thế nào, bổn hệ thống rất thiện lương đúng không, có phải ký chủ cảm thấy càng ngày càng thích tui hông? (⁄ ⁄>⁄ ▽ ⁄.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.