Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 1081



Chương 1081:

 

Trong cuộc họp cao cấp như vậy, Mạc Tuân thông thường đều sẽ đưa điện thoại cho thư ký riêng, nhưng ngày hôm nay chủ tịch nhà mình chẳng những không giao ra điện thoại, còn để chuông điện thoại vang lên.

 

Cái này đã để lộ ra tin tức không tầm thường.

 

Mạc Tuân không biểu cảm gì, không chút rung động _ nào, anh nhàn nhạt nhìn tổng giám đốc tài vụ: “Tiếp tục.”

 

“Vâng, chủ tịch.” Tổng giám đốc tài vụ tiếp tục làm báo cáo.

 

Lúc này Mạc Tuân cầm điện thoại lên, mở ra đoạn video thím Triệu gửi tới kia.

 

Đám nhân viên cấp cao như phát hiện ra tân đại lục nhao nhao nhìn nhau, chủ tịch đang làm gì thế kia? Chủ tịch lại chơi điện thoại trong hội nghị?

 

Mạc Tuân nhìn video trong điện thoại, Lê Hương và Tiểu Dịch Dịch đang chạy bộ, Lê Hương buộc tóc dài đen nhánh thành đuôi ngựa thật tháp, trên đầu đội chiếc mũ cùng kiểu với Tiểu Dịch Dịch, cô chạy ở phía trước, Tiểu Dịch Dịch đuỏi theo phía sau, gió mát thỏi qua, trên khuôn mặt nhỏ lạnh lùng kia của Tiểu Dịch Dịch lại nhộn nhạo ý cười mềm mại.

 

Thằng con trai như núi băng của anh lại cười.

 

Mạc Tuân nhìn hai mẹ con, trong lòng đột nhiên mềm nhữn, anh móc khóe môi thành đường cung nhàn nhạt.

 

Trời ạ.

 

Đám nhân viên trong phòng hội nghị nhóm hít một ngụm khí lạnh, bọn họ hoài nghi mình hoa mắt, chủ tịch nhà mình trúng tà gì thế này, anh, anh thế mà lại… nở nụ cười?

 

Lê Hương mang theo Tiểu Dịch Dịch chạy một tiếng, vừa lúc đến biệt thự Phong Lâm.

 

Thím Triệu cười nói: “Cô giáo Lê, cậu cùng tiểu thiếu gia chạy lâu như vậy quần áo cũng ướt cả rồi, vừa lúc tiên sinh không ở đâu, cô đi vào tắm rửa thay quần áo rồi ở lại ăn cơm tối rồi hãng đi!”

 

Lê Hương đứng trên sân cỏ nhìn biệt thự Phong Lâm trước mắt, cô không chút xa lạ nào với nào biệt thự Phong Lâm, ba năm trước cô đã từng ở đây với Mạc Tuân một khoảng thời gian.

 

Không ngờ ba năm nay anh vẫn ở biệt thự Phong Lâm này.

 

“Cô giáo Lê… cô giáo Lêi”

 

Nghe được thím Triệu gọi, Lê Hương nhanh chóng hoàn hồn: “À, thím Triệu cảm ơn thím, nhưng tôi không vào đâu, lần sau đi…”

 

Lê Hương vẫn chưa nói hết, vạt áo của cô đã bị một cái tay nhỏ kéo lại, Tiểu Dịch Dịch ngước khuôn mặt nhỏ phần điêu ngọc trác trơ mắt nhìn cô, tràn đầy chờ mong, cậu yên lặng nói: “Cô giáo tiên nữ, con mời cô vào phòng con ngồi một chút.”

 

Trong lòng Lê Hương đột nhiên mềm nhũn, cô đang suy nghĩ, Tiểu Dịch Dịch có phải lớn lên trong phòng sơ sinh đó không? Lê Hương gật đầu: “Vậy được rồi thím Triệu, làm phiền thím.”

 

Lê Hương đi vào biệt thự Phong Lâm, mỗi một tắc trang hoàng thiết kế trong biệt với thự chẳng khác gì lúc cô rời đi, không thay đổi.

 

Tiểu Dịch Dịch ngủ trong phòng sơ sinh, là căn phòng ba năm trước đây cô và Mạc Tuân cùng nhau thiết kế, lúc đó bọn họ còn bắt đồng ý kiến, cô nói đặt phòng con trong phòng ngủ chính của bọn họ, Mạc Tuân không đồng ý, kiên trì đặt phòng con ở sát vách.

 

Tiểu Dịch Dịch dẫn Lê Hương vào phòng cậu, lúc này “leng keng” một tiếng, máy vòng nhạc keng liền phát ra âm thanh trong trẻo dễ nghe.

 

Âm thanh này, đủ để sống dậy rất nhiều ký ức ngọt ngào.

 

Lê Hương đứng ở chỗ này, có chút sợ sệt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.