Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 1217



Chương 1217:

 

Thượng Quan Húc đọc báo không ngảng đầu: “Thử váy cưới khá rườm rà,chắc phải cần thời gian, Mật Nhi, sao em lại sốt ruột hơn cả chú rễ tương lai là anh đây vậy?”

 

Bị hỏi vặn như thế, Thượng Quan Mật Nhi không trả lời.

 

Lúc này “cạch” một tiếng, cửa mở, Lê Hương đi ra.

 

*Chị Lê Hương, rốt cuộc chị cũng ra rồi, tại sao chị không mặc váy cưới thế?” Thượng Quan Mật Nhi chạy lên trước.

 

Lê Hương đã cởi váy cưới đó ra, mặc đồ của mình: “À, váy cưới đó quá nhỏ, tôi mặc không vừa.”

 

Thượng Quan Húc đi tới, anh ta nhìn Lê Hương, khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc của Lê Hương đỏ bừng, như nhuộm say lòng người, cả người như nụ hoa mới vừa nở rộ, tuyệt diễm mà kiều mị.

 

Thượng Quan Húc chưa từng thầy qua Lê Hương như: vậy, không khỏi chăm chú nhìn thêm, trong ấn tượng của anh ta Lan Lâu công chúa vĩnh viễn là tiên khí thông tuệ, ung dung mà quả quyết, nhưng bây giờ ngay cả đuôi lông mày thanh lệ của cô cũng nhiễm mấy phần mềm mại đáng yêu, khiến người ta không dời mắt nỗi.

 

Thượng Quan Húc chậm rãi híp cặp mắt đen kia, nếu như: nói Lê Hương ban nãy không ở cùng đàn ông, anh ta tuyệt đối không tin.

 

Ánh mắt Thượng Quan Húc nhìn thoáng qua phòng thử đồ, hiện tại cửa mở ra, bên trong không một bóng người, nhìn không ra bắt kỳ dị thường nào.

 

Thế nhưng, không có khác thường mới thật sự là dị thường, vừa rồi Lê Hương ở bên trong căn bản cũng không phải là thay quần áo.

 

Người đàn ông kia là ai?

 

Thượng Quan Húc vẫn rất tò mò, anh ta tò mò là rốt cuộc tuýp đàn ông như thế nào có thể khống chế vị Lan Lâu công chúa tuyệt sắc phong hoa này.

 

Thượng Quan Mật Nhi che miệng cười nói: “Chị Lê Hương, váy cưới sao có thể nhỏ được chứ, sẽ không phải là… chị béo lên đấy chứ?”

 

“” Lê Hương hoàn toàn không muốn để ý Thượng Quan Mật Nhi này.

 

“Lê Hương, thời gian còn kịp, đợi lát anh bảo nhà thiết kế sửa lại váy cưới, chúng ta bây giờ đi chụp ảnh cưới trước thôi!” Thượng Quan Húc nói.

 

“Dạ, em đến nhà vệ sinh một lát.” Lê Hương đến nhà vệ sinh.

 

Trong phòng rửa tay, Lê Hương đứng ở trước đài rửa mặt dùng sức chà xát hai tay của mình, nhưng nhớ tới chuyện đã xảy ra lúc nãy ở phòng thay đồ, cô đã cảm thấy hai tay của mình có rửa thế nào sao cũng không sạch sẽ nỗi.

 

Người đàn ông Mạc Tuân kial Lê Hương xấu hổ, nhưng cô nhanh chóng chỉnh lại tâm trạng của mình, sau đó đi ra ngoài.

 

Vừa ra ngoài, Lê Hương nhanh chóng thấy được thân thể cao ngất quen thuộc, là Mạc Tuân!

 

Anh đúng là âm hồn bắt tán!

 

Mạc Tuân hiện tại đứng ở bên cạnh Thượng Quan Húc, hai người đàn ông anh tuấn đang nói chuyện, mà Thượng Quan Mật Nhi đối với chuyện vô tình gặp được Mạc Tuân này vô cùng vui vẻ, ả nép vào người đứng cạnh Mạc Tuân, trong ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ và đê mê.

 

Lúc này Thượng Quan Húc thấy được Lê Hương, anh ta lên tiếng: “Lê Hương, em tới đúng lúc lắm, vị này chính là Mạc tổng, hôm nay đúng dịp gặp ở đây.”

 

Lê Hương đi tới, đôi mắt trong vắt của cô rơi trên người Mạc Tuân, quần áo trên người anh không chút nếp nhăn lộn xộn nào, vẻ gợi cảm nhiễm hơi thở tình dục cũng biến mắt không chút dấu vết, lại khôi phục dáng vẻ lạnh lùng cắm dục ngày thường.

 

Lê Hương bỗng nghĩ tới một câu, mặt người dạ thú!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.