Nghịch Tập Ở Rể

Chương 527



Ông ta nhìn Diệp Vô Phong: “Diệp Vô Phong, trận chiến đầu tiên của chúng sớm muộn sẽ xảy giờ, chỉ là vấn đề về thời gian. Tôi biết, cậu đến Phụng Thiên là đến đối phó với Âu Dương Lôi. Lập trường của chúng ta khác nhau, cho nên tôi muốn xem qua bản lĩnh của cậu, nên cũng đành tận tay giết cậu.”

Diệp Vô Phong nhếch miệng cười: “Ahaha, cụ Đàm, đừng tự đánh giá quá cao bản thân mình chứ, Diệp Vô Phong tôi chưa bao giờ gặp được đối thủ có thể giết tôi.”

“Đúng là kẻ kiêu ngạo!”Lúc Đàm Thuận chậm rãi tiến gần, không khí quanh ông ta gần như đều bị ông ta mang qua đó, và ngưng tụ lại với nhau.

Trong cảm giác của Diệp Vô Phong, Đàm Thuận dường như đã đóng băng hết không khí xung quanh, và đem theo luồng không khí đó, áp chế vào người ông ta.

“Đừng phí lời nữa, xuất chiêu đi!”Đàm Thuận mang theo sức mạnh lớn, chậm rãi đứng vững, chỉ cách Diệp Vô Phong có bốn mét.

Huh! Chân phải của Đàm Thuận, bỗng nhiên đưa lên cao, ngang với trán, lòng bàn chân hướng lên trên, ra hiệu về phía Diệp Vô Phong.

Diêp Vô Phong tiến lên một bước, từ từ ngồi xuống, rồi bỗng nhiên xoay người, nín hơi rồi nói: “Hư!”

Dùng lực nắm chặt tay, tấn công về phía Đàm Thuận.

Một nắm đấm, tiếng gió rít lên, đây không phải là sức mạnh bình thường!

“Được!”Cơ thể của Đàm Thuận, bỗng nhiên quay ba trăm sáu mươi độ! Hai chân trên không trung, bóng của chân xuất hiện khắp bầu trời, cuối cùng là chân phải, sức mạnh của toàn thân, tập trung lại một điểm, nắm đấm hướng về phía trước mặt của Diệp Vô Phong.

Ầm! Không khí nổ tung, cả hai liền tách khỏi nhau, mượn lực phản kích, mỗi người lùi ra xa hai mét.

Hai chân của Bắc Thoái Vương Đàm Thuận dần hạ xuống thấp, hai mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Vô Phong: “Được! Võ công tốt” Thực ra ông ta tính sẽ lợi dụng Diệp Vô Phong, dẫu sao thì Diệp Vô Phong cũng đang bị thương, còn Đàm Thuận lại đang ở trạng thái đỉnh cao.

Diệp Vô Phong nhướn lông mày, vung tay phóng khoáng, chạm tay vào mũi trước: “Ây da, cụ này, võ công của ông quả thật rất tốt, nhưng, chân ông cũng hôi thật. Ngược gió có thể hôi xa tận mười dặm đấy.”

“Hả? Cậu nói linh tinh cái gì đấy?”Đàm Thuận suýt chút nữa nói thêm một câu: Buổi tối tôi mới rửa chân!

Diệp Vô Phong liên tục thở dài: “Ây da, cụ này, tôi không nói dối! Ông nói, sao tôi có thể đánh nhau với ông đây, chân thì hôi như vậy, đây thực sự là một loại hành hạ tốt mà? Tôi thực sự không muốn cùng ông đánh tiếp nữa, hay là, chúng ta coi như hòa nhé.”

Trong trận chiến, việc đả kích kẻ thù, đương nhiên là sở trường của Diệp Vô Phong.

Đàm Thuận lại không ngờ tới, Diệp Vô Phong lại lấy việc hôi chân ra đả kích ông ta.

“Bớt phí lời đi! Tiếp chiêu!”Đàm Thuận tức giận, bật lên cao, hai chân ở trên không trung như hai con rồng bay, điên cuồng đá về phía Diệp Vô Phong!

“Mẹ kiếp!”Diệp Vô Phong lùi về phía sau hai bước, phát hiện Đàm Thuận có thể tiếp tục bay về phía trước trong không trung, giống như đã vượt qua giới hạn của con người vậy, Diệp Vô Phong chỉ còn biết thở dài: “Đến đi!”

Ầm! Nắm tay và chân chạm vào nhau, Diệp Vô Phong lùi về phía sau hai bước, Đàm Thuận lại lần nữa bị lực phản kích đẩy lùi ra hai mét, rồi đứng lên mặt đất.

Đàm Thuận chắc rất kinh ngạc, ông ta đã phát huy gần hết sức mạnh, Diệp Vô Phong có vẻ như rất dễ dàng nắm lấy?!

Những chiêu mà Đàm Thuận đánh ra có sức mạnh rất lớn, đã từng đánh bại vô số những anh hùng hào kiệt đến thách đấu!

“Hực!”Diệp Vô Phong cúi người, dường như muốn nói, “Cụ này, chúng ta dùng nắm đấm để thi võ có được không? Đôi chân này của cụ, thật sự hôi quá! Mẹ tôi ơi, cơm tối qua của tôi đều nôn ra hết cả rồi.”

“Cái mông!”Đàm Thuận tức giận bừng bừng, bước một bước dài về phía trước, nhấc chân phải lên cao, bộp bộp bộp! Đá điên cuồng vào người Diệp Vô Phong.

 

Diệp Vô Phong sử dụng hai tay toàn lực chống đỡ, mỗi khi quyền cước chạm vào nhau thì Diệp Vô Phong đều cảm nhận được áp lực vô cùng lớn.

Trong những tiếng đùng đùng, hai người chiến đấu vô cùng hung hiểm.

Diệp Vô Phong cảm thấy, công lực của Bắc Chân Vương còn mạnh hơn chính mình rất nhiều.

Có lẽ, là do Diệp Vô Phong bị thương nên thể lực mới kém đi?

Bắc Chân Vương tấn công mạnh một trận, Diệp Vô Phong lại phòng thủ vô cùng chặt chẽ, không bị đối phương phá vòng vây.

“Thân pháp của ông cụ cực nhanh, dường như đang chiến đấu với ai! Liệp Ưng, chúng ta làm sao bây giờ?” Chiến sĩ phụ trách máy bay không người lái báo cáo tình huống Âu Dương Tất Tùng.

Âu Dương Tất Tùng nói: “Yên tâm đi, võ công của ông cụ rất cao, không có nguy hiểm, hiện tại chờ Thomson đến chỗ bắn lén! Đến lúc đó bảo Thomson giúp ông cụ một nhát!”

“Rõ!”

Âu Dương Tất Tùng nói: “Anh dùng máy bay không người lái thăm dò chung quanh một chút, nhìn xem có tên đệ nào của Diệp Vô Phong hay không, hoặc là đội quân của Hồ Quý.”

“Được rồi.”

“Liệp Ưng Liệp Ưng, tôi đã đến chỗ bắn lén, chờ đợi mệnh lệnh.” Thomson dùng máy truyền tin báo cáo với Âu Dương Tất Tùng.

“Được rồi, anh cẩn thận quan sát một chút, ông cụ đấu võ với ai?” Chỗ Âu Dương Tất Tùng không có kính viễn vọng nhìn ban đêm, mà ở góc độ của bọn họ lại không nhìn thấy đỉnh núi, chỉ có thể bảo Thomson hỗ trợ.

Sau một hồi lâu, Thomson hết cách nói: “Liệp Ưng, thân pháp của bọn họ quá nhanh, tôi không thể thấy rõ ràng mặt của anh ta.”

“Tiếp tục xem xét! Phải xem rõ ràng! Đúng, anh có thể phân biệt ai là ông cụ Đàm sao?” Âu Dương Tất Tùng hỏi.

Thomson nói: “Ông cụ Đàm luôn dùng chân, điểm này rất dễ phân biệt. Liệp Ưng, anh có dặn dò gì sao?”

Âu Dương Tất Tùng chậm chạp nói: “Chờ đợi cơ hội, anh nghĩ cách đánh chết đối thủ của Ông cụ Đàm! Thomson, chú ý không thể đánh vào Ông cụ Đàm!”

“Được rồi!” Thomson ừ một tiếng, tiếp tục dùng ống nhắm quan sát Diệp Vô Phong và tình hình chiến đấu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.