Chương 1219:
Triệu tổng nhanh chóng nghe được âm thanh thanh lệ như: tiếng trời của Lê Hương, ông ta to gan ngắng đầu, khi thấy khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc đầy tiên khí của Lê Hương, ông ta chấn động, rõ ràng đã bị tuyệt sắc dung nhan của Lê Hương làm kinh hãi.
Đều nói dung mạo Lan Lâu công chúa khuynh thành, đây là lần đầu tiên Triệu tổng gặp Lê Hương, ông chưa từng gặp được cô gái nào xinh đẹp như Lê Hương.
Hai mắt của ông ta chăm chú dán vào Lê Hương, luyến tiếc dời đi.
Lúc này Triệu tổng cảm giác được ánh mắt đạo lạnh lẽo âm u rơi trên người ông ta, ông ta ngẳắng đầu, lập tức chạm phải đôi mắt thâm thúy của Mạc Tuân.
Hiện tại Mạc Tuân sâu kín nhìn ông ta, ánh mắt kia khiến người ta sởn cả da gà.
Da đầu Triệu tổng tê rần, tự dưng cảm thấy một luồng hơi lạnh từ lòng bàn chân vọt lên, ông ta cũng không dám đắc tội vị đệ nhát tài phiệt toàn cầu Mạc Tuân này.
“Mạc tổng, ha ha.” Triệu tổng cười nịnh.
Mạc Tuân liếc Triệu tổng, sau đó nhắc chân dài rời đi.
Thượng Quan Mật Nhi đứng cạnh thu hết màn này vào mắt, xem ra vị Triệu tổng này là coi trọng Lê Hương rồi, thú vị đây, Thượng Quan Mật Nhi quỷ dị câu môi, theo sát tiến vào.
Trong phòng ăn.
Lê Hương và Thượng Quan húc ngồi ở một vị trí gần cửa sổ, bồi bàn đưa hai phần beefsteak lên.
“Lê Hương, em muốn uống cái gì?” Thượng Quan Húc ga lăng hỏi.
Lê Hương suy nghĩ một chút: “Em muốn uống đồ nóng, trà sữa đi!”
“Được.”
Bồi bàn lui xuống.
Lê Hương cầm dao nĩa lên, đang chuẩn bị cắt beefsteak, lúc này bên tai vang lên tiếng nói ỏng ẹo: “Mạc tổng, chúng ta ngồi ở chỗ kia đi!”
Lê Hương ngước mát nhìn, phía trước Mạc Tuân đi tới, bên người còn có Thượng Quan Mật Nhi.
Mạc Tuân hai tay đút trong túi quần, liếc mắt thấy được Lê Hương.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Rất nhanh, Mạc Tuân nhấc chân dài đi thẳng qua đây: “Cửu Lăng vương, Lan Lâu công chúa, chúng tôi ngồi chung với hai người nhé?”
Lê Hương: “…”
Cô có thể từ chối sao?
Thượng Quan Húc câu môi: “Đương nhiên có thể.”
Mạc Tuân và Thượng Quan húc ngồi chung một chỗ, Lê Hương và Thượng Quan Mật Nhi ngồi chung một chỗ, bốn người cùng nhau dùng cơm.
Thượng Quan Húc cắt gan ngỗng thành miếng nhỏ, sau đó đặt bên tay Lê Hương: “Lê Hương, cái này cho em.
Lê Hương vừa định nói một tiếng “cảm ơn”, lúc này một giọng nói trầm thấp từ tính từ đỉnh đầu vang lên: “Cô ấy không ăn gan ngỗng.”
Lê Hương ngắng đầu, nhìn về phía Mạc Tuân.
Động tác Thượng Quan Húc khựng lại, sau đó có ý ám chỉ cười nói: *Xem ra Mạc tổng và Lê Hương là người quen CŨ.”