Nghịch Tập Ở Rể

Chương 468



Diệp Vô Phong cũng lui về sau nửa bước để hóa giải lực tác động từ chiêu vừa rồi của Bắc Thoái Vương. Diệp Vô Phong đưa tay phải ra sau ra hiệu cho Đường Trảm, ý bảo hai người họ hãy rời đi.

Đường Trảm cũng không nói hai lời, anh ta lập tức níu lấy Tiểu Yêu rồi xoay người rời đi.

Những tên nhãi nhép dưới trướng nhà họ Lôi bị Đường Trảm đánh cho phát sợ. Dù bọn chúng thấy Đường Trảm rời đi nhưng cũng không dám đứng ra ngăn cản.

“Diệp Vô Phong?”

Bắc Thoái Vương Đàm Thuận khẽ nhíu mày.

“Là anh phái người tới gây rối?”

Diệp Vô Phong cũng đã biết được vừa nãy xảy ra chuyện gì. Anh mỉm cười đáp:

“Ông Đàm, ông cũng không thể nói là anh em của tôi tới để gây rối được. Cũng bởi người này có tinh thần đề cao công lý mạnh mẽ vô cùng, nếu cậu ấy thấy tội phạm thực hiện các hành động gây nguy hại cho xã hội thì muốn .ra tay ngăn cản ấy mà. Nên khi cậu ấy thấy có người dám bán mấy thứ thuốc lắ.c thuốc phi.ện trong quán bar nhà ông thì nhịn không được đi phá. Để mà nói nha, cái quán bar do ông Đàm đây quản lí vậy mà lại kinh doanh loại hình phi pháp thế kia, mặt ông không biết đỏ à?”

“Anh… Diệp Vô Phong, anh không thể đánh tráo khái niệm như vậy được!”

Bắc Thoái Vương tức đến xám mét mặt mày. Nếu đã liên quan đến thế giới ngầm thì không thể nào không có xuất hiện mấy loại hình kinh doanh phi pháp được nha. Thế thì cần gì mà phải thấy nhục chi nữa, chuyện này ai mà không biết hả? Chỉ là biết nhưng không nói ra, là bí mật của mọi nhà!

Diệp Vô Phong nói tiếp:

“Dù cho có nói như thế nào thì Khương Tam Lãng cũng đã đánh anh em nhà chúng tôi, cần phải bồi thường tiền thuốc men. Nếu không…”

Nói rồi Diệp Vô Phong nhìn qua cái quán bar này.

“Kinh doanh quán bar mà, lâu lâu cũng sẽ xuất hiện mấy tai nạn kỳ quái nhục đến nỗi nói không ra luôn á. Đã vậy hiện tại còn có biết bao là người đang hóng hớt nè, lỡ có chuyện là toang thật luôn. À, hiện tại tôi không phải uy hiếp mấy người đâu nha.”

 

Bắc Thoái Vương nhìn chằm chằm Diệp Vô Phong một hồi, ông ta đang suy nghĩ.

Lúc nãy, khi Diệp Vô Phong tiếp chiêu của Bắc Thoái Vương đã để ông ta nhận thấy thực lực của Diệp Vô Phong. Diệp Vô Phong rất mạnh, chí ít là không hề yếu hơn chính bản thân ông ta!

Cho dù Bắc Thoái Vương có hơi chiếm được thế thượng phong thì cũng là bị động vô cùng. Nếu ông ta muốn đánh thắng Diệp Vô Phong thì ít ra cũng phải giao thủ được nghìn chiêu hơn đã.

Điều này khiến cho Bắc Thoái Vương không thể tưởng tượng nổi, tại sao Diệp Vô Phong có thể đạt tới cái cảnh giới cao ngút ngàn đó được? Hay Diệp Vô Phong chính là bậc con cháu được một dòng kinh khủng nào đó đang còn trốn tránh xã hội mà bí ẩn dồn hết tài lực nuôi dưỡng ra?

Mà mặc kệ chuyện sau lưng Diệp Vô Phong có người chống lưng hay không, cho dù là Diệp Vô Phong có thất thủ chạy trốn, với trình độ hiện tại của Diệp Vô Phong thì Bắc Thoái Vương muốn giữ lại cũng không được.

Nếu đã đắc tội một tên cao thủ cấp bậc chiến thần như vậy thì hết thảy mọi phương diện làm ăn của Âu Dương Lôi cũng sẽ bị tổn thất nghiêm trọng, không cách nào có thể ước lượng được.

Xét thử cái quán bar này xem. Dù cho cái quán bar này không thể gọi là buôn bán khá khẩm gì, nhưng một tháng cũng thu nhập được mấy Tiểu Yêu.

Thế là Bắc Thoái Vương nói:

“Được lắm! Diệp Vô Phong, tôi thấy anh cũng là người hiểu chuyện, không thì như vậy đi. Bên anh chỉ có một người bị thương, nhưng bên tôi lại có rất nhiều người bị đánh, hai bên chúng ta ai về nhà nấy lo cho thương thế đôi bên đi, coi như huề cả làng?”

Diệp Vô Phong lắc đầu đáp:

“Không chấp nhận!”

“Hả?”

Bắc Thoái Vương nhe răng trợn mắt hỏi lại:

“Vậy anh còn muốn cái gì?”

Diệp Vô Phong nói:

“Tôi cũng vừa nói rồi đấy. Mọi chuyện cần nhất một chữ, lý! Những người này bị thương nhưng lại không giống thương thế trên người vị anh em kia của tôi. Hai chuyện không tương đương nhau nên không thể gọi là hợp lý nha. Bồi thường tiền đi.”

Trương Long đang trốn trong đám người nghe thấy Diệp Vô Phong một thân một mình đối chọi là Bắc Thoái Vương thì không khỏi cảm thán trong lòng. Một mình Diệp Vô Phong chống lại Bắc Thoái Vương với số lượng đàn em hung hãn như vậy mà vẫn còn cứng rắn được nha, thật trâu bò!

Bắc Thoái Vương hít sâu một hơi, thật ra hiện tại ông ta đã tức muốn điên rồi!

Nhưng Bắc Thoái Vương vẫn đang liên tục suy tính thiệt hơn, rồi ông ta lại bất đắc dĩ nói:

“Thôi được rồi. Diệp Vô Phong, tôi thất anh cũng là một người biết nhìn xa trông rộng, hai ta cũng biết rõ sự đời. Tôi đưa anh sáu trăm triệu tiền thuốc. Chuyện đêm nay coi như đã giải quyết xong. Diệp Vô Phong anh cũng nên nể mặt tôi đi, được chứ?”

Trần Cương hiện tại thì đang nhìn Diệp Vô Phong với ánh mắt thấp thỏm lo âu:

‘Diệp Vô Phong đỡ được một chiêu của sư phụ.’

Trần Cương có thể chắc chắn xác nhận chiêu vừa nãy của sư phụ tên là ‘Rồng vượt sông lớn’. Chiêu thức đó Trần Cương hoàn toàn không thể chống lại, dưới một chiêu này anh ta chỉ có thể bị thương nặng mà nằm lăn trên đất.

Nhưng Diệp Vô Phong hiện tại thì sao? Đến cả vị sư phụ luôn luôn cố chấp không biết nói lý lẽ vậy mà cũng đành nhượng bộ nhả ra sáu trăm triệu. Đến cả khi thế lúc nói chuyện cũng rất mềm mỏng khiến cho Trần Cương bị hù dọa điên rồi.

Diệp Vô Phong đăm chiêu suy nghĩ một lát rồi nói:

“Ài, thật ra lúc đầu tôi chỉ muốn bên mấy người bồi thường ba Tiểu Yêu thôi. Nhưng mà ông cũng đã nói đến nước này, thôi thì tôi nhận tạm sáu trăm triệu cũng được. Dù bên tôi có bị thua thiệt đấy, nhưng tôi đành chấp nhận chứ biết sao.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.