Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 1213



Chương 1213:

 

Mười phút sau.

 

Lê Hương mở ra cửa phòng thay quần áo, đi ra.

 

Wow.

 

Nhân viên nhanh chóng hít một tiếng, cảm thán nói: “Lê tiểu thư, cô mặc váy cưới thực sự quá đẹp, tôi cũng bị cô mê hoặc luôn rồi.”

 

Lê Hương ngước mắt nhìn về gương soi chạm đất phía trước, trong nháy mắt hít thở không thông, cơ bắp tinh tế trắng nõn của thiếu nữ ẩn dưới tầng tầng lụa mỏng, mênh mông mà mị hoặc, cổ V, kiểu dáng ôm sát, còn có làn váy kéo dài, dưới tà váy cưới cô thanh thuần mềm mại, rạng rỡ phát sáng.

 

“Lê tiểu thư, đại hôn ngày đó, cô tuyệt đối là cô dâu xinh đẹp nhất trên cái thế giới này.”

 

Trong lòng Lê Hương run lên từng vòng rung động, cô chậm rãi cong đôi môi đỏ mọng, ừ, cô bây giờ thực sự rất đẹp.

 

Lúc này cô ở trong gương đột nhiên thấy được một thân ảnh cao lớn mạnh mẽ, là… Mạc Tuân.

 

Mạc Tuân lại tới!

 

Lê Hương hoàn toàn không ngờ anh lại sẽ đến, hàng mi nhỏ dài như cánh ve bướm rung động.

 

Ngày hôm nay Mạc Tuân mặc áo sơ mi đen, quần tây dài đen, nút áo sơ mi mở hai nút, lộ ra xương quai xanh khiêu gợi, bước chân anh ổn chắc chậm rãi đi tới, nâng tay nhắc chân đều tràn ngập ưu nhã sang trọng và cao cao tại thượng.

 

Hiện tại cặp mắt thâm thúy kia rơi vào trên người cô, nhìn cô mặc váy cưới, đáy mắt lóe lên kinh diễm.

 

Khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc của Lê Hương nhanh chóng thiêu cháy, hai tay nhỏ bé kéo làn váy, cô có chút xấu hỏ, còn có chút quẫn bách.

 

“Mạc Tuân, sao anh lại tới đây, anh là tới tìm tôi sao, sao anh biết tôi ở chỗ này?” Lê Hương lập tức ném ra ba câu hỏi.

 

Mạc Tuân nhấc chân dài đi tới trước mặt cô, anh nhìn cô gái nhỏ đẹp đến làm người ta hít thở không thông, chất giọng trầm tháp từ tính cắt lên, bật ra hai chữ: “Thật đẹp.”

 

Thật đẹp.

 

Anh nói thật đẹp.

 

Lê Hương nơi nào nghĩ đến mình mặc váy cưới sẽ được anh nhìn thấy, răng cô cắn lên môi, đột nhiên không biết nói gì.

 

“Sao cô lại không mặc nội y?” Mạc Tuân đột nhiên mở miệng nói.

 

Trong lòng Lê Hương lộp bộp giật mình, lúc đầu cô mặc nội y, nhưng váy cưới là kiểu hai dây, mặc nội y không thích hợp, cho nên cô không mặc.

 

Lê Hương ngước mắt nhìn về phía người đàn ông, chỉ thấy ánh mắt người đàn ông đang rơi vào trên ngực cô.

 

Váy cưới là dạng ren, có chút xuyên thấu, khuôn mặt lớn chừng bàn tay của cô bạo nổ, nhanh chóng dùng hai tay nhỏ bé che ngực mình, xấu hỗổ giận dữ nói: “Mạc Tuân, anh nhìn đi đâu đó?”

 

Anh thực sự là lưu manh, điểm quan tâm vĩnh viễn đi lệch!

 

Mạc Tuân thản nhiên phóng khoáng, không giấu giềm, còn bình luận: “Cô bây giờ thật sự là 34C rồi.”

 

Trên người máu nóng Lê Hương xông lên não, tức giận trừng mắt liếc anh một cái, mở miệng: “Liên quan gì tới anh!”

 

Lê Hương xoay người chạy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.