Nghịch Tập Ở Rể

Chương 529



“Không được!” Diệp Vô Phong thầm kêu một tiếng, bỗng nhiên lắc người một cái! Thân ảnh của anh hơi thay đổi liền lướt ngang hai mét!

“Anh!” Đàm Thuận tưởng là Diệp Vô Phong muốn công kích mình, lúc vội vàng bày xong tư thế, lại nghe thấy một tiếng chíu, một viên đạn của súng ngắm bỗng bắn xuống trước mặt ông ta!

 

Đạn của súng ngắm khi nổ còn lớn hơn đạn bình thường!

“A?” Đàm Thuận đột nhiên người nhẹ nhàng lui lại.

“Diệp Vô Phong, đừng đi, phân thắng bại rồi nói tiếp!” Dường như Đàm Thuận vẫn chưa nhận rõ tình thế: “Anh mang nhiều tay súng như vậy làm gì?”

Diệp Vô Phong hừ một tiếng: “Một người tôi cũng không mang, Đàm Thuận, cái Lão Bang Tử nhà ông, khẳng định là tay súng do ông mang tới.” Lập tức Diệp Vô Phong muốn đi đến chỗ vang lên tiếng súng.

“Dừng lại!” Lúc giọng của Âu Dương Tất Tùng vang lên thì anh ta đã mang người, đến gần đỉnh núi.

Bỗng nhiên thân ảnh Diệp Vô Phong hơi thay đổi, quay người chạy như bay về một đường khác của đường núi!

Bởi vì trước đó đã xác minh địa hình nên tốc độ của Diệp Vô Phong cực nhanh, chỉ thoáng qua đã không còn bóng dáng.

“Âu Dương Tất Tùng? Sao anh lại tới đây?” Đàm Thuận giận dữ nhìn mấy người.

Âu Dương Tất Tùng không để ý ông ta, mà đuổi theo hướng của Diệp Vô Phong, chíu chíu chíu! Súng tiểu liên trong tay của anh ta và đồng bạn điên cuồng bắn về phía Diệp Vô Phong chạy trốn!

“Đừng nổ súng! Vớ vẩn, đây là luận võ giang hồ, sao lại có thể như thế?!” Đàm Thuận hét to, dường như là cố ý muốn cho Diệp Vô Phong nghe thấy?

“Đuổi!” Âu Dương Tất Tùng phi thân đuổi theo xuống dưới núi, các đồng bạn của anh ta cũng chạy theo, thỉnh thoảng bắn mấy viên đạn xuống!

Cuối cùng Khố Khắc và Will cũng đuổi tới rồi chạy theo.

Trước khi Will đi, còn vẫy tay với Đàm Thuận: “Ông cụ, đi thôi, đừng ngẩn ngơ.”

Đàm Thuận hết cách nhìn thoáng qua phía bên kia, thấy đám cảnh sát đã đuổi tới, ông ta cũng lách mình rời đi.

Đại đội trưởng đặc công Thiệu Liên Thành và phó đại đội trưởng cảnh sát hình sự Bạch Tinh Đồng, lúc dẫn theo cảnh sát xông lê.n đỉnh núi thì nơi này đã không còn một ai, nhìn sang một đường núi khác vẫn còn nhìn thấy có người đang vừa chạy xuống vừa nổ súng!

“Đuổi!” Thiệu Liên Thành không cam tâm, vừa ra mệnh lệnh thì anh ta đã dẫn đầu phi thân đuổi theo.

Diệp Vô Phong không chỉ có năng lực chiến đấu siêu cường, mà bản lĩnh chạy trốn, cũng rất giỏi.

Bởi vậy, mặc dù bọn người Âu Dương Tất Tùng cầm súng, mà đều là chuyên gia chiến đấu, nhưng vẫn chưa có sờ đến góc áo của Diệp Vô Phong.

Bọn họ không tìm thấy người, chỉ có thể xuống núi bằng đường khác, để mấy người lái xe đến tiếp ứng bọn họ rồi cấp tốc rời đi.

Sau khi Đàm Thuận trở lại nhà họ Âu Dương thì lo lắng, cố ý chờ Âu Dương Tất Tùng ở phòng khách của Âu Dương Lôi.

Âu Dương Lôi liên tục nói xin lỗi Đàm Thuận: “Ông cụ, ông đừng chấp nhặt với Tất Tùng, người tuổi trẻ bây giờ chỉ vì cái trước mắt mà hận không thể dùng một viên đạn bắn chết đối phương.”

Đàm Thuận buồn bực không nói lời nào, thật lâu sau mới nói: “Anh gọi anh ta đến cho tôi!”

“Được, ông cụ, tuyệt đối ông đừng tức giận, tức sẽ hại thân thể.” Âu Dương Lôi cười an ủi.

Âu Dương Tất Tùng một thân vũ trang còn chưa thay đã ngang nhiên đi tới phòng khách của Âu Dương Lôi: “Bố, bố gọi con đến là có chuyện gì sao?”

Hai người Khố Khắc và Will đều tùy ý đi ở cạnh bên người Âu Dương Tất Tùng, nhìn qua Đàm Thuận, cảm thấy vị siêu cấp cao thủ này rất thú vị.

Đàm Thuận tức giận trừng mắt nhìn Âu Dương Tất Tùng: “Anh mang tay súng, cố ý theo dõi tôi, vì sao không nói cho tôi?”

Âu Dương Tất Tùng cười ha ha một câu: “Ông Đàm, không phải là tôi lo lắng cho ngài sao. Làm sao? Ngược lại làm ngài tức giận sao? Tôi ở đây xin lỗi ngài, ông muốn đánh tôi cũng tốt, mắng tôi cũng được, Âu Dương Tất Tùng tôi tuyệt đối không dám đánh trả.”

Âu Dương Tất Tùng nói dứt lời thì đưa mặt về phía Đàm Thuận.

“Anh!” Đàm Thuận tức giận nâng tay phải lên, lúc chuẩn bị tát xuống thì nhìn thấy Âu Dương Tất Tùng nhắm mắt lại mà không có ý tránh né nào, Đàm Thuận ngược lại không xuống tay được, chỉ có thể thở dài một hơi, đặt mông ngồi trên ghế: “Tất Tùng, tôi luận võ công bằng với Diệp Vô Phong, anh nháo như thế làm cái mặt già này của tôi mất hết rồi!”

Âu Dương Tất Tùng mỉm cười nói: “Ông cụ, đêm nay không thể giết Diệp Vô Phong, mới cảm thấy mất mặt.”

“Được rồi được rồi, tôi đi.” Đàm Thuận xoay người rời đi.

Lúc chỉ còn lại hai cha con, Âu Dương Tất Tùng đắc ý nháy mắt mấy cái với Âu Dương Lôi: “Bố, suy nghĩ của ông Đàm, vẫn cứng nhắc như vậy.”

Âu Dương Lôi gật đầu: “Đúng vậy, có điều, một thân công phu của ông cụ này, thật sự rất lợi hại! Tất Tùng, sau này con phải tôn kính ông ta nhiều hơn, nhưng dù thế nào cũng không thể chọc giận.”

Âu Dương Tất Tùng gật đầu: “Bố yên tâm, ông Đàm đã nhìn con lớn lên từ nhỏ, khẳng định ông không nỡ đánh con, ha ha.”

Âu Dương Lôi nguýt anh ta một cái: “Nhãi con!”

Lúc này máy bộ đàm của Âu Dương Tất Tùng vang lên, anh ta vội vàng ấn nút nghe: “Liệp Ưng Liệp Ưng, theo tin tức đáng tin, khả năng sáng sớm mai Hồ Quý dẫn người đến tập kích Nhà họ Âu Dương.”

“Cái gì!” Âu Dương Tất Tùng lập tức nhảy lên: “Được! Tôi đến ngay, mọi người nghiên cứu chiến thuật một chút!”

Tắt máy máy bộ đàm, Âu Dương Tất Tùng nói với Âu Dương Lôi: “Bố, khả năng đêm nay Hồ Quý đến tập kích chúng ta, bố cứ trốn trước, con và các anh em nghênh chiến là được rồi.”

Vẻ mặt của Âu Dương Lôi thay đổi một chút nói: “Ừm, có điều, con cũng phải thông báo cho ông cụ, vào lúc mấu chốt, ông cũng có thể sẽ giúp được gì đó.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.